Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ

Chương 31: Người đàn ông không thể chạm đến



Sáng hôm sau.

Trữ Thanh Trà khoác lên mình bộ y phục công sở màu xám nhạt ôm sát từng đường cong cơ thể, nụ cười sáng sủa, tươi tắn vương trên môi. Mái tóc dài được búi cao, thả nhẹ hai lọn tóc mai. Đôi giày cao gót màu trắng đơn giản, chúng như góp phần tôn lên đôi chân thon dài của cô. Tự tin với vóc dáng đầy đặn, Trữ Thanh Trà rất nhanh đã đợi sẵn trước cửa phòng Hứa Nhất Chính. Niềm nở cười tươi, chuẩn bị giọng nói như rót mật chào đón hắn.

Cạch

"Hứa Tổng, buổi sáng tốt lành! Tuệ Nhi, buổi sáng tốt lành luôn nhé!"

Âu Tuệ Nhi bình thản, vô tư đáp lại lời chúc của Trữ Thanh Trà mà không mảy may quan tâm điểm khác thường trong đôi mắt của cô ta. Chúng ánh lên vẻ thèm thuồng, nóng bỏng bởi ngọn lửa dục vọng tuôn trào. Mà tất cả những tham vọng đó điều hướng về phía Hứa Nhất Chính.

Trái ngược lại vẻ lịch thiệp, quyến rũ đó. Hứa Nhất Chính tiêu sái sải bước lướt qua Thanh Trà, đi thẳng xuống sảnh dưới và coi cô ta như lớp không khí bị ô nhiễm cần phải tránh xa.

Nhìn thấy khuôn mặt Trữ Thanh Trà vặn vẹo, méo xẹo khó coi, Âu Tuệ Nhi khẽ bặm môi, cảm thấy bản thân có lỗi:"Nhất Chính là thế, cậu đừng để tâm."

"Không sao, Hứa Tổng cao sang như vậy mình nào dám để tâm. Với lại cậu và anh ấy giúp mình có việc làm, cảm ơn không hết mà."

Nụ cười trên môi Thanh Trà quả thật rất giả tạo, dù mang chiếc mặt nạ hoàn hảo nhưng chưa chắc chẳng ai lột ra được. Ví dụ điển hình là Hứa Nhất Chính đây, mắt hắn nhìn người rất chuẩn, nhạy cảm, sắc bén và quyết đoán trong việc đánh giá nhân cách của một ai đó.

Còn về phía Tuệ Nhi thì hoàn toàn mù tịt, bởi lẽ thời gian năm năm tự do cùng với những con người mà cô tiếp xúc chưa đủ để cho cô có kinh nghiệm nhìn nhận về ai khác.



Gật đầu, Tuệ Nhi vui vẻ cầm tay Thanh Trà, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cùng những đốt xương tinh tế của cô ta:"Thanh Trà, cảm ơn cậu vì đã chịu làm bạn của mình."

Trữ Thanh Trà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tuệ Nhi, nhoẻn miệng cười:"Không có gì, cậu là người tốt, tôi rất thích được làm bạn với cậu."

Nghe thật buồn nôn, Trữ Thanh Trà tạm biệt rồi quay mặt rời đi chạy theo Hứa Nhất Chính. Vẻ mặt hiền lành của cô ta liền thanh đổi, đôi mày liễu thanh thoát nhíu chặt, nhếch nhẹ một bên môi. Vốn dĩ ngày ấy Thanh Trà muốn được nổi bật, được mọi người quý mến nên mới chơi cùng Âu Tuệ Nhi thảm hại, tật nguyền. Thử hỏi một hoa khôi như cô lại phải tự nguyện kết bạn cùng Tuệ Nhi, có phải rất vô lý?

Cứ tưởng rằng sẽ được đi cùng xe với Hứa Nhất Chính đến công ty, rồi viễn cảnh lúc hắn cùng cô song hành bước vào công ty. Ôi, bao ánh mắt ghen tỵ chiếu đến Thanh Trà, rồi cô sẽ ưỡn ngực, ngẩng cao đầu và nở một nụ cười chói lóa khiến đám nhân viên quèn kia nhất là phái nữ phải che mắt, tức đến đấm ngực, ngạt thở hoặc ói máu càng tốt. "Người đàn ông kim cương" được để ý đến vậy, có khi còn làm kinh động đến cánh báo chí.

Vậy mà giấc mơ của Thanh Trà bị Hứa Nhất Chính phá bỏ hoàn toàn. Hắn đi xe riêng, may phước là cho người đưa cô đến sau. Tất cả cũng vì Âu Tuệ Nhi thôi, nếu không thì hắn đã đạp cô ta xuống trạm xe buýt hoặc bỏ luôn gánh nặng phiền toái này bơ vơ đâu đó rồi.

"Cô chậm chạp quá đấy!"

Hứa Nhất Chính đứng trước cửa cổng công ty HYT, tay chống vào bệ cửa, dáng vóc cao ráo bất phàm, khuôn mặt góc cạnh tuấn dật như được mài từ ngọc một cách tinh tế. Trữ Thanh Trà cười thầm trong lòng, bây giờ thì giờ khắc của cô đã đến, xem những ánh mắt ganh tỵ...

Không gian xung quanh cực kỳ im lặng, không ai dám ngẩng đầu, dù có lướt qua cũng chỉ cúi chào. Nữ nhân viên làm như không quan tâm, chẳng ai ghen ghét với Thanh Trà cả, mà họ còn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, đồng cảm, cả người run rẩy bần bật.

"Tại sao mọi người lại sợ đến như vậy?" - Trữ Thanh Trà thật sự tò mò về vị Hứa Tổng này nhiều hơn rồi.

"Đi hỏi bọn họ đi." - Hắn cười nửa vời rồi sắp xếp công việc cho Thanh Trà, thư ký riêng của Nhất Chính là nam chứ không phải nữ, dáng vẻ thành thạo của cậu ta rất chuyên nghiệp. Chưa đầy năm phút đã đâu vào đấy.

Cậu thư ký kính cận ấy sau khi hoàn thành liền báo cáo:"Xét theo hồ sơ của tiểu thư Trữ, cô ấy là một nhân viên có tiềm năng với số điểm lý thuyết lẫn thực hành cao, ngoại hình chuẩn. Tôi đã sắp xếp cô ấy vào vị trí thư ký của giám đốc Vương".



"Tốt." - Hứa Nhất Chính rất hài lòng cách làm việc nghiêm túc của cậu thư kí:"Chiêu Sài, ngày mai cậu được nghỉ. Đi đâu đó thư giản đi."

Chiêu Sài lắc đầu:"Tôi còn phải nuôi bản thân, nếu Hứa Tổng cho tôi ngày nghỉ, không biết rằng có thể để lại lúc nào cần lắm mới xài không?"

"Được." - Suy nghĩ sâu xa thật, sợ bị trừ tiền chuyên cần sao?.

Hứa Nhất Chính đang định rời đi một chút, ngồi một chỗ cũng chẳng làm gì. Giấy tờ chất đống chứ chẳng thiết tha để coi, giá cổ phiếu HYT đang tăng cao nhờ những scandal phía TPP trợ giúp. Hắn hài lòng với điều đó, vui vẻ đứng dậy bước ra khỏi cửa thì chạm mặt Trữ Thanh Trà, bao nhiêu niềm vui trong lòng chợt tan biến. Cau mày khó chịu, hắn dùng giọng nam trung hỏi:

"Chạy đến đây có việc gì?"

Trữ Thanh Trà bước vào phòng làm việc của Hứa Nhất Chính, cả người cô vẫn còn run rẩy, ánh mắt sợ hãi đến tột đỉnh.

Nhất Chính không phải kẻ không tim không phổi, hắn là người và tất nhiên cũng là một tên đàn ông cùng những cảm xúc tầm thường:

"Có chuyện gì?"

Dường như có nỗi uất ức nào đó dâng trào trong đôi mắt Trà, cô khóc nghẹn:"Tên Vương ấy... ông ta..."

Hết!