Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 415



Vương mập mạp nhanh chóng bước ra nghênh đón, ông ta khom người, cười một cách hết sức nịnh nọt. Tay trái Kim Lân ôm hông Tiêu Mộng, tay phải nhẹ nhàng đưa ra, Vương mập mạp nhanh nhẹn chìa bàn tay tròn trịa của ông ta, hai tay dùng sức nắm tay Kim Lân.

Chỉ lắc nhẹ hai cái, Kim Lân đã lặng lẽ rút tay lại.

“Tổng giám đốc Vương, Phú Quý Hiệu của ông hoạt động, tôi đương nhiên phải tới, người nào không biết tổng giám đốc Vương là ông lớn dầu mỏ đâu chứ. Khẳng định là chỗ ông chơi rất vui, vậy nên hôm nay tôi đặc biệt dẫn theo bạn bè của tôi chơi đùa một chút.”

*** Vương mập mạp vội vã nhìn Tiêu Mộng và Bạch Mị, tuy rằng hai cô bé này không có trang điểm, nhưng nếu đi theo cậu Kim, chắc hẳn bối cảnh cũng không bình thường. Vì vậy Vương mập mạp dùng sức híp đôi mắt nhỏ xíu của ông ta lại, cười vô cùng nhiệt tình: “Ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh, hai người đẹp như vậy, càng làm cho Phú Quý Hiệu của tôi thêm rực rỡ! Người cậu Kim mang tới, họ Vương tôi sao dám chậm trễ đây. Cậu Kim là thần tài lớn của chúng tôi, là ông chủ có tiền nhất! Hôm nay, mọi người nhất định phải chơi hết sức mình ở chỗ này của tôi!”

Tiêu Mộng nhìn Vương mập mạp ngoác miệng cười đùa, một chữ cũng không nói.

Tốt xấu gì Bạch Mị cũng hiểu một chút chuyện, cô mở miệng cười cười, gật đầu xem như chào hỏi.

Sau đó, Vương mập mạp lại phái một nhân viên phục vụ dẫn ba người Kim Lân đi lên du thuyền.

Còn chưa lên thuyền, một bóng người đã nhanh chóng chắn trước người Tiêu Mộng. Tiêu Mộng sợ đến mức hít mạnh một hơi, còn tưởng rằng sắp va phải người khác.

“Ôi chao, thật đúng dịp nhỉ, ở chỗ này mà cũng gặp được mọi người, ha ha.”

Người kia thở hồng hộc giả bộ cười cười.

Thoạt nhìn chính là cấp tốc chạy tới.

Kim Lân âm thầm bĩu môi. Nhìn bộ dạng giả vờ của Khang Tử, rõ ràng là chạy tới đây nhanh như bay, còn cố ý bày ra biểu tình thong dong.

Aiz, cái bộ dạng này của anh ta lại lừa được bé con nhà mình hết lần này tới lần khác.

Quả nhiên, Tiêu Mộng ngạc nhiên nói: “A, Khang Tử à, anh cũng tới sao? Thực sự rất khéo đó!”

Khang Tử nhanh chóng liếc mắt nhìn Kim Lân một cái, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ha ha, đúng vậy, thật trùng hợp.”

“Khang Tử, anh đi cùng ai vậy? Cũng đi với bạn bè sao?”

Tiêu Mộng ngây thơ hỏi.

Kim Lân lại cười xuỳ một tiếng, nói với vẻ châm chọc: “Khang Tử còn có thể đi cùng ai? Đương nhiên là…”

*** “Đương nhiên là tôi đi một mình!”

Khang Tử trực tiếp ngắt lời Kim Lân, trợn mắt nói dối.

Tiêu Mộng chớp chớp mắt: “À, hóa ra anh đi một mình… vậy anh đi chơi cùng chúng tôi đi. Chúng ta dự định đi câu cá, ăn cái gì đó, còn muốn nghe ca nhạc nữa.”

Tiêu Mộng cười hì hì ra dấu tay, vốn không nghĩ chuyện Khang Tử là vệ sĩ ngầm của Trần Tư Khải.

Bạch Mị vừa nhìn thấy bộ dạng lưu manh xã hội đen của Khang Tử, lập tức không nhịn được chảy nước miếng.

Oa, chậc chậc, người đàn ông này ngầu quá!

Bộ dạng xấu xa, cả người mang theo khí chất lăn lộn ngoài xã hội, làm cho người khác vừa nhìn là biết không dễ chọc.

Cô thích nhất chính là kiểu đàn ông này! Oa…