Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 371



Đáng thương Lân, Tư Khải mạnh mẽ… “Còn may, cậu ta tức giận, tôi sẽ không tức giận sao? Hai chúng tôi buổi tối khi uống rượu, đã nói chuyện rõ ràng, vẫn là anh em, nhưng mà, vẫn cạnh tranh công bằng Tiêu Mộng như cũ.”

Lôi Bạc hơi giật mình mở to hai mắt: “Ôi chao, Tư Khải thật thấu tình đạt lý nha, cậu ta vậy mà bằng lòng quay lại làm anh em với cậu?”

“Mẹ kiếp, tôi sẽ không thấu tình đạt lý sao?”

Lôi Bạc lắc đầu: “Thật không biết hai người các cậu xảy ra vấn đề gì, Tiêu Mộng kia tốt chỗ nào, không phải là bộ dạng non nớt một chút, đôi mắt to một chút, dáng người dễ thương một chút…”

“Được rồi được rồi được rồi, từng chút một, tôi sợ cậu cũng nhìn trúng Mộng, tôi cũng không thể lại thêm một tình địch anh em nữa!”

Lôi Bạc khinh thường bĩu môi: “Tôi còn là tôi không? Tôi còn cùng hai người các cậu giành thức ăn? Tôi rất không có triển vọng sao? Nói cho các cậu biết, tôi mới chướng mắt Tiêu Mộng loại nhóc con ngây thơ đơn thuần này, không tốt chơi.”

Kim Lân liếc mắt nhìn Lôi Bạc: “Xì, cậu là điển hình của loại người ăn không được nho nói nho chua đi.”

“Xì, thật là, không phải ánh mắt mỗi người đều giống như các cậu. Tôi cảm thấy phụ nữ dũng mãnh như Lam Nhạn vậy mới gọi là thú vị…”

Lôi Bạc không tự chủ được nói ra, nói xong anh ta cũng hoảng sợ.

Kim Lân mở to mắt, nhìn kỹ Lôi Bạc: “Lam Nhạn? Cậu thích Lam Nhạn?”

Không mặt Lôi Bạc tối sầm lại, hận không thể tát mình vài tát, lẩm bẩm: “Tôi chưa nói cái gì.”

Kim Lân rất ít khi quan tâm đến những chuyện bên ngoài mình, ví dụ như bây giờ, trong lòng anh ta nghĩ, đều là tương lai của anh ta và Tiêu Mộng như thế nào.

*** Ngược lại Lôi Bạc nhắc tới trước tiên, “À? Tối hôm qua… Diệc Hàn có đưa cô gái nhỏ Bạch gì kia về nhà không?”

Kim Lân trực tiếp nói: “Cậu ta không đưa cô ta về nhà cậu ta thì còn có thể đưa cô ta đi đâu? Đúng vậy, chắc chắn đưa trở về. Cậu yên tâm, Diệc Hàn là người miệng dao găm tâm đậu hủ, cậu ta rất mềm lòng, dù sao cậu ta cũng không thể đem một cô gái như hoa như ngọc để ở trên đường đi, ha ha.”

Có mấy người phụ nữ thử thăm dò đi đến bên cạnh của hai người, trong đó có hai người phụ nữ mang vẻ mặt si mê mà nhìn Kim Lân diện mạo như Phan An, sợ hãi nói: “Anh đẹp trai này… Có thể làm quen một chút không…”

Người ta còn chưa nói xong, liền đổi lấy Kim Lân dựng mày trợn mắt, hầm hầm nói: “Tránh ra đi! Để cho bà xã của tôi thấy được, tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch! Đi mau tránh ra đi!”

Vẫy hai tay, giống như là xua đuổi ruồi nhặng.

Oa oa oa… Mấy người phụ nữ khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí đi lên, tất cả đều ôm mặt khóc chạy ra.

Lôi Bạc “Phụt!” một cái liền nở nụ cười: “Bà xã của cậu? Tên nhóc, cậu có bà xã từ khi nào vậy hả?”

“Đây không phải… Đang trong giai đoạn học tập sao.”

Lôi Bạc giật giật khóe miệng, một đầu hắc tuyến: “Tiêu Mộng kia là bà xã của cậu? Cậu cũng không sợ Tư Khải nghe được cho cậu mấy quyền?”

Kim Lân nhe răng cười: “Bạn gái thôi, không phải đều gọi là bà xã? Ôi chao, thượng đế à, cầu xin ngài, ngài khiến cho tôi có được Mộng đi, tôi cầu xin ngài.”

“Được rồi, được rồi, xấu hổ chết tôi, tôi đây đều bị cậu làm nổi hết da gà. Thượng đế của chúng ta không nghe lời làm nũng.”

Lôi Bạc lấy điện thoại ra, lo lắng gọi điện thoại qua cho Lưu Diệc Hàn, nói thầm: “Tôi chỉ sợ Diệc Hàn nửa đường đánh mất người ta cô Bạch gì đó, Diệc Hàn xưa nay chán ghét người khác phái, nhất là người uống say dơ bẩn, ngộ nhỡ cậu ta đánh mất người ta, xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao ăn nói với hai cô nhóc bên trong… Alo? Diệc Hàn hả… Ừm, là tôi, Bạc.”