Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 109:



Tần Lăng dùng sức nên độc trong người cũng phát tác nhanh hơn, vừa giết được kẻ còn lại cũng ngã gục xuống dưới đất. Hắn biết trước đám người này cùng bọn với kẻ đã ám sát Mạc Nhiên ở kiếp trước, thứ độc này cũng từng nếm thử qua một lần. Dù là đau đớn nhưng rất nhanh sẽ hết, gã kia nói độc không có thuốc giải nhưng hắn biết là có, chẳng qua là thuốc giải rất khó tìm không phải ai cũng lấy được. Kiếp này Giai Hy chết sớm sẽ chẳng còn đơn thuốc gia truyền nào, sau khi biết chuyện Giai Hy chỉ muốn lợi dụng mình, hắn cũng từng nghĩ qua Giai Hy sẽ không dám vì mình mà liều chết, không biết được từ đâu cô có thuốc giải, nhưng hiện tại có lẽ cũng không một ai dám lên đỉnh núi Tây Môn đầy tuyết và sói để mang thuốc giải về cứu hắn.

Dù là vậy chỉ cần Mạc nhiên không sao hắn cũng không có gì tiếc nuối, trước khi lịm đi hắn chỉ còn thấy Mạc Nhiên đang chạy về phía mình, rồi cả bốn phía đều tối mịt. Không biết qua bao lâu hắn từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh có chút quen thuộc.

"Ngươi tỉnh rồi?" Mạc Nhiên sắc thuốc trở về, nhìn thấy hắn đã tỉnh vui mừng lại gần cầm lấy tay hắn lên cẩn thận bắt mạch: "Đều ổn rồi không có gì đáng ngại nữa."

Tần Lăng vẫn ngơ ngác, hắn xác định mình sẽ không sống nổi nhưng nhìn bàn tay ấm áp đang đặt trên tay mình, cùng cảm giác khó chịu trong người truyền lại, hắn biết đây thực sự không phải là mơ, thập tử nhất sinh không ngờ lại có thể thoát khỏi cái chết, vẫn được nhìn thấy Mạc Nhiên, hắn tạm thời vẫn chưa tin nổi cứ nằm đó nhìn y chằm chằm.

"Ngươi sao vậy, thấy chỗ nào khó chịu sao?" Thấy hắn không nói gì Mạc Nhiên ánh mắt tràn ngập sự lo lắng đưa tay lên định thử bắt mạch lại lần nữa.

"Ta không sao." Tần Lăng mỉm cười, hơi ngồi dậy đưa tay sờ nhẹ lên mặt y nói: "Chỉ là không ngờ mình vẫn có thể sống, gặp lại ngươi trong lòng hơi xúc động."

"Có ta ở đây sao ngươi chết được." Mạc Nhiên nhẹ giọng nói, tay cầm bát thuốc đưa đếm trước mặt hắn: "Nào uống thuốc đi."

Tần Lăng nhìn bát thuốc trong tay khẽ nhíu mày, không phải nói thuốc giải rất khó kiếm sao? Sao y lại có? Như nhận ra gì đó cả người hắn liền run lên bất ngờ quay qua Mạc Nhiên hỏi: "Ta nghe nói độc này muốn giải phải dùng Huyết Lưu Ly, không lẽ ngươi..."

"Không phải." Mạc Nhiên hiểu ý của hắn liền nói trước: "Thật trùng hợp là ngày ta cùng Cố Thương rời kinh thành, huynh ấy thấy ta thích mấy loại thảo dược nên liền tặng Huyết Lưu Ly cho ta, không ngờ nó lại được dùng nhanh đến vậy, ngươi nói xem đúng là may mắn phải không?"

Tần Lăng cười gượng gật đầu, vậy mà hắn còn nghĩ y vì mình mà bất chấp xông vào ngọn núi kia, tuy thấy may nhưng trong lòng có chút hụt hẫng.

Hắn uống một thìa thuốc, vẫn như kiếp trước mùi vị thật là khó uống. Không biết vì sao y lại biết phương thuốc này, nếu nói Mạc Nhiên quen phụ thân của Giai Hy thì là chuyện không thể, Mạc Nhiên biết y thuật có lẽ cũng có thể tự mình giải, nhưng hắn vẫn tò mò hỏi: "Theo ta biết thuốc giải có ba loại một là Đoạn Trường Thảo, hai là Huyết Lưu Ly không biết vị thuốc thứ ba là gì?"

Bàn tay Mạc Nhiên hơi sững lại cười nói: "Ngươi cũng biết về mấy cái này sao?"

Tần Lăng không nói gì im lặng đợi y nói tiếp.

"Vị thuốc thứ ba là máu của ta."

Thanh âm y nói ra nhẹ nhàng nhưng làm Tần Lăng như chết lặng, cả lồng ngực đau lên dữ dội, mãi một lúc sau mới thốt nên lời thanh âm đã run lên: "Máu của ngươi?"

"Đúng vậy ta từng nói rồi mà, ngoại tổ phụ của ta là thần y lúc ta còn nhỏ ông ấy đã liên tục cho ta uống nhiều thảo dược quý, vừa có công dụng tốt cho sức khỏe vừa có thể làm thuốc dẫn để trị độc."

Tần Lăng kéo tay y lại nhìn thấy trên cổ tay được băng bó lại bằng một băng vải trắng, hắn không kiềm chế được cảm thấy lòng như thắt lại nước mắt cứ thế rơi xuống. Mạc Nhiên lại nghĩ hắn vì thấy mình bị thương nên khóc, vội luống cuống vỗ nhẹ lên vai hắn: "Ngươi khóc cái gì chứ, ta là nam nhân mất một vài giọt máu thì có là gì."

Nhưng y càng nói Tần Lăng càng nức nở hơn, tại sao hắn không nghĩ Mạc Nhiên biết y thuật thì kiếp trước người cứu hắn cũng có thể là y, Giai Hy nói cái gì mà vừa đến chân núi đã lấy được thuốc giải, những lời như thế sao hắn có thể tin cho được. Hóa ra đều là Mạc Nhiên cả, là y lấy máu của mình để cứu hắn thuốc giải cũng là y đưa, có khi đến cả chuyện tự mình lên trên núi tuyết kia có khi cũng là y.

"Ta xin lỗi... Ta xin lỗi Mạc Nhiên." Xin lỗi vì hắn biết những chuyện này muộn như vậy, rốt cuộc kiếp trước hắn có gì tốt mà để y liều mạng như vậy chứ. Hắn từng nghĩ Mạc Nhiên chỉ là vì tình cảm nhất thời mới thích hắn, rốt cuộc là ngày đó y thích hắn đến mức nào mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần.

"Ngươi xin lỗi chuyện gì?" Nhìn người khóc sướt mướt trước mặt, Mạc Nhiên đành bất lực ôm hắn vào trong người vỗ nhẹ lên vai. Tần Lăng cứ ở trong ngực y khóc như vậy, miệng không ngừng thốt ra hai từ "Xin lỗi" Mạc Nhiên càng nghe càng khó hiểu.

Đáng nhẽ người cảm thấy có lỗi là y mới đúng, vì ngay khoảnh khắc mà gã hắc y nhân ném viên thuốc kia ra, y đã nghĩ hắn sẽ không dám vì mình mà uống. Từ ngày đầu tiên gặp mặt hắn đã lạnh lùng với y như vậy, đột nhiên lại trở mặt thay đổi nói thích rồi liên tục bám theo. Dù những ngày qua hắn đối xử với y rất tốt nhưng trong lòng y luôn lo lắng, tình cảm của hắn chỉ là thoáng qua đến một ngày nào đấy hắn thấy chán thì sẽ lại đẩy y ra khỏi mình, cũng vì hắn đã làm y yêu hắn quá nhiều nên y mới lo sợ những chuyện đấy.

Lúc đó nhìn thấy hắn trúng độc gục đi bên cạnh mình y đã rất sợ hãi, nếu hắn chết đi thì phải làm sao? Y cũng không muốn nhớ lại cảm giác đáng sợ lúc đó nữa, chỉ sợ nếu hắn thật sự chết đi mình cũng không sống nổi.

Tu Kiệt nghe thấy bên trong có tiếng cùng những người khác từ ngoài vào, vừa nhìn thấy cảnh này hai người ôm nhau này, bước chân cả ba người sững lại, cảm thấy mình vào thật không đúng lúc. Thấy người vào Mạc Nhiên vội đứng lên, Tần Lăng cũng lau đi giọt nước mắt trên mặt, nằm xuống giường để tránh họ nhìn thấy.

Tu Kiệt lúc này mới rưng rưng nói: "Công tử cuối cùng cũng tỉnh, người làm tiểu nhân thực sự rất sợ."

"Tỉnh là tốt rồi, ta đã nói sẽ không có chuyện gì mà ha ha." Minh Nghi cũng ở bên cạnh cười gượng, Sở Tiêu chỉ quan sát hắn một lượt không nói gì.

Tần Lăng mỉm cười như câu trả lời, hắn nhìn Tu Kiệt như thắc mắc tại sao lại xuất hiện ở đây. Tu Kiệt hiểu ý nên vội giải thích: "Thế tử sai Trác Phong đem thuốc giải đến, biết công tử xảy ra chuyện tiểu nhân không yên tâm mới đòi theo đến đây."

"Sao các ngươi ra được khỏi thành? Không phải Tống Thanh Trì đã cho canh giữ phủ rồi sao?" Tần Lăng nhíu mày hỏi lại.

"Tống thừa tướng có việc gấp nên đã rời thành còn mang theo khá nhiều binh lính, số người bao vây còn lại rất ít không làm khó được chúng ta."

Tần Lăng: "Ra khỏi thành?"

Tu Kiệt khẽ nhìn sang vài người trong phòng sau đó mới đến bên cạnh thì thầm vào tai hắn vài câu, Tần Lăng lúc đầu hơi nhíu mày nhưng nghe xong thì khẽ cười nửa miệng.