Song Nữ Hiệp Hồng Y

Chương 18: Ba môn khí giới ngọc thạch



Lại một tiếng kêu "bùng" thực lớn, còn lớn hơn hai tiếng trước nhiều,khiến khoảng núi ấy cũng phải rung động và tiếng vang ở các khoảng núichung quanh vọng tới không ngớt.

Lan nhi lo sợ vô cùng, trốngngực đập rất mạnh, chăm chú nhìn vào đấu trường, thấy ba người vừa vađụng nhau đã chia rẽ ngay, cả ba lộn đi một vòng rồi lui về phía sau.Khi hạ chân xuống, họ vẫn đứng yên về chỗ cũ, không sai một ly một týnào, hình như cả ba đang nín hơi vận khí để xem xét trong người có bịthương không vậy.

Ba người lại yên lặng, không khí vẫn gây cấnhết sức. Lan nhi biết hai tiếng kêu hồi nãy chắc cũng như tiếng kêu nàythôi. Thì ra ba người đã thi thố nội lực với nhau. Nàng kinh hãi nghĩthầm và bụng bảo dạ rằng:

"Công lực của cha mẹ mình lợi hại nhưthế, mà một mình Tản Nhân dám đối địch với hai người như vậy? Y cầm cựnổi, không bị thất bại, như thế đủ thấy công lực của y còn lợi hại hơncha mẹ mình. Lam đại ca vì mình đánh sứt khí giới của y, sau này gặp ythì thực nguy hiểm khôn tả".

Nghĩ tới đó, nàng rùng mình một cái. Nàng lại thấy lúc này Tản Nhân bắt đầu khom lưng, co chân, phùng hơi,đợi tấn công. Nàng lại lo âu hộ cha mẹ, vội bước lên mấy bước nhìn kỹmới hay cha mẹ mình cũng thế, đang tìm cơ hội để tấn công.

Lạthực! Ba người trông như con tôm đồng, người này nhìn người kia, ngườikia ngắm người nay. Nếu không một tiến hai thóai thì hai tiến một thóai, lúc nào đôi bên cũng giữ đều một mực thước cách nhau chừng hơn trượng.

Lan nhi càng xem càng thấy thích thú, tựa như hồi còn nhỏ được xem diều hâu bắt gà con vậy. Nàng chỉ muốn nhảy vào dự một phần thôi, nhưng nàng cóbiết đâu lúc này ba người đấu với nhau như thế lại còn hiểm ác hơn gấpbội. Bất cứ một người nào hơi sơ xuất một tý là bị đối phương tấn côngvà bị thương, vì vậy không một người nào dám phân tâm hết. Sau khi đấuba chưởng, ba người đều biết công lực của nhau như thế nào, nên khôngmột người nào dám mạo hiểm ra tay trước cả.

Ba người cứ cầm cựnhau như thế hàng nửa ngày mà vẫn không ai dám ra tay trước. Lan nhithấy vậy chán nản hết sức, nàng chỉ muốn chạy lại tấn công Tản Nhân mộtchưởng nên nàng vừa đứng dậy thì Thiên Hồ đã biết ý định của con gáimình ngay. Y thị liền đưa mắt lườm Lan nhi một cái.

Ngờ đâu Tản Nhân, nhân lúc Thiên Hồ sao nhãng đưa mắt nhìn con gái, vội tung mình nhảy lên tấn công Thiên Hồ ngay.

Lan nhi thấy vậy hoảng sợ vô cùng, thất thanh la lớn một tiếng.

Tuy Thiên Hồ hơi phân thần nhìn con gái, nhưng y thị là người giàu kinhnghiệm chiến đấu, dù có bị nguy hiểm, đầu óc cũng không hỗn loạn chútnào. Y thị nhún chân một cái, người đã nhảy tréo sang bên.

Trong lúc Lan nhi kêu la thì Thiên Lang cũng giở mười thành chân lực giơ song chưởng lên nhắm Tản Nhân tấn công tới.

Tất nhiên Tản Nhân phải biết thế công của Thiên Lang rất lợi hại, không dám chống đỡ, vội lui ngay về phía sau.

Thế công đó của Thiên Lang chuẩn bị đã lâu nay giở hết toàn lực ra tấn công có phải là tầm thường đâu? Tản Nhân vừa rút lui thì đã có tiếng kêu"bùm" chỗ của y vừa đứng đã bị chưởng phong của Thiên Lang đánh lõm, đávụn và cát bụi bay tứ tung. Y cũng phải kinh hãi thầm. Y thấy Thiên Lang đánh một thế đó đã quá đà, hai tay chưa kịp thâu chưởng lại, nên thấycó dịp may, y không chịu bỏ lỡ, vội nhảy ngược trở lại, giơ mười ngóntay ra như mười cái móc nhằm đầu Thiên Lang chộp tới.

Thiên Langkhông ngờ Tản Nhân đã nhảy lui về phía sau mà lại đột nhiên nhảy lui lại được. Lúc ấy song chưởng của y đã duỗi thẳng không kịp thâu lại, màmuốn chống đỡ cũng không kịp nữa. Y vội giở thế "Lý ngư đảo du ba" (Cáchép bơi ngược sóng) nhảy ngược về phía sau.

Thiên Lang ứng biếnthần tốc lui đã nhanh mà chân vẫn còn bị móng tay Tản Nhân quét phải,đau nhức vô cùng. Ngờ đâu cò mổ trái lại có ngư ông rình ở phía sau.Thiên Hồ đã nhảy tới phía sau Tản Nhân, y thị thấy đối thủ giảo hoạt như vậy liền chửi thầm:

- Lão tặc này giảo hoạt lắm.

Y thị tức giận khôn tả, vội rón rén tới, giơ song chưởng lên giở mười thành công lực nhằm vai phải của Tản Nhân tấn công tới.

Động tác của ba người nhanh như điện chớp, cùng một thời gian không ai trước ai sau cả, khi Tản Nhân ra tay chộp Thiên Lang thì song chưởng củaThiên Hồ cũng vừa tấn công tới. Tuy Tản Nhân đã hay biết và vội giơ hữuchưởng lên chống đỡ, nhưng nhiều lắm y chỉ vận được có năm sáu thànhchân lực thôi. Như vậy y chống đỡ sao nổi mười thành chưởng lực củaThiên Hồ nên sau một tiếng kêu "bùng" người đã bị đánh bắn ra ngoài xahai trượng.

Đấu từ buổi trưa cho tới giờ, lúc ấy đã là hoàng hôn. Trận đấu kéo dài mấy tiếng đồng hồ ít nhất cũng đấu tới hai nghìn hiệp. Sắc trời cũng thấy tối dần, Tản Nhân khom lưng một cái thừa thế nhảy ra ngoài xa hơn ba trượng chắp tay chào và nói:

- Phù huynh với đại tẩu chưởng pháp rất cao minh, đệ đã lãnh giáo rồi, sáng mai đệ sẽ trở lại lãnh giáo khí giới của hai vị.

Thiên Lang cũng chắp tay chào và đáp:

- Qúi hồ Kỳ huynh có hứng thú, vợ chồng tôi sẽ vui lòng tiếp ngay.

Vương ốc Tản Nhân liền dẫn Ôn Hoàng đi ngay.

Vợ chồng Thiên Lang đấu với Tản Nhân nửa ngày đã thấy hao khá nhiều nộilực, vả lại ngày mai lại còn đấu tiếp, nên hai người về trong thạch ốcrồi vội vàng vào trong tịnh thất vận công điều khí liền.

Còn Lannhi thì nóng lòng sốt ruột hơn cha mẹ nhiều vì nửa ngày trời mà nàngkhông thấy Lam đại ca đâu hết. Bỏ lại một mình chàng ta ở nhà, khôngbiết lúc này chàng ta làm gì? Nên vừa vào tới trong nhà, nàng đã vộichạy vào phòng của Lam đại ca xem sao? Vừa tới cửa phòng nàng thấy Lamđại ca đang ngồi một mình ở trước cửa sổ đọc sách, nàng cười thầm vàbụng bảo dạ rằng:

"Thảo nào trong số những người học hành, mườingười là nho hủ, ngô nghê ngốc nghếch hễ ôm lấy quyển sách là không baogiờ chịu buông tay. Nếu là ta, có lẽ ta buồn đến chết đi được, chịu saonổi cứ ngồi yên một chỗ như thế này?".

Thanh Lam vừa thấy Lan nhi bước vào đã nhìn nàng và hỏi:

- Lan nhi, sao đi lâu như thế mới trở lại đây thăm ngu huynh?

Lan nhi giật mình kinh hãi, vì mình đi nhẹ như thế mà chàng còn hay biết.Nàng đang định dọa nạt đùa chơi nay thấy chàng hỏi như vậy, nàng khôngtrả lời câu hỏi ấy, trái lại còn hỏi chàng rằng:

- Đại ca xem, trong phòng tối như thế này mà sao còn chưa thắp đèn?

Nàng vừa nói vừa châm đèn lên cho chàng rồi nói tiếp:

- Lam đại ca có biết hôm nay ai đã tới đây không?

Thanh Lam vừa cười vừa hỏi lại:

- Hiền muội không nói cho ngu huynh biết thì ngu huynh biết là ai?

- Người đó là Vương ốc Tản Nhân đấy?

- Vương ốc Tản Nhân là ai?

- Vì Độc Băng Luân của y đã bị đại ca chặt gãy hai cái móc, nên y mới đem theo đồ đệ bảo bối đến tận đây gây sự.

Thanh Lam nghe thấy tỏ vẻ kinh hãi vì chàng biết Tản Nhân là người chủ nhâncủa Độc Băng Luân và là người trong nhóm Ngân Hốt, Kim Hoàn, Như ý Ngọc, Lượng Thiên, Hàn Thước, Độc Băng Luân lục tuyệt của thiên hạ. Bây giờ y thân chinh đến tận nơi gây hấn có phải là chuyện thường đâu, nên chàngxen lời hỏi:

- Y đã nói gì thế?

- Đồ đệ bảo bối của y bị tiểu muội hỏi chỉ gật đầu thôi chứ không nói được nửa lời. Còn lão giàthấy tức giận khôn tả, đánh gãy tay tên đồ đệ quí báu, sau lại còn đấuvới cha mẹ tôi nữa.

Nói tới đó, nàng hơi ngừng một chút, lại nói tiếp:

- Ồ, ngày mai y còn quay trở lại nữa. Lam đại ca cứ ở trong phòng đọcsách như hôm nay, đừng có ra ngoài nhé? Cha mẹ tôi sẽ đủ sức đánh đuổi y đi.

Thanh Lam nghiêm nghị, hỏi tiếp:

- Y tới đây kiếm tôi, tôi ẩn núp ở trong phòng này sao tiện?

Lan nhi vội đáp:

- Đại ca không biết đấy thôi, võ nghệ của lão ta rất siêu quần.

Ngày hôm nay y đã đánh ngang với cha mẹ tôi, nên tôi khuyên anh ngày mai đừng ra ngoài ấy thì hơn.

Thanh Lam thấy nàng ta lo âu như vậy, trong lòng cũng không nỡ đùa giỡn nàng ta nữa, nên chàng đành cười khì và nhận lời không ra bên ngoài đểLan nhi được yên tâm.

Một lát sau, Thạch Mộ vào gọi hai người còn luyện tập võ công để đối phó với cường đich trong trận đấu ngày mai nên không có thì giờ ra ăn như thế. Đến bữa cơm chiều, hai người cũng không có thì giờ ra ăn nốt.

Trong lúc đang ăn, Lan nhi vẫn không yên tâm lại dặn bảo Thanh Lam một lần nữa là ngày mai không nên ra ngoài kia xem.

Cơm nước xong, hai người ai về phòng người ấy nghỉ ngơi, đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra cả.

Sáng ngày hôm sau, trời mới sáng tỏ, Vương ốc Tản Nhân đã tới và sai đồ đệlên trên Như ý Lãnh này rồi. Sau đó, năm người lại có mặt cả ở chỗ bãiđất trống. Vợ chồng Thiên Lang tay đều cầm sẵn Ngọc Như ý trắng, cònVương ốc Tản Nhân thì tất nhiên vận dụng cái bánh xe Độc Băng Luân, màkhí giới của ba người đều bằng ngọc thạch hết nên dưới ánh sáng mặt trời đều lấp lánh, tia ra những luồng ánh ngũ sắc làm chói cả mắt mọi người. Nếu không biết danh hiệu của ba người thì không ai tưởng tượng được bangười rủ nhau lên bãi đất này quyết sống chết với nhau một phen.

Tản Nhân đưa mắt nhìn vợ chồng Thiên Lang một cái, rồi lớn tiếng cười và nói:

- Người trên giang hồ vẫn coi chúng ta là nhóm Võ Lâm Lục tuyệt và sựthật chúng ta cũng ít khi gặp gỡ nhau. Ngày hôm qua đấu chưởng chúng tađã không phân thắng bại, ngày hôm nay phải đấu bằng khí giới và thể nàocũng phải phân cao thấp mới thôi.

Thiên Lang cười ha hả đáp:

- Lẽ dĩ nhiên, chẳng hiểu Kỳ huynh có tài ba gì định giở ra thế?

Thiên Hồ cũng vội đỡ lời:

- Khỏi cần phải để ông nói, Kỳ đại ca thế nào hôm nay cũng nương tay cho chúng ta.

Tản Nhân chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:

- Mời hai vị ra tay đi!

- Kỳ huynh ra tay trước mới phải.

Vợ chồng Thiên Hồ đứng sang một bên, hai viên Ngọc Như ý giơ lên trước ngực để đợi chờ kẻ địch.

Tản Nhân không còn khách khứa gì nữa, múa tít Độc Băng Luân nhằm ngườiThiên Lang và Thiên Hồ tấn công luôn. Y thấy thế thứ Ngọc Như ý của vợchồng Thiên Lang lợi hại và nhanh hơn đấu chưởng nhiều nên y cũng phảirùng mình kinh hãi.

Hai vợ chồng Thiên Lang Thiên Hồ phối hợp rất khéo léo, bao vây Vương ốc Tản Nhân vào giữa, khiến kẻ địch cứ tưởngnhư bốn mặt tám phương đều có người tấn công tới, nên dù Tản Nhân có cao siêu tới đâu cũng khó mà quán xuyến nổi hai cây Ngọc Như ý. Sau cùng,bắt buộc Tản Nhân phải nhảy lên trên cao ba trượng mới tránh được thếcông của vợ chồng địch thủ nên y cũng phải kinh hãi thầm.

Vươngốc Tản Nhân thấy mới đấu được một hiệp đã bị người ta dồn cho cuống cảchân tay, thực là từ khi y ra đời đến giờ chưa bao giờ có trường hợp như thế này cả. Y vừa rút lui xong, đột nhiên cười một tiếng rất rùng rợnrồi múa tít bánh xe Độc Băng Luân tấn công luôn ba thế một lúc, kìnhphong và bóng bánh xe của y như vũ bão ở bốn mặt tám phương dồn tới. Chỉ trong nháy mắt, y đã bao vây được Thiên Hồ vào giữa.

Đủ thấy Độc Băng Luân pháp của y rất lợi hại, quả danh bất hư truyền. Thiên Hồ bịbao vây mà vẫn ung dung như thường, chỉ thấy y thị chân bước vị trí thất tinh, tay cầm Ngọc Như ý, rồi bỗng lui về phía sau một bước, tránh tả,né hữu, cả chống lẫn đỡ, phản công lại Tản Nhân rất nhanh để phá tanvòng vây của đối phương.

Chờ vợ tấn công luôn bốn thế xong, Thiên Lang mới xông lại tấn công. Hai vợ chồng, một trong một ngoài, liên lạc với nhau rất chặt chẽ, nên bắt buộc Tản Nhân phải thâu Độc Băng Luânlại và lui về một chỗ để trấn thủ.

Thiên Lang Thiên Hồ múa tít vây Ngọc Như ý cùng tiến cùng thóai, tương phò tương thành, tiền hậu hô ứng trước sau rất chặt chẽ.

Hai người đã giơ song ngọc chính phản âm dương thất thập nhị thức, tuyệtnghệ trấn sơn của phái Thác Thành ra đối phó rồi. Pho tuyệt kỹ này củavợ chồng y hư hư thực thực biến hóa khôn lường, thực là quái dị khôn tả.

Vương ốc Tản Nhân thấy mới ra tay mà mình đã bị lép vế nên y định dùng chấtđộc ở trong bánh xe ra đối phó. Y nghiến răng, mím môi múa tít bánh xeđộc, liền có những luồng gió độc toa? ra như vũ như bão lấn át vào haikẻ địch để cho đối thủ hít phải gió độc ấy mà té ngã ngay. Đó là tài bacủa y vẫn thường giở ra để đối phó với người có võ nghệ cao siêu hơnmình.

Nhưng vợ chồng Thiên Lang đã sớm chuẩn bị từ trước rồi,không những hai người đã đứng ở trên đầu gió và mũi lại còn nhét bônggòn nữa, cho nên gió độc của Tản Nhân không làm gì nổi vợ chồng y. TảnNhân tức giận khôn tả, liền giơ tay trái lên sử dụng Hắc sát chưởng mà y chưa bao giờ dùng qua đem ra đối phó. Tuy y nổi tiếng về Độc Băng Luânnhưng người ta không sợ môn khí giới ác độc ấy bằng pho Hắc sát chưởngcủa y, đủ thấy pho chưởng này ác độc như thế nào?

Vì pho chưởngpháp này của y là thuộc về bàng môn tả đạo, dù công lực của đối phươngcó cao hơn y một tí đi chăng nữa, nhưng bị y đánh phải một chưởng cũngkhông sao chịu nổi, hơi độc Hắc sát ấy dồn ngay vào nội tạng, không cònthuốc gì cứu chữa được, đủ thấy môn chưởng pháp này của y âm độc như thế nào? Cho nên vợ chồng Thiên Lang không dám va chạm vào độc chưởng ấy.Thế rồi ba người lại như chiếc đèn kéo quân, cứ chạy quanh tít để đợichờ có dịp may, hay thấy đối phương bỏ trống nơi nào là ra tay tấn côngliền.

Lan nhi thấy trận đấu hôm nay kịch liệt và hiểm ác hơn hômqua nhiều nên nàng vừa kinh hãi vừa sợ sệt. Nhưng một mặt nàng lại mừngthầm, vì tới giờ nàng mới biết môn "chính phản thất thập nhị thức" củacha mẹ truyền thụ cho lại có oai lực đến như thế. Nàng chăm chú nhìn vàđể ý nhớ hết những thế thức của cha mẹ đã dạy cho. Nàng cảm thấy mỗi thế mỗi thức đều ảo diệu tuyệt luân, liền nghĩ thầm:

"Nếu là mình thì có lẽ một thế cũng chống đỡ không nổi. Trận đấu ngày hôm nay quả thật kinh hiểm đến cực độ.".

Nàng đang nghĩ ngời thì tình hình ở trong núi kia càng kinh hồn động phách thêm.

Không riêng gì Lan nhi mà cả Ôn Hoàng đang đứng ngẩn người ra đó cũng phải tỏ vẻ hồi hộp, hai mắt cứ chăm chú nhìn vào đấu trường chứ không dám liếcnhìn Lan nhi như trước nữa.

Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống,bóng của ba người quá nhanh, nên ánh sáng phản chiếu của ba môn khí giới tia ra muôn ngàn luồng ánh sáng sặc sỡ, khiến Lan nhi với Ôn Hoàng chói mắt, không sao trông thấy rõ hình bóng của ba người đang đấu nữa.

Ngờ đâu, không riêng gì Lan nhi và Ôn Hoàng hồi hộp, còn ngoài ra, ở khoảng cách không xa trên cây cổ thụ, còn có một người đang chăm chú nhìn vàotrận đấu để lãnh hội những thế võ cao siêu.

Người đó chính là Thanh Lam.

Thì ra tối hôm qua, chàng nghe thấy Lan nhi nói thầy trò Vương ốc Tản Nhântới đây là vì chàng mà nên, sau lại đấu với vợ chồng Thiên Lang một ngày không phân thắng bại, và đã định hôm nay tới tái đấu, nên chàng mớiphải ra đây để mục kích trận đấu. Hôm nay chàng mới được thấy rõ võ nghệ của Tản Nhân quả thực cao siêu, thảo nào y được liệt danh vào nhóm LụcTuyệt, vợ chồng Thiên Lang lợi hại như thế mà cũng chỉ đấu ngang tay với y thôi. Chàng liền nghĩ thầm:

"Nếu mình đấu với y có khác gì lấy trứng chọi với đá không? Nếu ta có xông ra, không những không giúp được cho vợ chồng Thiên Lang chút nào, mà trái lại còn khiến ông bà ta bậntâm vì mình là khác, Lan nhi đã dặn mình đừng nên ló mặt ra bây giờ tamới biết là nàng nói rất đúng.".

Nghĩ tới đó, chàng lại cau mày lại, nghĩ tiếp:

"Lần này ta tới đây mục đích là tìm kiếm Hồng Tuyến cô nương.

Ta đã thề, dù đi khắp chân trời góc bể cũng phải kiếm thấy cô ta mới thôi. Bây giờ ta bỗng dưng gây hấn với Vương ốc Tản Nhân, chẳng lẽ suốt đờita ẩn núp ở trên núi Thác Thành này hay sao? Huống hồ ba tay tuyệt thếcao thủ đấu với nhau như vậy thực là hiếm có, cuộc gặp gỡ ở trên NgaoSơn vào tết Đoan Ngọ cũng sắp tới rồi. Nếu ta được xem trận đấu này, may ra ta được tăng thêm nhiều lịch duyệt cũng chưa chừng.".

Nghĩtới đấy, chàng không sao ngồi yên được, vội ăn vận gọn gàng, đem theokiếm, tìm một cây cổ thụ thực lớn để ẩn núp. Nếu là lúc thường, với nộicông của vợ chồng Thiên Lang với Vương ốc Tản Nhân, nội công tinh thâmnhư vậy, nếu họ không phải đang bận đấu với nhau thì chàng núp ở nơi đókhông sao qua được mắt họ. Nhưng tình hình ngày hôm nay khác hẳn, vì cảba đang đối phó với đại địch, không người nào để ý tới bên ngoài hết,nên không một người nào để ý tới chàng ẩn núp ở đó.