Sống Làm Người Hạnh Phúc

Chương 3: Tên Biến Thái Bất Đắc Dĩ



Đã hơn một tuần trôi qua kể từ cái hôm gặp nhau ngoài chợ, nó vẫn chưa gặp lại Lan. Có lẽ cũng gần đến ngày thi giữa kì nên mấy hôm nay nó không thấy Lan đến phụ mẹ trong căn tin của trường nữa. Nó cũng sắp thi nên tự nhủ phải tạm gác chuyện của Lan sang một bên, nó cần chăm chỉ ôn tập để có được kết quả tốt nhất trong kì thi sắp tới.

Hôm nay là chủ nhật, nó dậy từ sớm rồi tranh thủ quét dọn nhà cửa để còn ôn bài. Nhất đã về quê thăm bố mẹ từ chiều hôm qua, chỉ còn một mình nên nó cảm thấy hơi buồn. Lôi chiếc loa bluetooth mà mẹ tặng hồi thi đậu đại học ra, nó mở một bài hát mà mình yêu thích, vừa nghe nhạc vừa dọn dẹp, miệng huýt sáo véo von theo giai điệu bài hát, trông rất yêu đời.

Đang mãi mê sắp xếp lại cái bàn học bề bộn từ tối hôm qua, nó giật mình bởi giọng nói thỏ thẻ phía sau lưng:

"Anh ơi! Cho em mượn cây chổi một xíu được không ạ?"

Nó quay người lại, thì ra là cô gái ở phòng số bốn, kế bên phòng của nó. Nó cũng không biết tên cô ấy là gì bởi từ lúc dọn tới đây, nó bận đi học suốt ngày, ít có thời gian giao tiếp với mọi người trong dãy trọ. Nó nhoẽn miệng cười:

"À, mình để ở trước cửa kìa! Cậu cứ lấy mà dùng".

"Em cám ơn ạ!" - cô bé bẽn lẽn cảm ơn nó rồi vội cầm lấy cây chổi trước cửa chạy đi, khiến nó ngơ ngác chẳng hiểu gì. "Thôi kệ!" - nó tự nhủ, rồi tiếp tục dọn dẹp, miệng vẫn huýt sáo véo von.

Mọi thứ đã gọn gàng, ngăn nắp, nó ngồi vào bạn học rồi tiện tay tắt luôn cái loa đi để được yên tĩnh, tập trung vào đống sách vở trên bàn, nó cứ chăm chú như thế suốt cả buổi sáng.

Nó bỗng thấy lưng mình nóng ran lên, thì ra nắng chiếu qua cửa sổ rọi vào lưng, mặt trời cũng đã lên cao quá đầu rồi, có lẽ nó quá mãi mê học mà quên luôn giờ giấc, nó đứng dậy đi giải quyết cho cái bụng đói đang biểu tình từ nãy đến giờ.

Một mình thì nấu nướng mất thời gian nên nó quyết định ra ngoài ăn cơm cho tiện, đang loay hoay tìm cái ổ khóa thì cô gái lúc nãy lại xuất hiện sau lưng nó lần nữa.

"Em sang trả anh cây chổi, mà anh chuẩn bị ra ngoài à?" - cô gái ngại ngùng hỏi nó.

"À! Mình định ra ngoài ăn cơm mà tìm mãi không thấy cái ổ khóa để đâu, cậu cứ để đó đi lát mình cất cho!"

"Em tên là My, em còn chưa biết tên anh đấy!" - cô gái có vẻ đã cởi mở hơn với nó.

"Mình tên Quang, cậu cứ gọi mình là Quang được rồi, chắc bọn mình bằng tuổi nhau đấy!"

Thấy nó loay hoay mãi vẫn chưa khóa được cửa, cô bé ngỏ lời mời nó sang phòng của cô ấy ăn cơm, coi như là cám ơn về cây chổi, cô ấy cũng vừa mới nấu xong. "Chắc là miệng mời mà bụng vái trời đừng ăn đây mà", nghĩ vậy nên nó tìm cách từ chối, hẹn hôm khác sẽ sang. Cô bé cũng không miễn cưỡng nó, quay lưng trở về phòng, nó nghía theo rồi bất chợt tặc lưỡi: "Trên đời còn nhiều người tốt vậy sao trời!".

Cuối cùng cũng tìm thấy cái ổ khóa, thì ra nó bị rơi trong xó cửa, nó khóa cửa lại cẩn thận rồi thong thả rảo bước ra quán cơm đầu đường, miệng vẫn huýt sáo vang lên giai điệu "Nắng ấm xa dần" của Sơn Tùng giữa buổi trưa đầy nắng.

* *

*​

Thế là ngày thi cuối cùng cũng đã xong, được nghỉ tận ba ngày, nó đang phân vân không biết có nên về quê thăm nhà hay không. Giờ ở quê cũng chỉ còn mỗi bà nó, người thân, bạn bè đều đi làm, đi học ở xa cả rồi. Cả đi lẫn về cũng mất hơn một ngày ngồi xe, mà nó cũng vừa lên đây học chưa được bao lâu, nghĩ vậy, nó quyết định ở lại thành phố, tận dụng mấy ngày rãnh rỗi để nghỉ ngơi sau quãng thời gian học hành căng thẳng.

Sáng hôm nay trời nắng nhẹ, nó gom mớ quần áo vừa mới giặt ra phơi. Nhất có rủ nó về Tiền Giang, quê của Nhất, chơi nhưng nó từ chối, nó còn cảm thấy hơi căng thẳng sau mấy hôm thi cử nên cu cậu đã đi về một mình vào chiều ngày hôm qua.

Nhà cửa nó đã dọn dẹp ngăn nắp đâu vào đấy cả rồi, cũng chẳng có việc gì để làm. Nó lôi cái ghế nhỏ ra trước cửa phòng, đốt điếu thuốc rồi bật bài nhạc mà nó yêu thích lên, ngồi thư giãn. Rít một hơi thuốc thật sâu, vừa nhịp đùi, vừa ngước lên ngắm nhìn bầu trời xanh trong vắt, tự dưng nó thấy lòng bình yên đến lạ, cứ như chưa từng có cơn giông bão nào kéo đến trong cuộc đời nó vậy.

Không gian thật yên tĩnh, mọi người trong khu trọ hình như đều đi học hết cả, phòng nào cũng khóa cửa, chỉ có căn phòng kế bên là vẫn để mở. Đó là phòng của My, cô bé hôm nọ mà nó đã nói chuyện. Theo trí nhớ của nó, đó là một cô gái có mái tóc màu hạt dẻ dài đến ngang vai, chiếc mũi khá cao, còn đôi mắt đen huyền có phần sắc sảo, thông minh. Nó nghiêng đầu sang phía cửa phòng của My, cô bé đang loay hoay với mấy bó rau dưới sàn nhà, có lẽ là đang chuẩn bị nấu cơm trưa.

Nó dập nhanh điếu thuốc đang hút dở, đứng dậy bước tới trước cửa phòng của My, cất tiếng chào hỏi:

"Hôm nay My không đi học hả?"

"Là Quang đó hả? My mới thi giữa kì xong, được nghỉ đến hết tuần". truyện teen hay

Nó chỉ bâng quơ vậy thôi, chứ ngồi ở nhà thì tất nhiên là không đi học rồi, vậy mà cô ấy vẫn ngây thơ trả lời khiến nó cười thầm trong bụng. Sự hồn nhiên của cô bé làm cho nó có thiện cảm, chứ có bao giờ nó lân la đi bắt chuyện với mấy đứa con gái đâu, chỉ trừ trường hợp đặc biệt của Lan. Không còn bẽn lẽn, ngại ngùng như hôm trước, cô bé tỏ ra thân thiện, mời nó vào phòng chơi cứ như thể bạn bè thân thiết lâu ngày gặp lại.

"Quang vào có tiện không vậy?" - nó thận trọng, dù sao vào phòng một đứa con gái vừa mới quen cũng không hay cho lắm.

"Có gì mà tiện hay không tiện, trong này đâu có chứa quốc cấm hay gì đâu!"

Nó gãi đầu gãi tai không biết nói thế nào, lẳng lặng bước vào bên trong, đây cũng là lần đầu tiên nó vào phòng của tụi con gái. Các phòng trọ ở đây đều xây giống như nhau, nhưng nó cứ thấy phòng này khác xa so với phòng mà nó đang ở. Trong góc phòng có một chiếc bàn gỗ, có lẽ là bàn học của My, khá nhỏ nhưng mọi thứ trên đấy đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng từ sách, vở đến dụng cụ học tập. Phần tường phía trên chiếc bàn được dán các loại đề-can hoạt hình dễ thương, kế bên có tấm ảnh của hai cô gái, là My và một cô bé khác cũng khá xinh xắn. Ngoái sang khung cửa sổ bên cạnh, có mấy chậu xương rồng nho nhỏ, mỗi chậu là mỗi loại khác nhau. Trên song cửa còn treo một cái chuông gió, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng leng keng nghe cũng vui tai. Nó chợt nghĩ, chắc nó cũng nên trang trí lại phòng của nó như thế này, nhìn thật thích mắt.

"Ngại thật đó! Phòng hơi bừa bộn, Quang đừng cười nha!" - bị tiếng nói của My cắt ngang suy nghĩ trong đầu, nó luống cuống:

"My cứ khách sáo, phòng My đẹp thật đó, không như phòng của mấy đứa con trai bọn tui".

"Thôi! Đừng có ghẹo tui! À, nhờ Quang coi nhà hộ My một tí nha, My chạy ra trước mua gói bột nêm rồi vô liền".

Nó còn chưa kịp trả lời thì cô bé đã chạy ra khỏi cửa, nó gọi với theo:

"Ừ, mà đi nhanh đó nha!"

Cô bé đã đi được một đoạn khá xa, chắc cũng chẳng nghe thấy tiếng gọi của nó. Chỉ còn một mình, nó lại ngồi ngắm nghía căn phòng, đến lúc chán chê, nó lôi điện thoại ra, đọc mấy dòng tin tức giật gân trên mấy trang báo mạng.

"Ông là ai? Sao lại ở trong phòng của tui?".

Tiếng hét thất thanh làm nó giật mình, suýt thì rơi cả điện thoại xuống đất. Ngó ra cửa, thì ra là một cô gái, cơ mà tại sao nó cứ thấy cô bé rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải - nó cố gắng lục lọi trí nhớ. Còn chưa kịp nhớ ra thì cô bé lại hét lớn, khiến nó càng thêm bối rối:

"Này! Tui đang hỏi ông đấy! Ông bị biến thái hả?"..