Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 15: Phong cảnh trong cuộc sống tươi đẹp



Đến lễ mừng năm mới, bởi vì ngày nghỉ quá mức ngắn ngủi mà nhà xưởng bề bộn nhiều việc, cho nên hai nhà Hạ - Lý đều không có về nhà ăn năm mới. Ba nhà bởi vì đứa nhỏ nên tụ chung một chỗ, con như là ăn mừng năm mới.

“Tiểu Hoa, thầy nhìn ra được cháu không là thật lòng muốn học Trung y ... đừng đánh trống lảng... ánh mắt của ông già này còn chưa có mờ đâu! Thầy không phải tức giận cháu, tình cảm của cháu đối với Giang Tử ông già này cũng rất bội phục, cho nên mới nhận cháu làm học trò. Ông trời sắp đặt cho cháu là một chuyện, nhưng lòng hiếu thảo của của cháu mới là ông xem trọng nhất, may mà cháu cũng nhanh chóng học xong tuyệt kỹ của ông, kiến thức y dược với ai cũng có thể học nhưng mà kỹ thuật châm cứu lại là tổ truyền nhà chúng ta. Cháu phải bảo đảm tuyệt đối không thể làm cho nó thất truyền, biết không?” Ăn cơm tất niên xong thầy đột nhiên nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa liều mạng gật đầu một cái, toàn bộ tâm tư của mình đã bị thầy nhìn ra. Sau đó bảo đảm tuyệt đối sẽ không làm cho tài nghệ của thầy phải thất truyền, phải tìm truyền nhân tốt nhất cho nó.

Thầy chụp bả vai Tiểu Hoa nói: “Cũng đừng tạo cho mình nhiều áp lực như vậy, con ông cũng không học mà chạy tới học Tây y, cháu có gắng hết sức là được rồi.”

Tiểu Hoa bổ nhào vào trong lòng ông Triệu khóc nói: “Cám ơn ông! Cám ơn ông...”

“Nha đầu ngốc! Cảm ơn cái gì chứ? Ông xem cháu như cháu gái, người một nhà không cần thiết phải nói cảm ơn tới rồi cảm ơn lui như thế.” Ông Triệu an ủi cô nói.

Tiểu Hoa khóc không thành tiếng.. 

Ông Triệu chờ Tiểu Hoa khóc cũng đủ mới nói: “Ông thấy cháu có chút nghiên cứu với nấu cơm, tuy nói cháu ở tuổi này mà làm được như thế rất tốt, nhưng mà đối với ông chính là bình thường! Thầy thấy chờ thằng nhóc nhà ông ngày mai trở về chúc tết ông xong, ngày hôm sau thầy lén mang cháu đi! Thầy có biết một lão già hiểu một chút về món ăn bài thuốc, cháu cố gắng học với ông ấy cho tốt; còn có tiểu Hổ là người thích hợp để luyện võ, không cầu trở thành cao thủ gì, chẳng qua là hy vọng về sau... về sau nó có thể trở thành người giúp sức cho cháu là được.”

Tiểu Hoa rất cảm động, có lẽ cô Trần đúng, đi từng bước từng bước có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp hơn. Bên cạnh mình còn có nhiều người quan tâm mình như vậy, Tiểu Hoa nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều.

* * *

Đến mùng 2 tết, ông Triệu và bà Triệu không có con gái về chúc tết nên mang bà Triệu gửi gắm cho ba. Ông Triệu thì mang theo Tiểu Hoa và tiểu Hổ đến thành phố.

Đầu tiên là đến một nơi hẻo lánh loang lổ ở trước cửa lớn, ông Triệu nói với tiểu Hổ: “Nhóc con, ông lão nơi này rất lợi hại, đã đánh thắng quỷ Nhật Bản. Cháu phải học thật tốt với ông ấy, về sau bảo vệ chị cháu!”

Tiểu Hổ hỏi: “Không đánh cháu chết chứ?”

Tiểu Hoa hung hăng gõ một cái trên trán của nó, sau đó ôm nó vô cùng nghiêm túc nói: “Em phải nhớ kỹ, chị vĩnh viễn sẽ không để em bị đánh chết! Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, có chết em cũng phải nhớ kỹ, chị là chị em!”

Tiểu Hổ vuốt trán cười hắc hắc, yên lòng ngây ngốc nói: “Bọn họ đều là những người giỏi hơn em, một ngày nào đó bọn họ sẽ đánh em chết mất, lần này em yên tâm! Chị, em sẽ học thật tốt, học bản lãnh để về sau còn bảo vệ chị!”

“Ừ! Chị tin tưởng tiểu Hổ nhà cúng ta là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện nhất!” Tiểu Hoa không biết người nào nhàm chán như vậy nói những lời này ở trước mặt tiểu Hổ như thế, cô cảm thất rất là đau lòng.

Ông Triệu ở một bên nhìn hai đứa nhỏ hiểu chuyện, khóe mắt cũng có chút ướt át.

Vào cửa lớn thì có một ông lão rất nghiêm túc chở ở trước cửa, ông dường như một chút cũng không xấu hổ bởi vì nghe lén. Ngược lại ồn ào: “Ông đây nhận hay không nhận còn chưa chắc, rên rỉ ra oai cằn nhằn cái gì?”

“Tiểu Hổ, đi lên đánh ông ấy.” Ông Triệu đột nhiên nói.

“Được!” Tiểu Hổ vừa nghe thì tiến lên bắt đầu một hồi tay đấm chân đá với ông lão kia.

Mặc dù rất nhanh đã bị chế phục nhưng tiểu Hổ đã xoay vặn người thoát khỏi kiềm chế của ông ấy. Đương nhiên Tiểu Hoa cảm thấy ông ấy căn bản là không có cách nào kiềm chế được tiểu Hổ. Sau khi lại chế phục tiểu Hổ lần nữa thì ông lão kia có chút kinh ngạc, đột nhiên cười nói: “Không trách được lão già ông không nghĩ tôi không có khả năng không nhận nó, là một mầm non tốt!”

“Tiểu Hổ, đây là ông Lưu của cháu, hai ngày này trước hết học công phu với ông ấy, ông đưa chị cháu đi học nấu nướng, về sau để cho chị ấy mỗi ngày làm thức ăn ngon cho cháu. Ông Lưu, đứa nhỏ này tôi trước hết thả chỗ này của ông, hai ngày trước khi tựu trường tôi lại đến đón nó.” Ông Triệu dặn dò nói.

Tiểu Hổ còn chưa kịp gật đầu thì chợt nghe ông Lưu gầm lên giận dữ: “Không được! Vài ngày có thể học cái quỷ gì! Cũng đừng lãng phí tư chất của đứa nhỏ này.”

Ông Triệu tiến lên thấp giọng nói cái gì đó với ông Lưu, qua một hồi ông Lưu mới đồng ý.

Thả tiểu Hổ vào trong nhà ông Lưu xong thì Tiểu Hoa lại cùng ông Triệu đi đến một cái ngõ hẻm rất sâu, đi đến cuối cùng bên trong tiến lên đạp điên cuồng một hồi vào cửa lớn nhà người ta.

“Muốn chết! Muốn chết! Tên khốn nạn nào đá cửa nhà ông! Xem ông đây không đánh chết mày hay không?” Cửa đột nhiên mở ra, ông Triệu thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống lại bị người bên trong đỡ.

Người nọ vừa thấy là ông Triệu thì liếc nhìn khinh thường, khóe miệng run rẩy nói: “Lão già ông vẫn còn sống hả?”

“Ông cũng chưa chết, sao tôi bỏ ông được mà đi được chứ?” Ông Triệu hỏi lại.

Người nọ khoát tay nói: “Đi một chút đi, hôm nay không có làm cơm, ông đi nhanh lên.”

“Hôm nay tôi không phải đến ăn cơm!” Ông Triệu cười nói.

“Không ăn cơm, ông vội vàng nổi nóng đá cửa nhà chúng tôi, chê sống lâu à. Nếu tôi không đỡ ông thì thân thể nhỏ này của ông phỏng đoán đã trao cho nơi này rồi!” Người nọ khinh bỉ nhìn ông Triệu nói.

Ông Triệu cũng không để ý đến ông ấy mà kéo Tiểu Hoa đi về phía trước, hợp lý hợp tình nói: “Chúng tôi là trốn tới!”

“Ha ha… không phân biệt được dầu mè và dầu hạt cải còn muốn học nấu nướng? Ông đi nằm mơ đi! Phỏng đoán kiếp sau cũng khó khăn!” Người nọ vừa đi vào vừa nói.

Ông Triệu cũng kéo Tiểu Hoa tiến vào, Tiểu Hoa vội vàng đi đóng cửa lại.

Xa xa nghe ông Triệu không ngừng nói thì thầm cái gì đó với người nọ. Người nọ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhìn Tiểu Hoa.

Vào trong phòng, người nọ nói: “Cháu gái nhỏ, đi vào phòng bếp làm cho bọn ông bữa cơm, để cho ông nhìn xem!”

Tiểu Hoa cười một cái đồng ý, hỏi đường đến phòng bếp rồi đi.

Tiểu Hoa nói đi phòng bếp nhìn một chút, bởi vì có nhiều thứ cô cũng không biết, không biết thì cô đều không động vào. Chẳng qua là nấu cơm, xào một đĩa khoai tây sợi, một đĩa củ tỏi xào thịt, một đĩa cải trắng chua cay, lại chưng một con cá hấp, nấu một tô canh trứng. Mùa đông vào lúc này cũng không có thức ăn gì, phỏng đoán củ tỏi kia cũng là mua giá cao về.

Sau khi nấu cơm xong thì có một bà cố nội và một phụ nữ trung niên giúp Tiểu Hoa bưng thức ăn đi ra ngoài.

Tiểu Hoa vừa ăn vừa nhìn, người nọ cũng không nói cái gì chẳng qua là nghiêm túc ăn cơm. Ăn cơm xong Tiểu Hoa nhìn thấy ăn không còn dư lại cái gì, trong lòng cô có chút cao hứng!

“Thịt băm muối quá nhiều, nước tương quá nhiều; khoai tây sợi cắt quá kém, xào quá mức; cải trắng tiêu thả hơi nhiều; cá thật thì không thể nhìn, chưng lâu như vậy, cháu là chưng tảng đá hả?” Ăn cơm xong, súc miệng xong, người nọ mới soi mói nói.

Ông Triệu cảm thấy ăn rất ngon, sau đó căm tức ông nói: “Không thể ăn, ông còn ăn nhiều như vậy à? Cẩn thận no chết ông.”

“Ông lão già kia, tôi dạy dỗ học trò tôi ông chen miệng vào làm gì?” Người nọ đá ông Triệu một chân nói.

Mắt của ông Triệu sáng lên cao hứng nói với Tiểu Hoa: “Bé Hoa à! Ông Lý cháu nguyện ý nhận cháu rồi kia, chạy nhanh, nhanh chạy đến dập đầu nhận thầy đi!”

Tiểu Hoa cũng không nói thêm nữa, không nói một tiếng quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.

“Kêu ông là ông nội đi, đừng gọi là thầy gì, tuổi của ông ở trong này cao nhất! Nghe thầy của cháu nói, cháu cũng là đứa nhỏ ngoan cũng hiếu thuận, vì lòng hiếu thuận của cháu, ông lão ta sẽ dạy cho cháu thật tốt, cháu phải có gắng học cho tốt đó!” Ông Lý có chút tốt bụng nói với Tiểu Hoa, một chút cũng không có giống như bộ dáng soi mói vừa rồi.

“Cám ơn ông nội, cháu sẽ cố gắng học.” Tiểu Hoa cảm động nói.

Ông Triệu lúc này ngồi một chỗ thưởng thức trà vội vàng nói: “Về sau cũng phải kêu ông là ông nội, không thể lại kêu thầy. Nếu không không có nguyên nhân lại thấp hơn lão già này một bậc.”

“Ha ha… ông mới biết được à...” Ông Lý cười nhạo nói với Triệu.

* * *

Kế tiếp ông Triệu thả Tiểu Hoa ở trong này thì đi. Bởi vì ông còn phải đi về châm cứu cho ba Giang nữa! Tiểu Hoa từ đáy lòng cảm ơn ông Triệu, bởi vì ba mà ông Triệu trong năm mới cũng không có ra cửa, sẽ chờ đến buổi tối châm cứu cho ba. Bởi vì ngoại trừ lúc mới bắt đầu mỗi ngày đều phải châm thì bây giờ cách 1 ngày phải châm.

Ông Lý bình thường rất tử tế, một khi đến phòng bếp thì giống như bom nổ, phê bình Tiểu Hoa thương tích đầy mình.  Nhưng bởi vì nghiêm khắc của ông mà Tiểu Hoa nghiêm tục học, mỗi ngày Tiểu Hoa cũng có thể cảm thấy mình càng tiến bộ, cũng càng ngày càng biết lúc trước mình làm cơm thật ra cũng không có thật tốt, cũng không phải rất thích hợp cho ba Giang và tiểu Hổ ăn vào.

Bình thường một chuyện ông Lý mắng 2-3 lần thì Tiểu Hoa có thể làm rất tốt, đương nhiên ngoại trừ kỹ thuật cắt. Tiểu Hoa đã quyết định sau khi trở về sẽ cố gắng luyện tập cho tốt, được ông Lý dạy Tiểu Hoa cũng biết hết tất cả những vật ở trong phòng bếp của ông, đã biết dược liệu gì thả vào như thế nào? Liều lượng là bao nhiêu? Làm sao nấu ra thức ăn đẹp hơn, cũng càng có dinh dưỡng?

“Tiểu Hoa à, cháu bây giờ cũng coi như học da lông, ông nội hiện tại chỉ có thể dạy cháu cơ bản, chuyện gì cũng có cơ bản. Cháu rất thông minh, nói vậy học y cũng tốn công phu lớn, tập tính của dược liệu cũng đều biết, cái này coi như là nhập môn! Ông nội chép cho cháu mấy phương thuốc, trở về dựa vào phương thuốc nấu cơm cho ba cháu và em trai ăn thì tốt hơn, cũng không phải mỗi ngày ăn món ăn bài thuốc là tốt, cháu phải chú ý phối hợp dinh dưỡng. Chủ nhật nghỉ ngơi không ngại vất vả, không có việc gì thì ông nội sẽ dạy cháu nấu nướng, không chỉ là món ăn bài thuốc, món ăn bình thường có lúc cũng có tác dụng như món ăn bài thuốc.” Lúc Tiểu Hoa đi thì ông Lý tinh tế dặn dò.

Tiểu Hoa nhận lấy phương thuốc trong tay ông lão, khóc... Tiểu Hoa cảm thấy mình từ khi sống lại đến nay gặp quá nhiều người tốt, những thứ này đều là mình bỏ qua kiếp trước. Sau khi dập đầu một cái với ông Lý thì Tiểu Hoa mới đi theo ông Triệu đi đón tiểu Hổ.

Kết quả lúc đến đón tiểu Hổ thì đã xảy ra một chuyện thú vị, ông Lưu dạy võ cho tiểu Hổ không để ý đến người nhà phản đối mà đi cùng với tiểu Hổ về nhà, nói không nhẫn tâm đạp hư mầm non tốt như vậy.

Hiện tại nhà lại không thiếu tiền, cũng có chỗ ở nên Tiểu Hoa đồng ý, cũng tỏ vẻ sẽ chăm sóc thật tốt cho ông Lưu, còn có ông Triệu bảo đảm thì mọi người mới mang theo ông Lưu cùng nhau trở về nhà.