Song Kiếm

Chương 172: Đêm trước hội đấu giá



“Ưm... Ta muốn nhờ ngươi... Đưa ta vào trong mạng lưới xã giao, ưm... Ta không biết phải nói thế nào cả, có điều ta tin là ngươi sẽ hiểu ý của ta.”

Đường Hoa thở dài: “Thân là một cao thủ...”

Sát Phá Lang cướp lời: “Chúng ta gần như không có bạn bè gì cả, nếu có cũng là vô cùng ít khi lui tới, chẳng hạn như ta với mấy người bạn trong Thần Chi Lĩnh Vực...”

“Ngươi bà tám quá, người ta có hỏi ngươi à?”

“Thế nào? Muốn đánh nhau à?”

“Lười để ý tới ngươi. Ta nói này người kìa.” Đường Hoa ngẫm ngẫm một chút, xong nói: “Con dã súc này nói đúng thật không sai đâu. Bạn bè của bọn ta có phần ít, hơn nữa còn có phần tản mác nữa. Trừ lúc làm những nhiệm vụ có phần khó ra thì ai nấy đều có vòng giao tiếp của mình cả... Nói như vầy đi, bọn họ có láng giềng thân thích của riêng họ, nhưng khi gặp phải những vấn đề mà tất cả láng giềng thân thích của mình không thể nào giải quyết nổi, vậy họ sẽ tập hợp những tinh anh cũng có láng giềng thân thích riêng lại thành một vòng xã giao.”

“Là ý gì? Ta không rõ cho lắm.”

“Nói đơn giản một chút, bằng vào thân thủ của ngươi, về sau nếu có nhiệm vụ cần đến ngươi hỗ trợ, hoặc là lúc ngươi cần có người khác hỗ trợ, vậy ta có thể giới thiệu vài người bạn cho ngươi biết mặt, cái này không có vấn đề. Nhưng mà vòng giao tiếp của họ thì... ta thật sự không quen biết.”

“Vậy vòng giao tiếp của ngươi thì sao?”

“Ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ. Chẳng hạn như vòng giao tiếp của ta vậy, chỉ có mấy tên tiện nhân của phái Thục Sơn thôi. Bọn ta tuy hiếm khi gặp mặt, nhưng một khi có điều gì đó buồn phiền, muốn chém gió hay nói chuyện phiếm gì đó, vậy kêu một tiếng là sẽ tụ họp lại ngay. Nhưng không có cách nào có thể an bài thêm một người mới vào trong vòng tròn này được. Chẳng hạn như ngươi có một hàm răng tốt đấy, một khi ngươi chọc một cây tăm vào, không những cây tăm cảm thấy khó chịu, mà cả hàm răng cũng đều sẽ cảm thấy khó chịu theo. Ngươi... Đã hiểu rõ chưa?”

Quàng Khăn Đỏ có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Ừm... Hiểu đại khái rồi, ý của ngươi là viên Thổ Linh châu này ngươi không muốn lấy.”

“... Nếu không thì vầy đi, ta giới thiệu một bang hội cho ngươi, ngươi vào đó xong rồi tự mình đi tìm bạn bè mà giao tiếp.”

Quàng Khăn Đỏ trả lời một cách rất uyển chuyển: “Ta hiện đang ở trong bang Nhất Kiếm rồi. Thực ra điều ta không dám chắc chắn lắm là có phải mọi người ai nấy cũng đều giống như các ngươi không?”

“Không giống đâu. Có vài người sẽ có phần tùy tiện hơn, có người lại nghiêm túc hơn, cũng có người lại rất mẫn cảm với một số lời nói nào đó... Lấy ví dụ là một đội ngũ đi. Có đội ngũ theo đuổi mục tiêu là hiệu suất, có đội ngũ lại lấy mục tiêu là náo nhiệt, dạng này người ta thường nói là ‘đội pháo nước’ đấy. Cũng có vài người mời ngươi đi ăn nhưng ngươi không đi, hắn sẽ rất tức giận. Có vài người mời ngươi đi ăn, ngươi không đi hắn sẽ rất vui mừng. Trên đường nếu gặp người quen đang bị chém, có người hy vọng ngươi sẽ hỗ trợ, nhưng cũng có người lại không, bởi vì họ sợ nợ nhân tình của ngươi, với lại trong lòng họ cũng không muốn về sau phải giúp ngươi PK.”

Sát Phá Lang phụ họa: “Cho nên ta thà rằng cứ độc lai độc vãng.”

“À, vậy ta đi đây.” Quàng Khăn Đỏ ảm đạm quay người.

“Đừng, đừng mà!” Đường Hoa hấp tấp hô một câu, sau đó rất là buồn phiền nhìn hạt châu trong tay Quàng Khăn Đỏ, cuối cùng nghiến răng dậm chân: “Nếu không thì ngươi cứ theo ta đi, chờ ngươi tìm được một đoàn thể nào thích hợp với ngươi thì chúng ta lại tách ra.”

“Được!” Quàng Khăn Đỏ hết sức phấn khởi, tức khắc trả lời ngay.

“Lừa hạt châu lại lừa luôn cả người, súc sinh.” Sát Phá Lang thọt vào một câu, Đường Hoa hằm hằm nhìn qua, trong mắt hai người cùng bắn ra hoa lửa.

“Nhưng mà có điều kiện đấy. Thứ nhất, phải nghe lời. Thứ hai, khi người khác không muốn nói chuyện thì không được phép nói chuyện. Thứ ba, không được hỏi vì sao.”

“Được!”

Đường Hoa vừa lòng gật gật đầu: “Vậy ngươi tức khắc đến thành đô tìm ngay một nữ nhân tên gọi là Mặc Tinh, theo nàng đi dạo phố mười ngày.”

“Vì sao?” Đã thỏa thuận là sẽ theo ngươi mà.

“Không được hỏi vì sao, hơn nữa phải nghe lời.”

“À!”

“Đi đi, ở mấy khu phố bán đồ xa xỉ, tức là mấy con đường mà bán toàn những thứ thuộc tính rác rưởi nhưng lại xinh đẹp, ngươi có thể tìm được nàng. Tìm được xong cứ nói là bạn của ta, bị ta sung quân đưa đi dạo phố cùng nàng.” Đường Hoa nhận lấy Thổ Linh châu, phất tay: “Đi đi, đi đi!”

Sát Phá Lang vội nói: “Ây! Rau củ, vậy chẳng phải nàng sẽ thành cái bóng đèn hay sao?”

Đường Hoa lắc đầu: “Yên tâm, khi mà Mặc Tinh đã có bạn gái cùng đi dạo phố rồi, vậy bước đầu tiên là sẽ đá ngươi đi ngay, cho nên nàng không có khả năng trở thành bóng đèn được.”

“Móa! Thằng tiểu nhân nhà ngươi!” Đây là một sự trả thù trần trụi. Sát Phá Lang hỏi tiếp: “Vậy Mặc Tinh dạo phố chán rồi thì sao?”

“Vậy ta sẽ giới thiệu nàng đi qua bên Sương Vũ chơi đùa vài ngày, còn có Táng Ái, Thiên Sứ, Nhu Mễ, vân vân... Ngoài ra ta còn có thể giới thiệu nàng đi làm phóng viên cho Vô Biên đặc san, rồi đi mở tửu lâu với Thiếu Gia nữa. Nói thật, ta không mong nàng đến quấy rầy sinh hoạt của họ đâu, hoàn toàn là do bị bức ép cả.”

“Ây, ta vẫn cứ khó hiểu, vì sao ngươi không tự mình mang nàng đi vui chơi một chút chứ?”

“Ừm... Tốc độ của nàng thấp hơn ta nhiều lắm, đây là nguyên nhân quan trọng nhất, nếu không chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không muốn có một tay đấm siêu cấp như vậy bên người à? Vừa thuần khiết lại vừa dễ lừa, lịch duyệt thì không nhiều, ta lại không cho phép nàng nói chuyện nữa, tìm đâu được cơ chứ?”

“A... Gia Tử, ngươi thật đúng là thông minh đó.” Sát Phá Lang khen ngợi một câu, Đường Hoa tức khắc rùng mình. Sát Phá Lang không thèm để ý, tiếp tục nói: “Thực ra lần này ta đến đây cũng không chỉ là vì phá hoại chuyện tốt của ngươi, mà còn một chuyện muốn thỉnh giáo nữa.”

“Ngươi đang cầu ta à?” Đường Hoa cười hè hè.

“...”

“Được rồi, chuyện gì?”

“Ta muốn đến level 60 sẽ qua kiếp thứ hai, ngươi có ý kiến gì không?”

“Level 60... Ngươi vừa vặn có thể dùng được Ma Kiếm thất giai, hơn nữa qua được cửa ải từ 59 đến 60 thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều. Quả thật là có thể thử đấy.”

Sát Phá Lang sung sướng hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy ta có thể qua được kiếp thứ hai rất là thoải mái không?”

“Khá là thoải mái, Lang, nói thật ngươi đừng có coi khinh thực lực của chính mình. Ta có thể đánh ngang tay với ngươi, thực ra trong đó phần lớn là do may mắn cả. Thật đấy, phải tin vào bản thân mình.”

“Ừ ừ!” Sát Phá Lang gật đầu liên tục.

“Nhớ, lúc độ kiếp thứ hai thì báo cho ta đến xem nhé.”

“Ừ ừ!” Sát Phá Lang cảm kích nắm lấy tay Đường Hoa: “Có những lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi, thế thì đánh chết ta cũng không đi độ kiếp này đâu.”

“...” Đường Hoa ói ra một bụm máu.

“Hẹn gặp lại.” Sát Phá Lang vẫy tay bái bai, sau đó cút xéo.

Đậu xanh, thằng nhãi này từ lúc nào mà lại hiểu được phép tư duy phản hướng vầy nè. Lại lọt vào bẫy nữa rồi, coi bộ sau này ngàn vạn lần không thể chủ quan được. Kiếp thứ hai thì Đường Hoa thật cũng có chút nghiên cứu rồi. Đầu tiên, hắn đã dò hỏi nơi NPC của một số môn phái. Mặt khác, nơi Đường Tăng thì Đường Hoa cũng có nhờ Tôn Minh hỗ trợ hỏi thăm một ít thông tin, do đó hắn cũng đã có được một chút hiểu biết về ma kiếp thứ hai. Trong ma kiếp này không những có kiếp lôi vô tận từ thiên đạo phát ra, mà còn có sự tập kích vô tận của đám tiên gia nữa. Đường Tăng nói câu này rất chí lý, ngươi muốn thành ma, tiên gia sẽ không cho phép. Ngươi muốn thành tiên, ma gia sẽ... không rảnh để ý tới ngươi.

Tiên gia thuộc dạng theo chế độ sở hữu toàn dân có tổ chức, còn ma gia thuộc chế độ sở hữu tập thể nửa tổ chức. Độ khó của hai loại thiên kiếp chính - phản chênh nhau là do chỗ này. Nếu như là chính kiếp, Đường Hoa có lòng tin hiện nay sẽ qua được ngay, nhưng ma kiếp thì hắn thật không có lá gan đó, nếu không hắn cũng sẽ không giựt dây Sát Phá Lang đi thử nghiệm giùm mình rồi. Mà nào ngờ thằng nhãi này bây giờ đã gian xảo quá.

Không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, Đường Hoa phất tay áo rời khỏi chốn này, bay về Thục Sơn. Cuối cùng cũng đã hoàn thành được một nhiệm vụ của môn phái rồi. Mỗi môn phái đều có một nhiệm vụ như thế, chẳng hạn như Côn Lôn thì có ba hàn khí, rồi Ngự Kiếm đường của Bồng Lai muốn thu thập bảy thanh bảo kiếm cổ đại như Can Tương, Mạc Tà, v.v... Thanh Thành thì là thu thập năm quyển Vô Tự Thiên Thư,...

* * * * * *

Chưởng môn tạm thời của Thục Sơn cầm lấy Thổ Linh châu hết nhìn trên lại nhìn dưới, giống như đang phân biệt tiền thật hay tiền giả vậy. Đường Hoa đứng bên cạnh tỏ ra khinh bỉ: đại ca, ngài không biết chữ à, trên bàng giới thiệu nó có viết rõ ràng đó.

Chưởng môn tạm thời: còn chẳng phải vì hạt châu này là do được tìm trở lại đó sao? Kẻ đưa nó về lại là kẻ mà dám lừa luôn cả quỷ, vậy ta phải cẩn thận cẩn thận cẩn cẩn thận chớ.

Trải qua mười phút phân biệt cộng với vận dụng cả máy thử, chưởng môn tạm thời cuối cùng cũng đã xác định hạt châu này là thật sự đến 99%. Sau đó hắn rất hòa nhã đặt hạt châu lên trên mặt bàn, nói: “Tiểu Đông à, bổn môn sẽ thưởng cho ngươi một nguyện vọng.”

“À, vượt qua được ma kiếp thứ hai mà không chết.”

“Xì! Tỷ lệ qua được kiếp thứ nhất của toàn bộ Thục Sơn mới chỉ có 0,1%, ngay kẻ duy nhất là chưởng môn mà cũng phi thăng rồi đấy. Không thể làm được, đổi cái khác.”

“Ừm... Ta muốn có cấm pháp hệ lôi.”

“Đồng chí tiểu Đông, cấm pháp hệ lôi với hệ phong không tồn tại trên đời này. Nếu ngươi không phiền lòng học Hồng Liên Địa Ngục thêm một lần nữa thì cũng được.”

“Chưởng môn tạm thời, ngài cứ liệt kê thẳng ra những thứ có thể thưởng cho là được rồi, đỡ mất mặt hơn.”

“Sảng khoái. Bên này có một thanh tiên kiếm tam phẩm lục giai.”

“Không cần.”

“Tiền thưởng 500.”

“Không cần.”

“Chức vị chưởng môn.”

“Không cần.”

“Vậy không còn nữa rồi.” Chưởng môn tạm thời rất là tiếc nuối nhún vai: “Chưởng môn tạm thời như ta đây cũng là không bột sao gột nên hồ mà.”

Đường Hoa lấy hạt châu lại, nói: “Ông thà đưa nó lại cho La Như Liệt còn hơn.”

“Đừng mà! Đây là chiến tích của ta đó.” Chưởng môn tạm thời vội vã kéo Đường Hoa lại, hắn khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, sau nói: “Không thì... Ta đưa ngươi quyển này đi.”

Đường Hoa nhận một quyển tập, nhìn mà vui mừng vô cùng: Chân giải của Hồng Liên Địa Ngục. Bèn không lằng nhằng học ngay tức khắc, thử nghiệm lại hai lần rồi mới rõ ràng trong đó có huyền cơ. Chiêu Hồng Liên Địa Ngục mà mình học trước kia thì hai chữ ‘Địa ngục’ chỉ thuộc dạng ví von, ví von sự đáng sợ của sen đỏ mà thôi. Mà sau khi học được chân giải, hai chữ ‘Địa ngục’ đó đã là thực sự rồi. Nói đơn giản thế này, phàm là ở trong phạm vi mà biển lửa bao phủ, thì cứ 1000 đóa hoa sen sẽ có 100 tên âm binh trợ trận. Tuy thực lực của đám âm binh này chẳng ra sao cả, nhưng không ai chịu nổi những loại thủ đoạn vây truy chặn đường trong địa ngục của chúng. Đồng thời đây cũng là một dạng kết giới tư nhân thuộc riêng một mình Đường Hoa.

Lúc đầu Đường Hoa vẫn cứ buồn bực, tính thực dụng của cái cấm pháp này quả thật là có phần hơn khi so với mấy chiêu mình từng thấy, nhưng vẫn luôn cứ cảm thấy nó không xứng với thân phận cấm pháp của nó, hơn nữa mình đã phải bỏ ra biết bao nhiêu là nỗ lực rồi, ngay như chuyện đánh chết Tà Kiếm Tiên ấy, cũng có phải là chuyện mà con người có khả năng làm được đâu. Bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu rồi, hóa ra là còn có chân giải đó.

Cứ từ đây suy ra, vậy cấm pháp hệ thủy Bích Hải Thanh Thiên trước khi có chân giải thì chỉ là khống chế biển rộng, mà sau khi có chân giải, vậy sẽ từ trong biển rộng tạo nên kết giới Thanh Thiên của mình. Ngoài ra còn có Kim Bích Huy Ánh, Mộc Lạc Quy bản, Chính Bàng Thổ Liệt nữa, hẳn cũng không chênh lệch nhiều đâu.

Thổ Linh châu cuối cùng cũng được khảm nạm lên trên cửa chính của Tỏa Yêu Tháp, đám đệ tử Thục Sơn đồng thời được nhận một tin nhắn từ hệ thống: “Thu thập Thổ Linh châu thành công, thuộc tính đất của mọi đệ tử Thục Sơn được vĩnh cửu thêm 5.”

Thiếu Gia liếc mắt nhìn tin nhắn, tức tốc nhắn tin ngay cho bốn người còn lại: “Mời khách nơi tửu lâu của ta ở thành đô. Nhanh chóng qua.”

Bốn người kia tập thể trả lời: “Đến ngay.”

* * * * * *

Thục Sơn Ngũ Hiệp lại một lần nữa tụ hội, đầu tiên Thiếu Gia có lời khen ngợi Đường Hoa, sau đó liền phân phó mọi người bắt đầu ăn ngay. Lời dạo đầu chỉ vẻn vẹn có 5 giây. Mọi người hết sức vừa lòng với lời giới thiệu ngắn gọn như thế, tức thì nhao nhao lao về phía đám rượu với đồ ăn ngon lành trên bàn.

Nhất Tiếu vỗ một cái vào vai Đường Hoa: “Còn 4 viên nữa, lúc nào định lấy về đấy?”

“Lẽ nào các ngươi dự định không ra chút sức gì sao?”

Thiếu Gia phản bác: “Ta đã xuất tiền rồi, đồ ăn này, rượu này, tửu lâu này đều là của ta mà.”

Thiên Sứ gật đầu: “Bọn ta cũng đã hỗ trợ ăn rồi, cũng phải ra sức lắm đó chứ.”

“Xì!” Đường Hoa khinh bỉ một câu, sau đó đặt Trục Nhật kiếm lên trên mặt bàn: “Thiếu Gia, giúp ta cầm đi đăng ký đấu giá.”

“Oa! Vậy mà lấy trở lại được rồi, ngươi lợi hại thật.” Thiếu Gia thu kiếm vào: “Chẳng trách gì lại đưa cho ta đi đấu giá, hóa ra là của ăn trộm đấy. Yên tâm, ta sẽ lăng xê cho, cam đoan thanh kiếm này sẽ bán được cái giá trên trời cho mà coi.”

“Phải phải... Đúng rồi, ngươi liên hệ giúp với Huy Hoàng, bảo hắn là nếu hắn mua được kiếm này, vậy sau đó ta sẽ hoàn lại 40% cho hắn.”

“Không có vấn đề!” Thiếu Gia chỉ lên trên bàn: “Có điều, bữa ăn này...”

“Ta mời.” Đường Hoa rất là khẳng khái.