Song Giới Tình Duyên

Chương 1: Cuộc gặp gỡ



Câu chuyện kể về Nguyên Lâm, năm nay là vừa tròn 10 tuổi. Sinh ra và lớn lên ở một quốc gia tên Nguyệt Quốc có địa thế giáp phía đông là đại hải, phía nam giáp với Vân Quốc và phía tây là Lãng Quốc, riêng vùng đất phía bắc thì vẫn là một nơi hoang vu hẻo lánh, có khí hậu lạnh nóng tương đối khắc nhiệt nên hiện tại nơi đây không thuộc bất kỳ quốc gia nào.

Đồng nghĩa với đó gần như không có người sinh sống, có chăng thì sự xuất hiện cũng chỉ là một vài thương nhân lữ hành hoặc nhà thám hiểm truy tìm kho báu hay gì đó.

Tương truyền rằng Nguyệt Quốc hiện tại được hình thành từ cái bóng của Nhật Quốc - một quốc gia bí ẩn, tuy chưa từng có ai đến đây, nhưng bất kỳ từ già đến trẻ ai ai cũng tin là nó tồn tại.

Quốc gia bí ẩn này cứ định kỳ 100 năm một lần họ sẽ phái 10 người xuất thế, nhân gian hay gọi họ Thập Đại Kỳ Nhân, trong khoảng thời gian nửa năm họ sẽ dẹp yên toàn cõi một lần. Nhằm đặt lại trật tự cũng như ban lại cho thế giới một cuộc sống yên bình.

Sức mạnh của họ là không thể tưởng tượng được, cũng như theo lời đồn kể lại nguồn gốc của các tu sĩ hay truyền thừa lưu lại trên thế gian ít nhiều hoặc tuyệt đại điều là từ quốc gia bí ẩn đó.

Hiện tại là vào năm Khởi Địa thứ 10, số năm nơi đây được tính theo thứ tự Hoàng, Khởi, Khai, Linh, Hoành, Bảng, Tôn lần lượt ứng với Thiên, Địa, Tượng, Căn. Mỗi bộ ghép sẽ phát triển đến số 50, trước khi nhảy sang bộ ghép mới.

Theo thời gian cũng như lần xuất thế trước đó của Thập Đại Kỳ Nhân thì còn khoảng hơn 90 năm nữa họ mới xuất thế thêm một lần. Một khoảng thời gian tương đối dài đối với một đời người, nhưng với họ thì đây cũng chỉ như là một cái chớp mắt.

Nguyệt Quốc là một quốc gia như bao quốc gia khác tồn tại theo chế độ vua là người đứng đầu, vua sẽ cai quản toàn bộ trong vùng lãnh thổ.

Tuy nơi đây có các tu luyện giả với các công pháp tu luyện tuyệt luân, cũng như nhiều nhân vật đương thời tu luyện đến mức có thể thoát tục sống đến trường tồn với thời gian.

Nhưng họ cũng không thoát khỏi sự quản lý của Vua Chúa và Hoàng Thất. Hoàng thất vẫn là một thế lực đáng gờm trên vị diện thế giới này.

Quay lại với nhân vật chính của chúng ta, cuộc sống luôn đầy trắc trở, hành trình lớn lên của cậu ta cũng vậy. Tuy không còn nhớ mình đã được sinh ra như thế nào? Từ lúc bắt đầu nhận thức đến nay, cậu ta đã nay đây mai đó. Biết hôm nay mà không biết được ngày mai.

Điều duy nhất mà Nguyên Lâm ta nhớ được là cậu được chăm sóc bởi một đôi phu thê lão nông tuổi tác cũng đã khá cao, mặc dù họ thương cậu như con.

Và cậu cũng gọi họ là Phụ Mẫu, nhưng theo những gì cậu biết được thì họ không phải là cha mẹ ruột. Họ cũng chỉ vô tình tìm thấy và đem lòng cưu mang cậu, tuy nhiên hiện tại thì họ cũng sớm đã không còn trên trần đời do những biến cố xảy ra trên đất nước khoảng vài năm trở lại đây.

Cuộc sống cù bất cù bơ của cậu ấy đã chấm dứt từ lúc có một cuộc hội ngộ vô tình. Cũng từ lúc đó mà câu chuyện bắt đầu, đây cũng có thể được coi như là một cơ duyên hay cũng có thể là tai họa làm Nguyên Lâm ta nhớ mãi.

Mặt khác đây cũng chính là động lực để cậu ta thay đổi toàn bộ về con người, cách suy nghĩ cũng như mục đích sống của chính bản thân.

Vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, một ngày giữa trời đêm đông giá rét. Chân tay đang run cầm cập giữa cái đói và cái lạnh hành hạ, Nguyên Lâm hiện tại đang ở một nơi tương đối xa thị trấn, dưới chân một ngọn núi không tên và khép nép dưới một tán cây nhỏ. Hai bàn chân của cậu ta đã tê buốt, tím tái không còn cảm giác.

Trên người mặc mỗi mảnh vải, chỉ vừa đủ để che đi những nơi nhạy cảm trên cơ thể, bả áo tay áo rách rưới sần màu bẩn thỉu.

Cậu ta đã cố chùm bên ngoài những chiếc lá cây để giữ ấm, nhưng tựa hồ những chiếc là ẩm ướt này thì chỉ làm cho cái lạnh càng tăng thêm. Cả người nằm co ro lại, xung quanh bông tuyết trải đầy trắng xóa, từng cơn gió núi rít lên từng hồi, cái lạnh như được tăng thêm bội phần.

Thân hình nhỏ con mảnh khảnh, mặt mày cũng chẳng có gì gọi là khôi ngô tuấn tú cả. Được cái sống nơi thời tiết se lạnh quanh năm nên cậu ta cũng có đôi phần trắng hơn chút. Trên gò má nổi lên từng hốc má lõm sâu, đôi mắt cũng vậy, cả thân người nếu nói là da bọc xương thì cũng không có gì gọi là quá đáng.

Mặt mày lấm lem bùn đất, chân tay hiện tại thì chỗ đen chỗ trắng. Từ đầu đến chân đâu đâu cũng có những vết xước vết bầm dập đến đáng thương.

Giữa tiết trời lạnh hành hạ, kèm thêm cái bụng đói cứ rên lên âm ỉ từng hồi, cứ ngỡ như chính bản thân mình sắp phải lìa xa cõi đời này từ đây, hai hàng lệ cậu ta tuôn xuống.

Một phần vì khóc thương cho số phận oán than, một phần cậu ta trách đời này sao lại bất công đến vậy, vì một ý nghĩ nào đó mà cậu ta quay sang than trách cớ sao phụ mẫu lại rời bỏ mình, sao mình lại sinh ra trong cái thời buổi như này.

Bất chợt hai tay cậu nắm chặt cắn răng cắn lợi chịu đựng nãy giờ từ từ buông lỏng, đôi mắt dần dần mờ đi trong quên lãng.

Rồi bỗng chốc cậu ta bừng tỉnh, chợt ngửi thấy mùi bánh bao phảng phất đâu đây, tự nhủ trong lòng không chắc có phải do mình đang trong cơn mê sảng chăng.

Chứ trời này lúc này thì làm gì có ai ở đây mà có mùi bánh bao được chứ. Hít lấy hít để thì đây thực sự là mùi bánh, đôi mắt cậu ta từ từ mở ra. Hóa ra không phải mơ, trước mắt Nguyên Lâm nhà ta là thân ảnh của 3 người.

Nhìn họ có vẻ là một gia đình, người đàn ông lớn tuổi đâu đó trạc khoảng 35-40 tuổi. Lão thúc có thân hình đậm, làn da có chút ngăm đen, vóc dáng cao to.

Chân tay có nhiều vết cào xước, nhìn kỹ thì cũng có thể là những vết do vũ khí chém, đặc biệt bên má trái từ phần mí mắt trở xuống có vết cào khá lớn, dáng vẻ giống như một thợ săn lão luyện trong vùng hơn.

Khuôn mặt trên người nhiều vết xước đến vậy nhưng ở đâu đó vẫn toát lên vẻ trung kiên anh dũng. Tuy trời lạnh đến thấu xương nhưng bên ngoài vị lão thúc này vẫn chỉ phong phanh chiếc áo da để lộ từ phần vai, ngực phanh hở trên cổ quấn mảnh khăn, cũng chỉ có bấy nhiêu đó tựa hồ như không biết lạnh là gì.

Ngược lại hoàn toàn với lão thúc thì người vợ bên cạnh lại toát lên vẻ thanh cao kiều diễm đến lạ thường, từ vóc dáng cân đối đến làn da trắng hồng trông thật là xi mê lòng người, đôi mắt xanh đen quý tộc cử chỉ nhẹ nhàng. Nếu không thật sự biết đến tuổi tác chỉ nhìn bên ngoài người ta chỉ có thể đoán già đoán non đây là một tiểu cô nương tròn đôi mươi.

Mặc từ trên xuống dưới bộ áo lông màu trắng, trên đầu có đội một chiếc khăn ấm che từ phần đỉnh đầu ra đến sau gáy. Nhìn phu thê lão thúc trước mắt này cực kỳ đối lập, không khác gì Người Đẹp và Quái Vật vậy.

Hình như là họ đang đi đâu đó về, một tiểu cô nương nhỏ tuổi khép nép bên cạnh, hẳn đây là nữ tử của họ, trên tay đang cầm một cái giỏ nhỏ. Từ làn da đến khuôn mặt đâu đó 7-8 phần khá giống người mẹ mà nhan sắc lại có phần nhỉnh hơn nhiều, nếu lớn lên chắc bội phần nghiêng nước nghiêng thành không gì bàn cãi.

Bộ dạng cô bé chắc cũng trạc tuổi Nguyên Lâm ta, có chăng thì cũng chỉ nhỏ hơn đâu đó khoảng 1 đến 2 tuổi là cùng. Trên người là bộ áo lông khác màu đỏ tươi.

Tiểu cô nương nọ đang có sẵn 1 nửa cái bánh bao trên tay. Lướt qua cũng ngầm hiểu ra, nửa cái bánh mà lão thúc này chìa trước mắt cậu bé Nguyên Lâm chắc chắn là một nửa còn lại. Một chiếc bánh mà bất đắc dĩ chia đôi ra cho người lạ như cậu ta, âu cũng là một tấm lòng rộng lượng khó tả giữa thời buổi như bây giờ.

Lão thúc thì đang ngồi hạ thân hình trước mắt cậu với tư thế chân để chữ Ngũ. Tay lão thúc vừa chìa chiếc bánh về phía Nguyên Lâm, vừa nói với giọng trìu mến, vẻ mặt ân cần khác hẳn so với thân hình đồ sộ bên ngoài. Đúng là không thể nhìn mặt mà đoán được nhân tâm bên trong:

_ Con ăn đi cho lại sức, ở đây ta có mảnh vải ta để lại cho con luôn.

Lão thúc đó xoay người gỡ bỏ mảnh khăn quàng cổ xuống và choàng lên người cậu. Một cảm giác ấm áp lạ thường, từ bé đến giờ cậu ấy chưa bao giờ cảm nhận được tình thương từ người lạ như thế này.

Hai hàng mi rưng rưng nước mắt, vừa nhai chiếc bánh vừa khóc từng tiếng thút thít, ậm ực nuốt từng miếng bánh hoà cùng nước mắt.

Vừa nhìn Nguyên Lâm ăn mà cả nhà đứng lặng đồng cảm, không ai nói lên câu gì. Lão nương đằng sau cũng không kìm nổi sự thương cảm nhẹ nhàng lấy khăn tay từ từ giấu đi giọt nước mắt lăn trên gò má. Tiểu cô nương nọ thì nắm chặt lấy tay người mẹ, khẽ ngước lên nhìn rồi lại quay về phía Nguyên Lâm.

Sau khi đưa bánh và khăn quàng xong, lão thúc mới nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái vào vai cậu một cách an ủi rồi nói tiếp:

_ Con ăn xong lại sức rồi thì tìm chỗ nào đông người mà ngồi, chỗ hoang vu hẻo lánh thế này chẳng may có con hổ hay con sói nào đó qua thì lại khổ. Nhà ta cũng nghèo, giữa thời buổi loạn lạc này khó mà chăm sóc cho cả con được. Ta chúc con sẽ tìm được nơi dung thân tốt hơn, và hãy nên nhớ “Đấng nam nhi thì đừng nhụt chí, phải đứng lên bằng đôi chân của mình”.

Nói dứt câu, thì lão thúc đứng dậy quay người nhẹ nhàng đẩy vợ và con đi, trước ánh mắt đầy sự lo lắng của người vợ.

Như khó chịu điều gì đó trong lòng, được hồi thì thấy người vợ có nói thỏ thẻ gì đó vào tai khiến lão thúc lưỡng lự hồi lâu đưa ánh mắt ngước lên nhìn bầu trời, sau một tiếng thở dài thì lẳng lặng quay đi không nói thêm câu gì.

Thấy vậy, bá mẫu đó cũng chỉ đành quay mặt đi. Không quên nhắn với Nguyên Lâm:" Con hãy bảo trọng!" Rồi cũng bước đi theo gót của lão thúc.

Trước mắt Nguyên Lâm ta chỉ còn lại tiểu cô nương nhỏ tuổi đang chậm chậm tiến lại mắt nhìn chằm chằm. Nguyên Lâm cũng vì vậy mà ngừng ăn bẽn lẽn đưa ánh mắt lên nhìn trộm.

Tưởng chừng sẽ làm gì đó, nhưng rồi cô bé ấy cũng chìa tay ra đưa nốt cho nửa chiếc bánh còn lại và thêm một cái bánh bao khác nữa, nói với giọng điệu ấm áp:

_ Huynh ăn nốt chiếc bánh này đi, muội no rồi!

Câu nói làm Nguyên Lâm chỉ biết ngồi nhìn một cách ngơ ngác, thật sự thì cả gia đình này cùng mang lại cho cậu ta một cảm giác mà xưa giờ cậu ít khi được cảm nhận.

Cô bé cũng giàu lòng thương người, không hề chê bai hay ngại ngần gì một người bán sống bán chết như cậu, Nguyên Lâm lại được một phen khóe mắt rưng rưng. Hai tay từ từ đưa ra đón lấy chiếc bánh mà cô đưa tới. Vừa nói dứt câu thì đằng xa vợ chồng lão thúc cất tiếng gọi:

_ Yên Nhi ơi! Về thôi con.

Nghe vậy thì cô bé cũng quay người chạy đi, về bên này thì Nguyên Lâm cũng đã âm thầm ghi nhớ cái tên "Yên Nhi" trong lòng. Yên lặng một hồi lâu ngắm nhìn bóng dáng 3 người khuất dần. Một vẻ trầm ngâm suy tư hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

Hóa ra trên đời này vẫn còn nhiều người tốt đến vậy, người xấu xí bẩn thỉu như cậu ta thế này mà cũng không hề có chút ác cảm nào từ họ cả. Không giống như những hồi ức trước đây đã khắc sâu trong cậu.

Nếu không phải gia đình lão thúc vừa rồi mà là một người bất thiện nào đấy thì cậu ta chỉ có thể nhận được những lời đay nghiệt, thậm chí tệ hơn thì là những miếng đòn roi xua đuổi mà thôi.

Vừa nghĩ vừa quay lại nhìn miếng bánh còn lại mà cô bé đã đưa, Nguyên Lâm không nỡ đành lòng ăn nó. Nhưng con tim thì không thể ngăn nổi lý trí, hồi lâu rồi thì cậu cũng có quyết định.

Nếu không ăn no thì cũng sẽ không còn mạng mà nghĩ đến những thứ khác nữa, nghĩ là làm cậu ta nhai ngấu nghiến miếng bánh đến không còn một mảnh vụn.

Chiếc còn lại thì bỏ vào túi để dành lúc nào đói đến cực hạn sẽ lấy ra ăn. Ngồi đăm chiêu một lúc bỗng khiến cậu ấy nghĩ về lời mà lão thúc ban nãy đã nói với mình "... Nam nhi phải đứng lên bằng chính đôi chân của mình …" câu nói tựa như đơn giản nhưng đã dần hình thành trong cậu một tia ý chí nhỏ bé.