Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 304: Đột Phá



- Chết!!

Một thanh âm lạnh lùng lớn tiếng vang lên.

Trong nháy mắt, đã có một tên máu tươi trực tiếp bắn ra ngoài, lập tức chết đi. Triệu Phong vừa ra tay, sức mạnh vô cùng bá đạo, chỉ một khắc lập tức một Dị Năng giả cứ thế mà vong mạng.

Cứ thế tiếp tục, gã lại xuất hiện ở nơi khác trong chớp mắt, ra tay quyết đoán, một chiêu nữa liền lập tức lấy mạng một tên.

Giao chiến chưa quá ba muơi giây,, bọn Dị Năng giả lập tức tổn thất hai người, điều này làm bọn chúng nhất thời sắc mặt đại biến, một đám đang chuẩn bị tiến lên liền sợ hãi mà lui lại. Chỉ còn tên Dị Năng giả người hổ kia vẫn hướng Triệu Phong mà lao đến. Sau khi biến thân, thực lực tăng mạnh không hề thua kém Triệu Phong.

- Người đi chết cho ta! Tên người hổ hét lớn, móng vuốt sắc bén hướng Triệu Phong lao tới.

Triệu Phong trực tiếp xoay người hướng tên người hổ một đao chém tới.

“Vù, vù”

- A!!!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tên người hổ Dị Năng giả trong nháy mắt đã bị Triệu Phong cắt đứt một chân. Thế nhưng, tên người hổ cũng trong thời khắc bị Triệu Phong chém đứt chân, đã kịp thời đánh ngã hắn. Nén cơn đau, tên người hổ vung tay lên, móng vuốt sắc bén đánh thẳng lên người Triệu Phong.

“Keeng”

Một tiếng kêu chói tai vang lên, tên người hổ cả kinh, không ngờ móng vuốt vô cùng sắc bén của mình lại không thể xé xác tên Triệu Phong.

- Hừ, đi chết đi. Triệu Phong cuời lạnh nói.

Sở dĩ hắn dám cận chiến với tên người hổ Dị Năng cũng vì tự tin vào bộ y phục hắn đang mặc. Đây là chiến y phòng hộ đặc biệt của Triệu gia, được xưng là đao thuơng bất nhập cho nên một đòn của của tên người hổ hoàn toàn không có hiệu quả.

“Vụt”

Triệu Phong lạnh lùng trực tiếp chặt đầu tên người hổ xuống trong lúc gã vẫn còn đang bàng hoàng. Một đao tàn nhẫn khiến tên người hổ ngay cả kêu la cũng không kịp phản ứng trực tiếp tiêu đời.

Triệu Phong gỡ cái tay tên người hổ còn đặt trên người mình, đưa tay lau lấy vệt máu của tên người hổ dính lên mặt hắn. Triệu Phong ánh mắt lạnh lẽ nhìn đám Dị Năng giả còn lại, lưỡi liếm liếm dường như vẫn còn thấy chưa thoả mãn.

Nhất thời, một đám Dị Năng giả bị hù doạ cho sợ hãi đến phát run.

- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, đừng giết ta! Một tên Dị Năng giả nhát gan hô lớn lên.

Gã ta sợ hãi ném lệnh bài tới trước mặt Triêu Phong, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, cơ hồ đã bị doạ không còn chút tôn nghiêm.

- Ta cũng vậy.

- Đây là lệnh bài của ta.

- Của ta...của ta đây đừng giết ta.

Chỉ chưa đầy một phút, toàn bộ đã đầu hàng, tất cả lệnh bài đều đã giao nộp hết. Bọn họ chỉ nghĩ đến việc bảo vệ tính mạng, không còn chút suy nghĩ nào dám tranh đấu với Triệu Phong. Đối với không ít kẻ ở đây, tranh bài dù quan trọng nhưng làm sao quý bằng tính mạng của mình.

- Hừ! Đã muộn. Triệu Phong bọn này cầu xin tha thứ nhưng không làm hắn mảy may động lòng, hắn nhìn một đám trước mắt đều xem như người chết.

Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt vọt tới, đao chiêu phát ra, lập tức giết chết một người.

- A! Ngươi không thể, chúng ta đã đầu hàng, ngươi không thể giết chúng ta, ngươi sẽ phải chịu xử phạt!” Một dị năng giả hoảng sợ hét lớn.

- Hừ! Giết ngươi, ai biết là ta giết! Triệu Phong khinh thường nói, một đao đi xuống, trực tiếp giải quyết thêm một tên, tuy nói không thể giết người, nhưng nơi này hoàn toàn không có ai giám thị, là ha hắn giết người thì thế nào, ai biết.

- A, chạy mau a! Những người khác lập tức hét lớn, nhanh chóng hướng thật xa cắm đầu cắm cổ chạy đi.

- Chạy! Các ngươi chạy được sao! Triệu Phong khinh thường nói, thân ảnh thật giống như quỷ mị, nhanh chóng hướng những tên đang chạy trốn vọt tới, rất nhanh, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lúc này, ba tên đạo sĩ núp ở trong rừng cây đi ra.

- Mau, thừa dịp hắn còn chưa trở lại, chúng ta cầm lệnh bài đi. Kẻ dịch chính là cái kia cao to râu mép đạo sĩ hướng về phía kia hai người nói.

- Lệnh bài này không thuộc về các ngươi, là của ta! Tần Thiên lúc này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nhất thời hù dọa bọn hắn kêu to một tiếng, rối rít sẽ phải rút kiếm, nhưng là tốc độ quá chậm. Tần Thiên trực tiếp chính là một người một quyền, đánh ba tên đạo sĩ ngã xuống, ngay sau đó nhanh chóng đem lệnh bài trên người bọn họ cùng của đám dị năng giả kia lưu lại toàn bộ lấy đi.

- Không nghĩ tới lại nhẹ nhàng như vậy! Tần Thiên nhìn lệnh bài trong tay lầu bầu nói.

Rất là đắc ý, tranh thủ nhanh chóng bỏ đi thật xa. Tránh cho bị tên Triệu Phong phát hiện, những thi thể kia Tần Thiên tạm thời không có lấy, đợi khi đã tàn cuộc rồi quay trở lại hấp thu mấy cỗ thi thể đó cũng không muộn.

- Muốn chết.

Đúng lúc đó, Tần Thiên chưa đi được bao xa, phía sau liền truyền đến thanh âm nổi giận tàn khốc, không cần nhìn cũng biết, Triệu Phong đã quay lại, thấy Tần Thiên chiếm đoạt chiến lợi phẩm của mình, nhất thời nổi giận, thật nhanh hướng Tần Thiên giết tới.

- “Ai da, thực lực của ngươi mặc dù so với ta mạnh hơn một chút, nhưng luận tốc độ thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta đâu” Tần Thiên trong lòng thầm nghĩ.

Trong nháy mắt Tần Thiên mấy lần thuấn di, biến mất ở trong rừng rậm, Triệu Phong nhất thời nổi giận một quyền hung hăng đập vào một cây nhỏ lên, trực tiếp đem cây nhỏ gãy đổ.

- Tên chó chết, đừng để ta bắt được người, nếu không cho ngươi sống không bằng chết!” Triệu Phong nhìn Tần Thiên rời đi lạnh lùng nói, hai mắt bắn ra quang mang cơ hồ có thể giết người.

- “Hai mươi lệnh bài, hahaha, không ngờ lại dễ dàng như vậy, ta thật là quá thông minh!” Tần Thiên nhìn lệnh bài trong tay dính đầy máu tươi cực kỳ đắc ý, tự sướng nói. Ngay sau đó hắn thu tất cả lệnh bài vào người, đứng nguyên tại chỗ đợi nửa giờ, đoán chừng Triệu Phong đã rời đi, Tần Thiên liền quay trở về chỗ vừa nãy.

Rất nhanh, Tần Thiên trở lại, ba tên đạo sĩ bị hắn đánh ngất xỉu giờ phút này huyết nhục mơ hồ, toàn bộ tứ chi bị cắt đứt, tựa hồ bị Triệu Phong bất mãn phát tiết. Tần Thiên nhìn thi thể trên đất, có chút tự trách, ba người này đối với hắn không có tạo thành uy hiếp tính mạng, Tần Thiên cũng không có tính toán giết bọn chúng, chẳng qua là đánh bất tỉnh bọn họ, không có nghĩ tới những thứ này người lại gặp Triệu Phong hạ độc thủ, đây đều là chính mình làm hại họ.

Tự trách một hồi, Tần Thiên một lần nữa thu thập toàn bộ xác chết gom lại một chỗ, toàn bộ chất đống, tự mình tìm một địa phương bí ẩn, Tần Thiên lập tức liền bắt đầu hấp thu máu huyết năng lực của các tử thi.

Không tới hai mươi phút, các cổ tử thi này trực tiếp liền trở thành vô số cỗ thây khô, thật giống như đã chết mấy ngàn năm.

Tần Thiên tu vi lại một lần nữa đột phá, trực tiếp đạt đến Hai Sao cấp năm đỉnh.

- Không nghĩ tới hấp thu máu huyết người tăng tiến nhanh như vậy, cứ như vậy tính toán, ta hấp thu khoảng một trăm tám mươi người, rất nhanh có thể đột phá đến Ba Sao tầng thứ. Tần Thiên hưng phấn nói.

Bất quá trong lòng hắn lại buồn một chút, giết người tu luyện thật là tà ác, mặc dù tu vi gia tăng mau, nhưng mà hắn không thích tùy ý giết người, trừ phi là những người nên chết.

Luyện hóa hết những thi thể này, Tần Thiên liền chuẩn bị lúc này rời đi. Nhưng liền lúc này, một hơi thở bí ẩn cường đại đang hướng tới hắn càng lúc càng gần, mặc dù rất bí ẩn, nhưng đã để Tần Thiên phát hiện, lập tức hướng phía sau nhìn lại, nhất thời kinh hãi...