Sống Chung

Chương 59: Ông nằm mơ đi!️



Edit: Yann.

Beta: Đậu Xanh

Trên chuyến bay trở về, Tưởng Uyển ngủ rất sâu.

Tối qua cô bị lăn lộn tới khuya, Văn Tẫn ném toàn bộ số bao cô mua lên giường, một bên tiến vào trong cơ thể cô, một bên nói cho cô, "Anh rất thích bao em mua."

Tưởng Uyển: "..."

Cái từ thích này không phải dùng như vậy!

Hai người xuống máy bay, trực tiếp về nhà.

Tưởng Uyển vừa trở về đã bắt đầu tổng vệ sinh, quét dọn phòng của Văn Tẫn trước, sau khi lau sạch khoang chơi game của anh không còn một hạt bụi, lúc này mới đi quét tước phòng khách.

Văn Tẫn đang tắm rửa.

Anh vừa ra mồ hôi thì nhất định phải tắm rửa.

Tưởng Uyển lau sàn trước, sau khi giặt giẻ lau sạch sẽ thì lau bàn trà, lau ban công.

Di động bỗng nhiên vang lên.

Cô buông giẻ lau xuống, rửa sạch tay, cầm lấy di động nhìn, là số của người lạ, không có ghi chú.

Cô nghi hoặc bấm nghe, "Alo, ai thế ạ?"

"Alo..." Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, "Là Uyển Uyển đúng không?"

Tưởng Uyển nhận ra giọng nói của đối phương, đột nhiên tắt điện thoại.

Văn Tẫn từ nhà vệ sinh đi ra, thấy sắc mặt cô thay đổi, hỏi, "Em sao vậy?"

Tưởng Uyển lắc đầu, "Không có việc gì."

Di động lại vang lên, cô cúi đầu nhìn, ấn tắt máy.

Văn Tẫn đã đi tới, trên người anh mặc áo thun trắng, phía dưới là quần lửng, lộ ra cẳng chân rắn chắc, vì mới tắm xong, tóc vẫn còn tích nước, thấm ra khăn lông trên đầu.

Anh cúi đầu lấy di động trong tay cô, ấn khởi động máy.

Tưởng Uyển rũ lông mi, giọng nói rất nhẹ, "Là ba em."

Cô cầm lấy chiếc khăn lông sắp bị rơi xuống của anh, ngón tay nắm chặt lấy khăn lông, dùng sức đến mức khớp xương có chút trắng bệch.

"Trước kia em từng ngồi tù."

Sắp qua mười năm, đây là lần đầu tiên cô nói ra đoạn quá khứ này trước mặt người khác.

"Bọn họ vì tiền, bảo em đi gánh tội thay, cô gái kia cùng tuổi với em, còn học chung một lớp, sau khi thi đại học các bạn học tổ chức liên hoan, cô ta dùng chai bia đập vào đầu bạn học nam kia, sau này bạn học nam đó đã chết."

"Nhà cô ta tìm tới tất cả các bạn học trong lớp muốn bịt miệng, cuối cùng tìm được ba mẹ em, cho một số tiền..."

"Em không biết bọn họ cho bao nhiêu tiền." Tưởng Uyển nói đến đây, nước mắt chảy khắp mặt, "Em chỉ biết, em ở trong tù chín năm, trong nhà chưa từng có ai tới thăm... Sau khi ra tù em đã tự nhủ với bản thân, từ nay về sau, em và họ không còn bất cứ quan hệ gì nữa."

Di động khởi động máy xong.

Điện thoại lại gọi tới một lần nữa.

Văn Tẫn ấn nghe.

"Tưởng Uyển, mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Nghe thấy giọng tao còn dám tắt điện thoại là có ý gì? Nổi tiếng rồi không nhận ra tao nữa? Tao nói cho mày biết, mày là do tao và mẹ mày cực khổ nuôi lớn, cho mày đọc sách đã tiêu không ít tiền, hiện tại mày nổi tiếng rồi, có tiền, được lên TV, có phải nên quay về báo ơn cho tao hay không? Nếu không phải em trai mày nói xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy mày, tao cũng không biết bây giờ mày lại hot như vậy, như thế nào? Ra tù cũng không nói cho tao một tiếng, chuẩn bị làm bạch nhãn lang, trở mặt không nhận người phải không?"

Tưởng Uyển nhớ đến ngày hôm qua đi Thượng Hải tham gia trận thi đấu cùng Văn Tẫn, có lẽ bị camera phát sóng trực tiếp quay tới mặt, cho nên bị bọn họ thấy được.

Văn Tẫn nói với đầu bên kia điện thoại, "Báo ơn như thế nào?"

Đầu điện thoại bên kia dừng lại một chút, "Cậu là ai? Tưởng Uyển đâu?"

"Báo ơn như thế nào?" Văn Tẫn hỏi lại lần nữa.

"Rốt cuộc cậu là ai?" Tưởng Khoan Vượng hỏi.

"Nghĩ kỹ muốn cái gì thì gọi lại." Văn Tẫn tắt điện thoại.

Tưởng Uyển không hiểu nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"

Điện thoại lại vang lên, Văn Tẫn đợi một hồi, mới tiếp máy.

Tưởng Khoan Vượng trực tiếp nói, "Tôi muốn 300 vạn."

Tưởng Uyển tức giận hét to vào điện thoại, "Ông nằm mơ đi!"

Văn Tẫn lại nói vào điện thoại, "Được, nhắn địa chỉ qua đây."

Tưởng Uyển kéo cánh tay anh, nước mắt rào rạt rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào, "Anh đừng cho bọn họ tiền, em không nợ bọn họ, anh đừng đi..."

Cô khóc đến bất lực lại tủi thân, giống như giây phút năm đó bị đưa đến trại giam.

Không có ai đưa tay kéo cô một lại, không ai chạy tới ôm lấy cô, nói với cô không có việc gì, chúng ta về nhà thôi, cô chỉ có thể một mình rúc người vào trong góc, khóc thở hổn hển.

Văn Tẫn ôm cô, giọng nói rất trầm.

"Anh sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương em thêm một lần nữa."

"Mặc kệ là thân thể hay tinh thần."