Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 174: Huyệt cố định cơ thể



"Vương bệ hạ!" Đám binh lính lập tức điên cuồng gào thét, trong tông miếu một mảnh hỗn loạn, Trấp Tông không ngừng giãy giụa bóp lấy yết hầu chính mình.

Những người khác bắt đầu tìm kiếm tung tích Khương Hằng, Khương Hằng thấy một màn này, lập tức từ trong khiếp sợ ngắn ngủi phục hồi tinh thần lại, ở bên tai Cảnh Thự nói nói mấy câu, lại đem dịch dung trên mặt y bóc xuống, dùng sức đẩy y ra ngoài trụ.

"Mau!"

Cảnh Thự từ trong mờ mịt, ngay lập tức hiểu ra ám chỉ cuối cùng của Thái Tử Linh trước khi chết.

"Phụ vương!" Cảnh Thự quát.

Trấp Tông ngã xuống đất, đám binh sĩ nhất thời đại loạn, cho đến khi Cảnh Thự lao ra, lại xảy ra thêm một biến cố khác.

"Là ta!" Cảnh Thự quát.

Đám thân vệ nhất thời toàn ngây ngẩn cả người, Cảnh Thự không phải đã chết sao?

"Ta không có chết!" Cảnh Thự bước nhanh tới trước mặt Trấp Tông, hô, "Để ta nhìn xem! Triệu Linh bắt cóc Khương đại nhân, ta là tới cứu hắn!"

Khương Hằng vội vàng trong khoảng nửa khắc lời ít mà ý nhiều, Cảnh Thự lại nhớ kỹ, lời nói kia trong chớp mắt còn có thể tự bào chữa, bọn lính lập tức tránh ra, mọi người hoang mang lo sợ, Cảnh Thự lại là nghĩa tử Trấp Tông, không có người nào hoài nghi y.

Trấp Tông bị xiên tre đâm vào yết hầu, cho dù mở miệng như thế nào, đều không phát ra bất kỳ một thanh âm gì, vị trí xiên tre vừa lúc đâm xuyên qua khí quản ông ta, lại bởi vì thanh tre quá cứng, phong bế huyết mạch, vẫn chưa chảy ra máu tươi.

Giờ phút này, Trấp Tông giống như một con cá mắc cạn, hơi thở đứt quảng, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, hai mắt mang theo sợ hãi cùng cực không gì sánh bằng. Ông ta muốn chạy trốn, lại bởi vì hơi thở gián đoạn mà không có sức lực, tay phát run giơ ra, muốn đẩy Cảnh Thự ra.

Cảnh Thự lập tức bắt lấy tay, thấp giọng nói: "Phụ vương! Phụ vương!"

Trấp Tông quay đầu, mang theo hoảng sợ, hai chân không ngừng giãy giụa. Một người thân vệ nói: "Miểu điện hạ! Làm sao bây giờ?"

Cuối cùng Khương Hằng từ sau trụ bước nhanh đi ra, Giới Khuê từ trên nóc nhà nhảy xuống, đuổi kịp. Khi Khương Hằng xuất hiện, bọn lính lại lần nữa bắt đầu cảnh giác, dù sao lúc trước tội danh phản loạn của Khương Hằng chính là Trấp Tông định ra.

"Khương đại nhân không có phản loạn," Giới Khuê che ở trước người Khương Hằng, trầm giọng nói, "Hắn là bị Trịnh vương bắt cóc, Thái Hậu mệnh lệnh ta tới cứu Khương đại nhân."

Đám thân vệ hai mặt nhìn nhau, Giới Khuê lại nói: "Các ngươi ngay cả ta cũng nhận không ra?"

"Tránh ra, ta xem ông ta." Khương Hằng nhìn mọi người nói.

Từ trước đến nay Khương Hằng không giỏi võ, lúc trước khi ám sát Trấp Tông, vương thất cố tình giữ kín bí mật, sau khi trải qua biến pháp, danh vọng của hắn ở nước Ung vô cùng cao, đội thân vệ thấy có Giới Khuê đảm bảo liền dần dần đánh mất nghi ngờ.

Duy chỉ có Trấp Tông trợn to hai mắt, ở trong lòng ngực Cảnh Thự không ngừng giãy giụa, nhưng mà làm sao cũng nói không ra lời.

"Không thể rút," Khương Hằng ngăn lại Cảnh Thự định xuất kiếm, ám chỉ y, "Một khi rút ra liền sẽ chết. Các ngươi mau phái người đi thông tri Võ Anh công chúa cùng Tằng tướng quân! Đi a!"

Lúc này Khương Hằng rõ ràng biết, nếu Cảnh Thự dùng Hắc Kiếm bổ thêm một cái, tội danh giết cha của y ngay lập tức sẽ lan ra khắp nước Ung, trừ phi đem toàn bộ tướng sĩ Ngự lâm quân trong tông miếu diệt khẩu, nếu không giấy không gói được lửa, sớm hay muộn cũng sẽ biết.

Cảnh Thự quay đầu nhìn Khương Hằng, Khương Hằng gật gật đầu.

"Thả ông ấy nằm ngang," Khương Hằng nói, "Để ông ấy gối lên một đoạn gỗ, nếu không ông ấy không hô hấp được."

Trấp Tông trơ mắt nhìn Khương Hằng đi tới trước người, một tay ông ta ở trên yết hầu không ngừng cào báu, Cảnh Thự lại kéo tay ông ta ra, không cho ông ta đụng tới xiên tre kia, Trấp Tông gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Khương Hằng.

Không biết vì sao, Trấp Tông nhớ tới ánh mắt huynh trưởng mình Trấp Lang trước khi chết.

Ánh mắt kia cùng với Khương Hằng trước mặt không có gì khác nhau, là thương hại, hay là đồng tình? Hay là hờ hững? Trấp Tông nhìn không rõ, ông ta chỉ rõ một chuyện duy nhất, chỉ có một chuyện —— mình hoàn toàn xong rồi.

Cảnh Thự không cho ông ta nhìn nhiều Khương Hằng, miễn cho cành mẹ đẻ cành con, phân phó người nâng tới cáng, đem Trấp Tông bế lên cáng, hộ tống ông ta được nâng xuống tông miếu, trước khi đi dùng ánh mắt ra hiệu với Giới Khuê, Giới Khuê gật đầu hiểu ý.

"Chúng ta đi thôi," Khương Hằng xoay người, quỳ xuống, đối xác chết huyết nhục mơ hồ của Thái Tử Linh lạy ba lạy, "Đa tạ ngài chiếu cố, Trịnh vương."

Sau giờ ngọ ngày hôm đó, trong giây lát, Ung quân còn đang đắm chìm trong thắng lợi, toàn quân gần như biết được tin tức Ung Vương bị ám sát.

Trong chính điện Trịnh cung, Trấp Lăng cùng Tằng Vũ nhất thời đều không thể tin được những gì mình chứng kiến trước mắt, Cảnh Thự chết đi sống lại, Khương Hằng lại lần nữa lộ diện, Giới Khuê bảo hộ ở bên người Khương Hằng, Trấp Tông bị ám sát, hết thảy những điều này tới thật sự quá nhanh, đến tột cùng còn có nội tình gì?!

Trấp Lăng phát run, bổ nhào vào trước giường, khóc lớn lên.

"Ca?!" Trấp Lăng hô lớn, "Ca ——! Đây là có chuyện gì?! Các ngươi bảo hộ huynh ấy như thế nào! Đem toàn bộ Ngự lâm quân xử tử!"

Trước đây, nàng cũng từng cùng ông ta tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, nhưng sau khi đại ca chết, huynh trưởng duy nhất của nàng cũng chỉ có Trấp Tông!

"Cô cô! Bình tĩnh một chút! Phụ vương còn chưa có chết!" Bây giờ Cảnh Thự càng lo lắng Trấp Lăng sẽ làm ra chuyện gì không thể vãn hồi.

Trấp Lăng khóc đến vô cùng bi thương, ngồi ở trước giường, ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Thự.

Khương Hằng nói: "Trước mắt đừng chạm vào xiên tre, trước đưa về An Dương, lại chậm rãi nghĩ cách."

Hai mắt Tằng Vũ quả thực biến thành màu đen, thậm chí không rảnh lo tra hỏi Cảnh Thự làm sao sống lại, đến tột cùng là người hay quỷ, Khương Hằng lại vì sao sẽ ở chỗ này...... Chỉ lặp đi lặp lại: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Khương Hằng nhìn hai người nói: "Nói không chừng có thể trị, chỗ này không nên ở lâu, việc cấp bách là tìm thái y hỏi khám."

Trấp Lăng dần dần bình tĩnh trở lại, há mồm thở dốc, trong lòng Khương Hằng lại biết xiên tre đã vào cổ họng, đã không còn đường cứu trị, thân phận Thái Tử Linh là đại thích khách thứ năm, hoàn thành một đòn quá sức xinh đẹp cùng tàn nhẫn nhất trong trăm năm này. Y đã dùng tu vi cả đời mình phóng ra thẻ xăm này, dùng thế kiếm vung tay bắn ra, cho dù Cảnh Thự có Hắc Kiếm trong tay, dù có đề phòng, cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn chặn lại.

Chọn yết hầu đúng là chỗ sơ hở duy nhất của Trấp Tông, sau khi phóng trúng chỗ yếu hại phong bế huyết mạch, chỉ cần vừa rút ra, máu tươi liền sẽ điên cuồng phun ra, tràn vào khí quản, làm tắc nghẽn phổi, khiến Trấp Tông ho ra máu mà chết.

Hiện giờ trên yết hầu ông ta bị quẻ xăm "Thượng cát" cắm vào, cuối cùng chờ tới kết cục cuối cùng của mình, ông ta sẽ vô cùng thống khổ, lúc này khó mà thở được, ông ta sẽ chết dần chết mòn vì hít thở không thông, nhận hết tra tấn.

"Làm sao bây giờ?" Trấp Lăng bình tĩnh lại, huynh trưởng trọng thương không biết có thể trị hay không, Ung quân mới vừa đoạt được vương đô nước Trịnh.

"Triều Lạc Văn còn ở Tầm Thủy," Trấp Lăng nói vớ Tằng Vũ, "Tướng sĩ chúng ta đều ở ngoài cung."

"Lui binh," Cảnh Thự nói, "Tập kết quân đội, rút khỏi Tế Châu."

"Ngươi đang nói cái gì?" Trấp Lăng khó có thể tin nói, "Trả giá đắt như vậy, ngươi điên rồi sao?"

"Ta rất thanh tỉnh!" Cảnh Thự không coi ai ra gì, giọng nói lớn hơn không ít, quát, "Ta nói, lui binh! Này còn chưa đủ? Không rời khỏi nơi này, chờ làm quốc tang hay sao?!"

"Các ngươi......" Khương Hằng bất đắc dĩ nói, "Đều bình tĩnh một chút đi."

Trấp Tông lâm vào hôn mê, tiếng thở dốc giống như huýt gió, trong đêm tĩnh lặng giống như tiếng cú đêm kêu.

"Sao hai ngươi lại ở đây?" Trấp Lăng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại.

Cảnh Thự ngồi xuống ở một bên án kỉ, nói: "Người Dĩnh có một nghĩa sĩ, đem ta đổi ra, cho nên ta không có chết. Hằng Nhi chạy thoát, nửa đường bị Triệu Linh bắt đi, ta là tới cứu hắn."

"Ta có thể làm chứng," Giới Khuê nâng tay lên, cũng không thèm nhìn tới Trấp Tông, nhìn Trấp Lăng nói, "Thái Hậu bảo ta tới."

"Phải không?" Trấp Lăng nghi hoặc nói.

Giới Khuê nói: "Phái Hải Đông Thanh đi truyền tin?"

Trấp Lăng chỉ cảm thấy còn có không ít điểm đáng ngờ, nếu Cảnh Thự còn sống, vì sao không trở về Lạc Nhạn? Nhưng hiện giờ đang lúc cấp bách, đã không thể hỏi nhiều.

"Ta đi tiếp quản quân đội," Cảnh Thự nói với Trấp Lăng, "Nếu không quân tâm không xong, vạn nhất Trịnh quân phản công, toàn bộ đều ở đây ứng phó sao, ý của ngươi như thế nào?"

Mọi người nhìn Trấp Lăng, Trấp Tông bị ám sát, không thể động đậy, càng không thể mở miệng, chỉ cần Trấp Lăng gật đầu, hết thảy liền thật sự cứ như vậy mà kết thúc.

Trấp Lăng nhìn Cảnh Thự, muốn từ trong ánh mắt y, tìm được chứng cứ đủ để tin tưởng y.

Khương Hằng ở phía sau Trấp Lăng ra hiệu, chỉ chỉ trước ngực chính mình, nhìn Cảnh Thự nhướng mày.

Cảnh Thự hiểu ý, từ trong dây tơ hồng trên cổ móc ra Ngọc Quyết, nhìn Trấp Lăng, trầm mặc không nói.

Trấp Lăng quay đầu lại liếc nhìn Khương Hằng một cái, lại nhìn Cảnh Thự, cuối cùng nói:

"Đi đi."

Sáng sớm hôm sau, Ung quân toàn quân rút khỏi Tế Châu, người Trịnh cực kỳ đau thương dọn xác Thái Tử Linh, chôn trong vương lăng.

Hải Đông Thanh bay về phía Tầm Thủy, đại quân Phong Nhung án binh bất động. Trấp Lăng đầu tiên là mang binh rút về Hào Quan, lưu lại Tằng Vũ đóng giữ quan ải, lại cùng Cảnh Thự, Khương Hằng hộ tống Trấp Tông trọng thương, quay về thủ đô mới nước Ung An Dương.

Dọc theo đường đi, Trấp Tông khi thì hôn mê, khi thì thanh tỉnh, đều do Cảnh Thự tự mình canh giữ ở trong xe.

"Ông ta còn có thể viết chữ," Khương Hằng thấp giọng nói, "Nếu lưu lại di ngôn liền phiền toái, ngươi không thể luôn nắm tay ông ta."

"Không sao," Cảnh Thự đáp, "Ta phong bế mấy chỗ huyệt đạo trên tay ông ta, trước mắt ngón tay ông ta cũng không thể cử động."

Khương Hằng cùng Cảnh Thự nhìn nhau, dưới ánh tà dương nhỏ giọng thương nghị.

Cảnh Thự tựa như trước đây, pha trà cho Khương Hằng uống, vẻ mặt đầy cõi lòng tâm sự như cũ, cuối cùng lại thở dài.

Khương Hằng biết trong lòng Cảnh Thự vẫn có chút thổn thức, Trấp Tông bị trừng phạt là đúng tội không sai, nhưng bốn năm kia, cho dù mục đích là lợi dụng Cảnh Thự, nhưng vẫn cho y một đoạn thời gian tốt đẹp sống trong hơi ấm gia đình.

Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói: "Đều đã qua. Kế tiếp, còn tùy thuộc vào ngươi."

Chuyện Cảnh Thự có thể làm cơ hồ đã làm xong, kế tiếp đều do Khương Hằng lựa chọn, một con đường hoàn toàn mới vắt ngang ở trước mặt bọn họ sắp bắt đầu, y thu nạp thân vệ Trấp Tông, khôi phục thân phận vương tử, kiêm nhiệm Đại thống lĩnh Ngự lâm quân, hiện giờ thủ hạ có năm vạn người.

Tằng Vũ suất lĩnh ba vạn người còn lại lưu lại thủ Hào Quan, người nắm trong tay trọng binh, trước mắt chỉ còn có Cảnh Thự.

Bọn họ đều là thuộc cấp đắc lực nhất của Cảnh Thự trước đây, trước đây khi còn ở Lạc Nhạn liền đã giống như thân binh của y, có năm vạn quân đội này, có lẽ chỉ cần Khương Hằng gật đầu, liền có thể ở An Dương phát động một trận chính biến, hoàn toàn viết lại thế cục nước Ung, thậm chí tương lai thiên hạ.

"Ca, ta......" Khương Hằng muốn nói với y, lúc này không phải thời điểm thích hợp, suất quân phản công An Dương sẽ không thành công, lúc này Trấp Tông trọng thương, chỉ có Thái Tử Lung có thể ổn định thế cục trong nước nước Ung, một khi ngay cả Thái Tử Lung cũng bị giết, cục diện trong nước thật vất vả nước Ung mới có thể ổn định lại, sẽ lại lần nữa sụp đỗ.

"Không sao," mấy ngày nay Cảnh Thự nói được nhiều nhất, chính là "Không quan trọng" cùng "Không sao", y biết Khương Hằng cần thời gian, "Ta vĩnh viễn chờ."

Khương Hằng thương cảm mà cười cười, nói: "Ta đi xem cô mẫu."

Trừ phi cần thiết, hắn tuyệt không muốn cùng Trấp Lăng đối địch, nàng là người tốt, hắn biết ở trong mắt Trấp Lăng, chinh chiến thiên hạ, thống nhất Trung Nguyên cũng không quan trọng, đối với nàng mà nói quan trọng nhất chính là người nhà, Trấp Tông cần nàng, nàng liền vì ông ta tắm máu chiến đấu hăng hái, duy chỉ vậy mà thôi. Nàng không thích chiến, tính cách kiên cường nhưng nội tâm lại vô cùng mềm mại, tựa giống như Cảnh Thự.

Nàng chỉ để ý những thứ mình quý trọng, nàng trước sau yêu thương Cảnh Thự, thậm chí còn từng phân ra một chút tình thương đó chia cho Khương Hằng.

Trấp Lăng ngồi một mình ở dưới một thân cây, trên đường về nước mây đen trải khắp, trong khoảng thời gian này nàng vài lần đi xem qua Trấp Tông, đa phần thời điểm Trấp Tông đều hôn mê, khi ngẫu nhiên thanh tỉnh, Cảnh Thự cũng ở bên người. Nàng dựa vào trực giác cảm giác được, Trấp Tông có rất nhiều lời nói muốn nói, lại không nói ra miệng. Nàng đề nghị để Trấp Tông viết xuống, Cảnh Thự cầm bút nhét vào trong tay của ông ta, ông ta lại không ngừng phát run, không viết ra được nửa chữ.

Trấp Lăng cẩn thận kiểm tra huynh trưởng, trong lòng sinh ra nghi hoặc, nhưng lại không có nghi ngờ Cảnh Thự.

Nhưng nàng trước sau luôn ôm lòng đề phòng với Khương Hằng, nói không rõ là vì cái gì, nàng luôn rất khó tiếp thu chuyện xem hắn như người nhà chính mình.

"Cô cô." Khương Hằng cầm một ly trà lại đây, ngồi ở bên người Trấp Lăng.

"Xưng hô sai rồi." Trấp Lăng dùng cát mịn che đi một mặt lệnh bài bạc nho nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên đáp.

"Gọi theo ca ta." Khương Hằng đáp, "Ngài đỡ hơn chút nào chưa?"

"Vẫn ổn," Trấp Lăng không chút để ý mà đáp, "Có chút mệt. Ngươi muốn nói gì?"

Mấy ngày nay, Trấp Lăng đầu tóc tán loạn, trong mắt tràn đầy tơ đỏ, Cảnh Thự cùng Khương Hằng đã bình yên vô sự cùng nhau trở lại, vốn nên là thời điểm đáng để cao hứng.

"Ta không quá thích ngươi," Trấp Lăng bỗng nhiên nói, "Ta nói không được là vì sao. Từ ngày đầu tiên ngươi đi tới trước mặt ta, ta liền không quá thích ngươi."

Khương Hằng nhỏ giọng nói: "Ta biết."

Nàng cùng phụ thân hắn, năm đó cảm tình có tốt không? Khương Hằng cũng từng suy đoán qua, nếu nói cho nàng chân tướng, hết thảy có thể thay đổi hay không? Theo tập tục người Trung Nguyên, cháu ngoại gái thân với mẫu cậu hơn, cháu trai lại thân thiết với cô mẫu hơn, nguyên nhân bởi vì cô mẫu ở trên ý nghĩa nào đó, giống như phụ thân phái nữ.

*Mẫu cậu: Huynh đệ của mẫu thân, Cô mẫu: Tỷ muội của phụ thân.

"Nhưng ngươi giúp ta sửa lại《 Ung Địa Phong Vật Chí 》khi du lịch mang về," Khương Hằng nói, "Ta đều nhớ rõ."

Năm ấy Khương Hằng tốn hơn nửa năm thời gian du lịch đất Ung, viết ra một quyển sách nhỏ gần mười vạn chữ, sau khi mang về Lạc Nhạn, người đầu tiên chặn lại nó là Trấp Lăng. Trấp Lăng không chút khách khí, không hỏi ý kiến Khương Hằng, dùng bút son tiến hành sửa chữa cùng phê bình, Khương Hằng đương nhiên hiểu được đó là nàng ám chỉ cùng nhắc nhở: Có chút lời nói, ngươi không thể nói trong quyển sách này, nếu không sẽ đắc tội với không ít gia tộc công khanh cùng sĩ phu.

"Một chuyện nhỏ mà thôi," Trấp Lăng giương mắt nhìn Khương Hằng, "Phiền ngươi còn nhớ rõ."

Khương Hằng miễn cưỡng cười cười, hắn lục hết chuyện cũ, chỉ nhớ rõ Trấp Lăng đối tốt với hắn một lần này, nhưng chỉ vậy cũng đủ để hắn xác nhận Trấp Lăng không có địch ý. Đa phần thời điểm, nàng chỉ là có chuyện nói thẳng, tựa như ngay thẳng mà nói cho hắn"Ta không quá thích ngươi". Người trong thiên hạ nếu đều thẳng thắng giống như nàng vậy, nhất định cũng không sinh ra nhiều chuyện như vậy.

"Bởi vì ta luôn cảm thấy," Trấp Lăng thu hồi lệnh bài bạc, đáp, "Họ Trấp chúng ta tất cả mọi người đều nợ ngươi, ngươi giống như là tới đòi nợ. Điều này làm ta thực không thoải mái."

Khương Hằng đáp: "Ta không có nghĩ như vậy."

Trấp Lăng đáp: "Ta biết, nhưng sự thật chính là như vậy, nhưng giống Miểu nhi, y chưa bao giờ cho ta cảm giác này."

Khương Hằng cùng Trấp Lăng đối diện, lúc này, Giới Khuê đi tới phía sau Trấp Lăng, vô cùng thong thả mà lắc đầu, ám chỉ Khương Hằng đừng nói gì cả.

Với võ công của Trấp Lăng, dĩ nhiên đã nghe ra bước chân Giới Khuê, nhưng nàng không có quay đầu lại.

"Ca ta vẫn luôn muốn giết ngươi, có phải hay không?" Trấp Lăng cực thấp giọng nói.

Khương Hằng không có nhìn Giới Khuê, mà là chăm chú nhìn hai mắt Trấp Lăng, gật đầu.

Trấp Lăng lại nói: "Ngươi cũng muốn giết huynh ấy, các ngươi đến tột cùng có thù hận gì? Ngươi là hài tử Uyên ca, cha ngươi vì nước Ung làm việc, không phải vì nhị ca ta, thậm chí không phải vì đại ca ta...... Thề, ngươi thề với ta, Khương Hằng, nói cho ta, nhị ca ta biến thành như vậy, không phải do ngươi......"

"Điện hạ." Giới Khuê rốt cuộc mở miệng.

Khương Hằng có chút bực bội, hắn muốn dùng biện pháp của mình giải quyết, Giới Khuê lại cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, sự can thiệp của Giới Khuê chỉ khiến cho niềm tin vốn dĩ đã mong manh của hắn cùng Trấp Lăng lại một lần nữa sụp đỗ.

"Giới Khuê." Khương Hằng ám chỉ y rời đi.

Trấp Lăng trầm mặc không nói, mấy ngày nay đã mỏi mệt tới cực điểm, thậm chí điều này còn làm nàng đả kích hơn nhiều so với cái chết của Trấp Lang năm đó.

"Ta biết ta bị ghét, chỉ là ta có một câu muốn nói," Giới Khuê nói, "Không có chuyện ở Tế Châu này, Ung Vương có thể tránh được một kiếp sao? Chỉ sợ chưa chắc, ngươi ta đều rõ ràng, ngay cả Thái Hậu cũng minh bạch, đây chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Không giống nhau." Trấp Lăng phát run, hai mắt nhìn về phía Khương Hằng, lại lờ mờ mang theo hận ý. Nàng rốt cuộc cũng minh bạch được không thích hợp đến từ chỗ nào, hết thảy những điều này, vô cùng có khả năng tất cả đều do Khương Hằng bày ra!

Nhưng nàng không có chứng cứ, thậm chí không thể nào tra ra được, nàng lặp đi lặp lại gọi tới binh sĩ ở trong tông miếu trước đó dò hỏi qua vô số lần, tình hình cụ thể và tỉ mỉ đều không khác gì Khương Hằng thuật lại, nàng không thể vì huynh trưởng lật lại bản án.