Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 130: Người đàn bà giặc áo



Xe ngựa đi đến bờ sông, người xung quanh sớm đã được dẹp ra, Hạng Dư xuống xe trước, dẫn theo Khương Hằng cùng Thái Tử An đi phía sau, đi đến nhà thuỷ tạ. Thái Tử An cố ý dừng lại phía sau một chút, ở bên tai Hạng Dư thấp giọng nói nói mấy câu, Hạng Dư hơi khom người nghe xong, lập tức gật đầu, tiến đến phân phó.

"Chuyện gì Hạng tướng quân cũng phải quản," Khương Hằng cười nói, "Cũng là người bận rộn."

Thái Tử An nói: "Hắn từ mười bảy năm trước đã ở trong triều nhậm chức, đất Dĩnh có bốn nhà Khuất, Hạng, Mị, Hùng, phụ vương thích nhất là Hạng Dư, cũng giống như huynh trưởng ta, là phụ vương tự mình nhìn từ nhỏ đến lớn."

Khương Hằng gật gật đầu, hắn nhìn ra giữa Thái Tử An cùng Dĩnh Vương quan hệ không tính là quá thân thiết, có lẽ bởi vì mẹ đẻ Thái Tử An đến từ Khuất gia, mà mẹ đẻ Hùng Lỗi cũng tức là Mị Thái Hậu đến từ Mị gia, trong mối quan hệ này có không ít ảnh hưởng tranh đoạt lợi ích giữa công khanh đại phu.

Nhưng Hùng Lỗi vẫn lập Hùng An làm Thái Tử, cũng giao cho quyền lực tương đương, dù sao hiện giờ y là nhân vật trung tâm đoàn kết bốn gia tộc nước Dĩnh, huống chi Hùng Lỗi lúc này ăn chơi đàng điếm, xa xỉ cực độ như vậy, ba nhà khác đều cần phải lấy ra khá nhiều vàng bạc tới dùng để nuôi dưỡng vương thất, sau đó lại ở trên đất phong của mình điên cuồng cướp đoạt một phen, chỉ là quan hệ trao đổi lợi ích mà thôi.

"Vị này chính là Khuất tướng quân, Khuất Phân. Cùng với Mị La, tộc đệ công chúa Mị Thanh."

Bờ sông nhà thuỷ tạ lại có một người đang chờ, người tới thân hình cao lớn hùng tráng, so với hữu tướng Lục Ký dáng người to lớn nhất Ung đình, còn muốn béo hơn một vòng, giống như một ngọn núi đang ngồi ở trước tháp, ồm ồm nói: "Ồ, khương Thái Sử từ xa tới, không kịp nghênh......"

"Mời ngồi, mau mời ngồi." Khương Hằng trước đây khi còn ở Hải Các liền đã biết, Mị Hà thượng tướng quân trước đây của nước Dĩnh, khi tiến công Tầm Đông bị mẫu thân hắn ám sát, Khuất gia liền cùng Hạng gia chia cắt quân quyền. Chỉ là hắn rất tò mò, gia hỏa này nhìn bộ dáng ít nhất cũng 300 cân, lại thêm một bộ áo giáp, cũng gần 400 cân, có thể lên ngựa đánh giặc hay không, thiên hạ này có con ngựa nào có thể mang nổi gã hay không?

Khương Hằng sợ gã cử động quá mạnh, sẽ đem giường đè suy sụp mất, mọi người không cần đa lễ là được. Một người khác tên Mị La, là văn sĩ, nhìn Khương Hằng cười cười.

Cảnh Thự đi đến trước lan can, nhìn ra ngoài. Thái Tử An nói: "Khương Thái Sử, uống một chút trà của chúng ta đi."

Thị nữ dâng lên trà cùng điểm tâm, lại có đàn sư tấu cầm, sắp tới ngày xuân, màn che nhà thuỷ tạ bị gió sông thổi tiến vào, phương xa có tiếng thủy điểu hót, hai bên hoa đào nở rộ, làm người vui vẻ thoải mái.

Những cánh buồm trắng điểm xuyết trên mặt sông giống như một bức tranh.

Khương Hằng phát hiện ra, người Dĩnh tuy rằng xa hoa, nhưng không giỏi thưởng thức giống như Lạc Dương triều đình thiên tử. Cơ Tuần tuy rằng là vương thất xuống dốc, nhưng đối với đồ ăn, dụng cụ vẫn còn giữ lại nhật mộ tây sơn, không hợp bốn mùa thì không dùng, ngũ hành địa khí không điều hòa thì không dùng, điểm tâm Lạc Dương tuy rằng đơn giản, nhưng lại làm rất tinh xảo, khi vào miệng hương vị có thể thay đổi, tinh tế, nguyên liệu nấu ăn chú trọng phối hợp, có nhẹ có nặng.

Mà đồ ăn cùng điểm tâm trong cung thất Dĩnh, lại thiên về phức tạp, bất kể là ngươi ăn sáng trưa chiều, đều được dọn lên toàn bộ, hắn nhìn đến hoa cả mắt, nhưng khi vào miệng thật sự không có hương vị gì.

Khương Hằng không muốn dùng điểm tâm, sau khi tới Giang Châu, hắn đã học được cách đối với đồ ăn chỉ nhìn chứ không chạm vào, bỏ đi rất nhiều lễ nghĩa quy củ phải ăn thêm coi như phép lịch sự khi đãi khách ở nước Ung.

Cảnh Thự lại khoanh chân ngồi ở trước lan can bên bờ sông trong phòng trà, cởi xuống bội kiếm, gác ngang ở trên đầu gối, đối với nội dung bọn họ nói chuyện đều thờ ơ, trên thực tế kế hoạch hắn định ra ngày hôm nay, đã bị Hạng Dư phá huỷ. Không thể cùng Khương Hằng có thế giới riêng của hai người, còn tới thêm như vậy một đám người không hiểu ra sao này, làm hắn rất bất mãn.

"Ta đã gặp ngươi." Vị mưu sĩ gọi là Mị La nói.

"Ta cũng đã từng gặp qua ngươi!" Khương Hằng nghĩ tới, cười nói, "Bảy năm trước."

Lúc trước liên quân bốn nước tiến vào Lạc Dương, muốn cướp đoạt thiên tử trước, cùng nhau phái ra đặc phái viên, Mị La chính là người đi sứ thay nước Dĩnh, hành động quát lớn sứ nước Trịnh của Khương Hằng, đã để lại cho đặc sứ các quốc gia ấn tượng cực kỳ khắc sâu.

Thái Tử An cười nói: "Mị La biết là cố nhân, đòi nhất định phải tới."

"Đều đã là chuyện rất lâu rồi." Mị La có chút thổn thức, nói, "Lúc trước Triệu tướng quân nếu nguyện ý để thiên tử tới Giang Châu tị nạn, cũng không đến mức biến thành thế cục hiện giờ."

Khương Hằng nhớ tới chuyện cũ, cười nói: "Thiên tử có chấp nhất của thiên tử thôi, trong chuyện này, đổi lại là ai ngồi ở trên cái vị trí kia, ắt hẳn cũng giống nhau cả thôi."



Cảnh Thự nhìn mặt sông, yên lặng không lên tiếng. Một lát sau Hạng Dư xong chuyện, cũng đã trở lại, gia nhập cùng bọn họ. Khương Hằng hàn huyên vài câu chuyện ở Lạc Dương năm đó, giữa chủ lẫn khách bỗng nhiên không có lời nào để nói, tình cảnh trở nên có chút xấu hổ.

Sau đó, Hạng Dư dẫn đầu, những người khác liền bắt đầu nịnh hót Thái Tử An, một chốc thì tán tụng chiến tích của y, một chốc lại nói y săn sóc bá tánh, Khương Hằng nghe đến có chút buồn nôn, Thái Tử An lại vui vẻ chấp nhận.

Thái Tử An hiển nhiên đối với Khương Hằng không có hứng thú gì, càng không thèm để ý hắn, hôm nay y tới chẳng qua là vì lễ tiết. Chủ khách yên tĩnh một lát, Khương Hằng đang nghĩ thầm không bằng cáo từ thôi, trở về cùng Cảnh Thự đi dạo còn vui hơn.

Bỗng nhiên Thái Tử An lại tới một câu: "Nhưng thật ra ta cảm thấy Vị Nhiếp tiểu ca này thật tuấn tú lịch sự, không bằng chúng ta kết giao bằng hữu, tới trò chuyện một chút thế nào?"

Khương Hằng: "?"

Ngay lập tức Khương Hằng liền phát hiện không đúng, hay là bọn họ nhìn ra thân phận Cảnh Thự? Có lẽ đi, Mị La nếu đã đi qua Lạc Dương, nói không chừng đối với Cảnh Thự năm đó cũng có ấn tượng.

Cảnh Thự quay đầu lại, nhìn quét qua mọi người, lạnh nhạt mà nói: "Các ngươi nói đi, ta không tới, nếu không có lời gì để nói ta liền cùng Khương đại nhân đi trước cũng được."

Hạng Dư lập tức nói: "Khương đại nhân, ta dẫn ngươi đi xem xem đào hoa bên bờ sông đi?"

Khương Hằng hiểu ý, Thái Tử An tuy nói là tự phụ, nhưng người lại không ngu ngốc, quá nửa là đã đoán ra thân phận Cảnh Thự, cũng phải, với dung mạo, dáng người của Cảnh Thự, là rất khó che giấu.

"Được," Khương Hằng liền thức thời đứng dậy, nói, "Đang muốn đi xuống hoạt động một chút, mấy ngày nay thật sự đã ăn quá nhiều."

Hạng Dư cười một cái, duỗi tay đáp trên bả vai Khương Hằng, dọc theo một bên phong các nhà thuỷ tạ đi xuống.

Cảnh Thự cảnh giác nhìn theo hai người đi xa, Thái Tử An lại bỗng nhiên thay đổi thành một gương mặt khác, thân thiết mà nói: "Tử Miểu điện hạ."

Cảnh Thự không có trả lời.

"Tử Miểu điện hạ mời đi theo ta," Thái Tử An nói, "Tuy rằng ta không nhận ra ngươi, nhưng lại nhận được Kiếm Liệt Quang."

Vì thế Cảnh Thự cũng biết không cần thiết tiếp tục giấu, liền đứng dậy đi lại đây, ở trước mặt Thái Tử An ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Nói, ta chẳng qua là bồi đệ đệ ra ngoài giải sầu, không đại biểu cho nước Ung, nếu có công việc ngoại giao, ngươi cần phải dùng phương thức thư từ, cùng Thái Tử quốc gia của ta nói tỉ mỉ."

Thái Tử An cười nói: "Đó là dĩ nhiên."

Lúc này, Khương Hằng dọc theo đường bờ sông thong thả đi xuống, lúc này hoa đào nở tuy không nói là quá rực rỡ, nhưng cũng tràn ngập sức sống.

Hạng Dư lại đi theo phía sau hắn giống như đi theo Thái Tử.

Khương Hằng nhìn về phía mặt sông, nói: "Hôm nay nghe thấy tiếng cười của bọn nhỏ trong phủ Hạng tướng quân, tựa như về tới trong nhà khi còn nhỏ."

Hạng Dư nói: "Bộ dáng Khương đại nhân, nhiều lắm cũng chỉ có mười tám mười chín chín thôi. Thiếu niên thành tài, làm ta vô cùng bội phục, sư môn ngài, chắc hẳn là vô cùng lợi hại."

Khương Hằng đáp: "Nói ra thật xấu hổ, thật sự không học được bao nhiêu, năm 17 tuổi liền xuống núi."

Khương Hằng nhìn chăm chú trước sông có người chèo thuyền đi qua, nói: "Hôm nay không biết vì sao, ta đột nhiên liền nhớ tới sau khi rời đi sơn môn đi đến thành Chiếu Thủy, nhìn thấy một người chèo thuyền."

Hạng Dư nói: "Người chèo thuyền?"

Khương Hằng nói: "Phải, năm đó vùng Chiếu Thủy gặp phải trận lũ lớn mười năm khó gặp, nước sông tràn lan, các bá tánh tìm một người chèo thuyền, chở ta đi Tế Châu, người chèo thuyền kia làm trong lòng ta sinh ra cảm giác thân thiết, nguyên nhân bởi vì trong lời nói của y, phảng phất lờ mờ ẩn giấu chúng sinh đại đạo. Thật không dám giấu giếm, hôm nay ta tới trong phủ, ven đường cũng thấy rất nhiều bá tánh chịu khổ, giống như mơ hồ về tới Chiếu Thủy, đang đi qua một con sông tràn đầy thi thể......"

Hạng Dư nói: "Khương đại nhân không cần nghĩ nhiều, ngài sẽ không lại gặp lại cảnh tượng như vậy."

Khương Hằng nở nụ cười, phỏng đoán vừa rồi Thái Tử An đã lén phân phó, chính là sai Hạng Dư đi làm chuyện này, dù sao ở trước mặt người ngoại quốc ném mặt mũi, chỉ không nghĩ tới Hạng Dư làm việc lại nhanh như vậy.

"Xem ra Thái Tử điện hạ là người chịu tiếp thu ý kiến." Khương Hằng nói.

"Y ngày thường bận rộn," Hạng Dư nói, "Có một số việc không thể chú ý hết, ngươi có thể nhắc nhở y, y thực cảm kích ngươi."

Lúc này, Khương Hằng thấy một phụ nhân, đang quỳ ở bên bờ sông, dùng gậy gỗ đập vào áo dài giặc quần áo.

Khương Hằng liền đi tới trên đường đá cuội bên bờ sông, Hạng Dư đi theo, nói: "Sao lúc này bên bờ sông còn có người? Không phải đã thông tri bọn họ rời khỏi rồi sao?"

Khương Hằng quay đầu lại cười, xua tay nói: "Vậy thì có liên quan gì đâu chứ?"

Hạng Dư nhìn bộ dáng Khương Hằng đứng ở dưới cây hoa đào quay đầu lại cười, thần sắc lược ngẩn ra.

Khương Hằng ý bảo y đừng đi theo, nói: "Ta đi xuống đứng một lát, ngươi đang mặc quan phục võ tướng, bá tánh thấy ngươi, nhất định sẽ sợ hãi."



Vì thế Hạng Dư đứng cách Khương Hằng mười bước xa, nhìn Khương Hằng đi đến gần phụ nhân khoảng cách ngoài năm bước.

Đột nhiên, Hạng Dư ý thức được có điều không đúng, tay phải ấn ở trên bao tay trái, dùng ngón trỏ câu lấy mép bao tay, làm cái động tác từ từ kéo xuống bao tay.

Phụ nhân giặt quần áo kia quay đầu lại, nhìn Khương Hằng nhếch miệng cười.

Khương Hằng nói: "Thời tiết khá tốt."

"Rất tốt." Phụ nhân trên tay không ngừng xoa giặt quần áo, nói, "Sắp qua năm mới rồi, vị tiểu ca này là người ở đâu tới?"

Khương Hằng nói: "Ta là từ nước Ung tới."

Hạng Dư nghe thấy hai người đối đáp, buông tay ra, đem bao tay mang lại.

Phụ nhân nói: "Người nước Ung, ngươi là người tới làm chất tử kia?"

Khương Hằng thật sự ngoài ý muốn, ngay cả dân gian cũng biết sao? Chỉ nghe phụ nhân lại nói: "Ta là phụng mệnh tới giết ngươi, chất tử."

Sắc mặt Khương Hằng biến đổi ngay lập tức, phụ nhân thu dọn quần áo lên, nói: "Lưu lại tánh mạng ngươi thêm mười hai cái canh giờ đi, giờ này ngày mai, ngươi sẽ chết, nhìn ngắm nhân gian cho kĩ đi, muốn ăn cái gì thì đi ăn chút, hoặc là muốn chạy trốn cũng được. Người bị ta theo dõi, trên đời này không có người nào có thể cứu, cho dù vương tử ca ca ngươi người được xưng là thiên hạ đệ nhất kia, cũng làm không được. Hưm, cha mẹ ngươi nuôi ngươi lớn như vậy cũng không dễ dàng, đi thôi."

Khương Hằng: "......"

Khương Hằng nhìn nàng với vẻ mặt khiếp sợ, nàng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ, bưng lên bồn gỗ.

Khương Hằng theo bản năng lui ra phía sau nửa bước, hô: "Ca! Ca ——!"

Hạng Dư trong nháy mắt xông lên, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, phụ nhân kia đã nhảy vào sông, trong chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Khương Hằng suýt nữa không tin vào hai lỗ tai chính mình, Hạng Dư lại bắt lấy cổ tay của hắn, hỏi: "Làm sao vậy? Nàng nói cái gì?"

"Nàng nói...... Nàng......" Khương Hằng có chút không biết làm sao, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn gặp phải tình huống này, trước khi bị giết còn được thông báo trước.

Khương Hằng cùng Hạng Dư nhìn nhau, lấy lại bình tĩnh.

Hạng Dư nói: "Nói cho ta, không cần sợ hãi, ngươi có thể tin tưởng ta, Khương đại nhân. Vương bệ hạ phân phó, cho dù phát sinh chuyện gì, đều nhất định phải bảo hộ các ngươi an toàn."

Khương Hằng nói: "Phụ nhân kia...... Nói, nàng là tới giết ta, ta chỉ có thể sống mười hai cái canh giờ! Ca! Ca!"

Khi Khương Hằng nói đến chuyện này, suy nghĩ đầu tiên chính là đi tìm Cảnh Thự thương lượng, lập tức mặc kệ Hạng Dư phía sau, vội vàng đi lên. Hạng Dư lại nhanh chóng đuổi theo, nói: "Chậm một chút! Coi chừng trượt chân!"

Nhà thuỷ tạ dựng ở bên sông, đang ở lưng chừng núi, đi xuống thực dễ dàng, khi bò lên trên lại thật là làm người mệt mỏi chịu không nổi, Khương Hằng thở hồng hộc, khi trở lại gần nhà thuỷ tạ, đã ổn định lại tâm thần.

Hạng Dư nói: "Không cần sợ hãi, Khương đại nhân."

"Ừm," Khương Hằng nói, "Có lẽ chỉ là buông lời hung ác mà thôi."

Khương Hằng chỉ trong ngắn ngủn một lát, đã phục hồi tinh thần lại, ý thức được tốt hơn là không nên ở bên ngoài nhiều lời thêm về chuyện này.

Trong nhà thuỷ tạ, cuộc nói chuyện cũng đã gần đi đến kết thúc, Cảnh Thự ngồi ở trước bàn, ngón tay không kiên nhẫn mà ở trên bàn trà tùy tay gõ theo tiết tấu, nhìn thấy Khương Hằng leo lên, nói: "Trên mặt sao lại trắng như vậy? Thở gấp như vậy?"

Khương Hằng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, tựa như không có chuyện gì phát sinh, cười nói: "Không có gì, leo núi có chút mệt."

Cảnh Thự vẫy tay với hắn, ý bảo hắn lại đây, Khương Hằng ngồi quỳ ở bên cạnh Cảnh Thự, Cảnh Thự liền cầm lấy cốc trà, đút cho hắn uống, hiển nhiên cũng không tính toán lại tiếp tục che giấu quan hệ của hai người.

"Đề nghị của ngươi," Cảnh Thự nói, "Ta sẽ nghiêm túc suy xét."

Thái Tử An nói: "Ngoại trừ nước Dĩnh, ta nghĩ trên đời này, không có nơi nào so với nơi này càng thích hợp hơn."

Khương Hằng chỉ nghe một câu, liền nghe ra Thái Tử An muốn cùng Cảnh Thự làm giao dịch, chỉ không biết y đưa ra cái điều kiện mê người gì.

Cảnh Thự lại đã không còn lòng dạ tiếp tục nghe Thái Tử An nhiều lời, dùng mu bàn tay vuốt lên tóc mái Khương Hằng, nhìn chăm chú vẻ mặt của hắn, mày hơi nhíu lại, nhướng mày hiện ra ý dò hỏi, nhìn ra được hắn bất an không phải do leo núi.

Khương Hằng cũng dùng ánh mắt đáp lại, nói sau đi.

"Vậy chúng ta liền cáo từ," Cảnh Thự lại nói, "Tiếp theo Hạng tướng quân còn có an bài cái gì không?"



Khương Hằng đi ra ngoài một chuyến trở về, chỉ trong phút chốc ngắn ngủn thế cục đã đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, Cảnh Thự khôi phục lại thân phận, bộ dáng nói một không hai, không coi ai ra gì, căn bản là lười giống như Khương Hằng, cùng trữ quân một quốc gia có tới có lui mà đối đãi lễ phép.

"Chúng ta cũng trở về," Thái Tử An ngược lại trở nên khách khí hơn rất nhiều, nói, "Mọi người cùng nhau đi thôi. Hạng Dư ngươi còn có an bài cái gì? Hỏi ngươi đó."

Hạng Dư cũng đang suy nghĩ, không có nói cho Thái Tử An chuyện ở bên bờ sông, nói: "Vốn dĩ tính toán buổi tối mời hai vị đi xem diễn."

"Vậy thay ta chiêu đãi bọn họ thật tốt." Thái Tử An đứng dậy đi ở phía trước.

Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, mười ngón tay đan vào nhau đi ở cuối cùng, Khương Hằng vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn.

"Làm sao vậy?" Cảnh Thự tiến đến bên tai Khương Hằng, thấp giọng nói.

"Lên xe lại nói." Khương Hằng đáp.

Hai người đi lên xe, lần này Cảnh Thự ngồi cùng xe với Khương Hằng, Khương Hằng nói: "Bờ sông có người nói, muốn giết ta, quá nửa là cùng một bọn với đám thích khách kia."

Cảnh Thự: "Ồ, ta cũng biết bọn chúng sẽ còn tới."

Khương Hằng đem lời nói của phụ nhân giặt quần áo kia thuật lại một lần, Cảnh Thự chỉ trầm mặc nghe, cuối cùng gật gật đầu.

Khương Hằng: "Làm sao bây giờ?"

"Không làm sao hết," Cảnh Thự nói, "Có ta ở đây."

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, Cảnh Thự lại không có rút kiếm, nghe được tiếng bước chân, quả nhiên, Hạng Dư đi đến bên xe. Trong xe ngay lập tức trở nên chật chội, Hạng Dư ở trong góc tìm vị trí hơi khuất ngồi xuống.

"Bây giờ liền quay về vương cung đi?" Hạng Dư liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người đã nói chuyện với nhau, nói, "Ở trong vương cung, ta đảm bảo tuyệt sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, không biết đối phương sau mười hai canh giờ, có thể thật sự tiến đến hay không......"

"Không cần thiết," Cảnh Thự lãnh đạm mà nói, "Nên làm cái gì thì làm cái đó, muốn xem diễn liền đi xem diễn thôi, Hằng Nhi muốn đi không?"

Sau khi Khương Hằng nghe câu trả lời của Cảnh Thự, ngược lại càng không biết làm sao, chỉ có thể nói theo hắn, nói: "Đi...... Đi thôi."

Hạng Dư nghĩ nghĩ, nói: "Vậy như cũ? Nhưng mà tối nay, ta kiến nghị nhất định phải quay về vương cung qua đêm."

Cảnh Thự không tỏ ý kiến, Khương Hằng nói: "Những kẻ đó là người nào? Vì sao muốn tới giết ta?"

"Không biết ngươi ở đâu chọc tới." Cảnh Thự hiếm khi đùa dỡn với Khương Hằng, "Có phải ngươi sau lưng ca ca, ở bên ngoài làm cái gì hay không?"

Khương Hằng ngay tức khắc dở khóc dở cười: "Làm gì có chứ?"

Cảnh Thự nói: "Vậy tạm thời tin ngươi. Trước đó nghe Thái Tử An niệm kinh niệm gần nửa canh giờ, niệm đến ta đau đầu, ta ngủ một lát."

Vì thế Cảnh Thự trở người nằm ngang ở trên đùi Khương Hằng, ôm kiếm Liệt Quang, nhắm hai mắt.