Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 128: Xem xét



Lần đầu tiên Thái tử bị phế, có thể nguyên nhân gây ra là do Sách Ngạch Đồ, do bức vua thoái vị, là đủ các lý do đường hoàng quang minh chính đại, nhưng lần thứ hai bị phế, lại rất đơn giản, chẳng qua là do Khang Hy ghét nên quẳng hắn đi, chỉ vậy mà thôi.

Là một người bị ghét, đương nhiên có thể có vô vàn lý do, giống như lúc này đây, Khang Hy liệt kê từng tội trạng của Thái tử, kể cả chuyện cũ rít năm xưa như *** loạn nội thị, tự ý vượt quyền làm vật dụng màu hoàng kim, từng cái một được lật ra để tính nợ.

Từ đó, Dận Nhưng bị chính thức phế truất, giam tại một tiểu viện hẻo lánh bên trong Tông Nhân Phủ.

Từ đó, hắn không thể trở mình lần nữa.

Trong lòng mọi người đều rõ, thực tế từ lúc Thái tử được tái lập, hắn không có bất cứ hành động gây chú ý nào, làm việc rất khiêm nhường, nhưng vào lúc Hoàng đế ghét một người, thì không cần bất cứ lý do gì.

Mà bản thân Dận Nhưng, từ lâu đã mang sủng ái Khang Hy ban cho hắn, hao phí gần như không còn.

Còn sót lại, chỉ có mệt mỏi và gai mắt mà thôi.

Nếu không phải phụng lệnh Khang Hy, Dận Tự không muốn đến tiểu viện này chút nào.

Hắn không có hảo cảm với Thái tử, nguyên nhân là do năm xưa Thái tử từng làm chuyện xấu với hắn, vu oan ám toán lại càng không thiếu, nếu đổi lại là bản thân kiếp trước thì cũng thôi đi, kiếp này hắn không có lòng tranh giành, nhưng lại bị quấy rầy không ngớt, khó tránh khỏi sinh lòng chán ghét.

Cái người Thái tử nhị ca này, thật sự không có gì đáng để hắn tôn kính, y gặp may, sinh ra đã là trưởng tử của Hoàng hậu, Thái tử một nước, trên có Hoàng đế thương yêu, dưới có đám Sách Ngạch Đồ một lòng trung thành tận tâm, có trọng thần bày mưu tính kế, không biết sướng hơn những Hoàng tử phải tự nhờ hai bàn tay cố gắng đấu tranh như họ gấp bội lần, ấy vậy mà, y còn không biết quý trọng nắm chặt, tự đẩy bản thân vào đường cùng.

“Bát gia thấy bố trí này, có hợp không?” Nhã Nhĩ Giang A ở bên cạnh, kéo suy nghĩ của hắn trở về hiện thực.

Hòa Thạc Giản Thân vương – Nhã Nhĩ Giang A, đương nhiệm Tông Nhân Phủ Lệnh, là một trong bát đại Thiết mạo tử vương, thân thế hiển hách, tính ra là đường huynh của Dận Tự, nghe đâu cũng là hạng người ưa thích nam sắc, nhưng gã chưa từng ngang nhiên công khai, bình thường cũng chỉ lén lút đùa giỡn vài tiểu quan đào hát, nên dù Khang Hy có nghe loáng thoáng, cũng lười quản lý gã.

Dù sao người ta không phải là Thái tử.

Hai người đi trên con đường dẫn đến tiểu viện, cách đó không xa là nơi Thái tử bị giam, Dận Tự nhìn quanh một vòng, khẽ gật đầu cười nói: “Đường huynh quá khiêm tốn rồi, huynh chấp chưởng Tông Nhân Phủ, Hoàng a mã đương nhiên là yên tâm.”

Nhã Nhĩ Giang A đang độ tuổi trẻ khỏe, vóc dáng cường tráng tuấn lãng, khí phách ung dung, sóng vai bước đi bên Dận Tự, không hề thua kém, nghe vậy mỉm cười nói: “Không dám nhận lời khen của Bát gia, chỉ trông sao công việc ổn thỏa, đã yên tâm rồi, mong rằng Bát gia ở trước mặt Hoàng thượng nói tốt mấy câu.”

Câu trước là khách sáo, Dận Tự cũng không để bụng, câu cuối cùng lại khiến Dận Tự thoáng ngạc nhiên.

Tông Lệnh Tông Nhân Phủ, chấp chưởng toàn bộ Tông Nhân Phủ, đã là quyền cao chức trọng, lẽ nào Nhã Nhĩ Giang A còn cảm thấy chưa đủ?

Dận Tự biết gã có đi lại mật thiết với Thập Tứ, quan hệ riêng tư không tệ, có lẽ Giản Thân vương cảm thấy một Tông Nhân Phủ Lệnh chưa đủ thỏa mãn bản thân, còn muốn chen chân vào nơi cao hơn, vậy sao hiện tại lại nói một câu thể hiện rõ ý muốn của bản thân như vậy?

Giao tình giữa hai người chỉ thuộc loại thường, hiển nhiên Dận Tự không có khả năng đi truy tìm nguyên nhân, chỉ có thể dằn xuống nghi ngờ trong lòng, sải bước vào tiểu viện.

Dận Nhưng và Dận Tường, cùng là bị giam, đãi ngộ lại cách biệt một trời một vực.

Tiểu viện trước mắt đơn sơ mộc mạc, cây cỏ mọc lùm xùm khắp nơi, lác đác khô cằn, giống như đã chết, hiển nhiên không có người thường xuyên chăm sóc.

Phế thái tử không còn ích lợi gì, thì cũng là Hoàng a ca, Nhã Nhĩ Giang A từ trước đến nay luôn thông minh, sẽ không làm việc kiểu bỏ đá xuống giếng, để người khác nắm được nhược điểm, khả năng duy nhất, chính là Khang Hy ám chỉ gã làm vậy.

Xem chừng Hoàng a mã đã quyết định từ bỏ đứa con này rồi.

Mười năm trước dưới một người, mười năm sau hiu quạnh thê lương, tuy Dận Tự chẳng mong gặp Thái tử, cũng không kiềm lòng được cảm thán một câu nhân sinh vô thường.

Gõ cửa, hồi lâu mới có người trả lời.

Ra mở cửa là một hoạn quan, Dận Tự nhận ra hắn là một tiểu thái giám vẫn luôn đi theo Thái tử, nghĩ đến Thái tử bị phế, nhân thủ của Dục Khánh Cung, đương nhiên cũng có một ít bị điều đến hầu hạ chủ tử cũ, tới ở đây, chẳng khác nào mất hết tương lai.

Vẻ mặt người ra mở cửa trông như chết lặng, lâu sau mới định thần lại, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên đi, nhị ca đâu?”

“Hồi bẩm Vương gia, chủ tử đang ở trong phòng, nô tài vào thông báo một tiếng....”

“Không cần,” Dận Tự xua tay, cùng Nhã Nhĩ Giang A đi vào trong phòng, thì thấy Dận Nhưng mặc quần áo mộc mạc, cầm quyển sách, đang lẳng lặng đọc, ngẩng đầu thấy họ, cũng không đứng dậy.

“Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?” Dận Nhưng tựa tiếu phi tiếu quét mắt nhìn họ, đường nhìn cuối cùng dừng lại tại Dận Tự.

“Phụng chỉ của Hoàng a mã, đến xem nhị ca có ổn không.”

“Là tới xem ta chết chưa.” Dận Nhưng cười khẩy nói.

Dận Tự để ngoài tai lời y nói, tự nhìn quanh một vòng xem bày biện trong phòng, tuy rằng đơn giản, nhưng cũng xem như đầy đủ, Nhã Nhĩ Giang A không cố tình ngược đãi Phế thái tử.

Dận Nhưng bỗng dưng nói với Nhã Nhĩ Giang A: “Ngươi đi ra ngoài, ta có lời muốn nói với hắn.”

Hổ lạc Bình Dương, lời y nói cũng chả có uy lực gì, nhưng Nhã Nhĩ Giang A cũng không nổi giận, chỉ nhìn về phía Dận Tự, như đang trưng cầu ý kiến của hắn.

“Đường huynh không phải người ngoài, nhị ca có chuyện, cứ nói đừng ngại.” Dận Tự thản nhiên nói, nếu Nhã Nhĩ Giang A không có mặt, Dận Nhưng lại nói lời ngỗ nghịch gì đấy, truyền tới tai Khang Hy, không tránh được rắc rối.

Dận Nhưng cười lạnh một tiếng: “Sao nào, sợ ta hại ngươi? Ngươi đúng là nhát gan đến nơi đến chốn, bước đi trên màn băng mỏng hơn mười năm, cuối cùng đạt được chữ ‘tốt’ ra sao nào? Ông ta thương ngươi nhất, hay muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho ngươi?”

“Cảm ơn nhị ca đã cất nhắc, suy nghĩ của Hoàng a mã, đệ không dám vọng tưởng phỏng đoán, chỉ hi vọng có thể làm tròn bổn phận, đó là chức trách của phận làm con.”

“Bổn phận?” Dân Nhưng khẽ nhướn lông mày. “Không sai, ta chính là không biết thân biết phận, nếu ngươi còn xem ta là nhị ca, ta muốn khuyên ngươi một câu, nếu như ông ấy ghét ngươi, ngươi cao giọng là sai, bổn phận cũng là sai, đường hoàng là sai, cẩn thận cũng là sai, nên ngươi chẳng việc gì phải nơm nớp lo sợ như vậy, nhìn lại ngươi xem, từng đi qua nhiều nơi, làm nhiều việc, kết quả người ông ấy sủng ái nhất, vẫn chỉ có Thập Tứ, nếu ta là ông ấy, nên cho ngươi làm Thái tử mới đúng!”

Câu này có thể nói là long trời lở đất, đến cả Nhã Nhĩ Giang A cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, Dận Tự lại bất động như núi, vẫn vẻ lạnh nhạt ấy.

“Cảm ơn châm ngôn của nhị ca.”

“Hừm, xem ra trình độ của ngươi càng ngày càng cao....” Dận Nhưng lạnh lùng cười, đứng dậy đi lại giường nằm, xoay lưng lại, không đoái hoài đến họ.

Hoàng a mã bảo hắn đến đây, không ngoài việc muốn xem cảnh Phế thái tử nước mắt giàn giụa, ăn năn hối lỗi, không ngờ chẳng những không thấy, còn nghe được câu nói đại nghịch bất đạo thế này, chốc nữa chỉ e bị chọc tức chết mất thôi.

Dận Tự hít thở sâu, cũng không đoái hoài đến Nhã Nhĩ Giang A, xoay người bỏ đi.

“Chúng ta đi.”

Nhã Nhĩ Giang A đuổi theo.

“Đường huynh, lời nói ban nãy....”

Nhã Nhĩ Giang A lập tức tỏ ra hiểu ý: “Nô tài không để truyền đến tai người thứ ba.”

Dận Tự lắc đầu: “Ý ta là, nếu Hoàng a mã có hỏi, ngươi cứ có sao nói vậy.”

Vì dù họ không nói, bản thân ông ấy cũng có tai mắt bẩm báo.

Dận Tự đang bận suy nghĩ, không để ý đến ánh mắt của Nhã Nhĩ Giang A nhìn hắn, cũng mang theo suy nghĩ sâu xa.

Ngày hôm sau Khang Hy triệu hắn đến hỏi chuyện, chủ yếu là hỏi kết quả chuyến đi thăm Thái tử.

Dận Tự thành thật trả lời, quả nhiên Khang Hy nổi giận, nhưng trong lúc giận dữ, lại bất chợt nói: “Nó nói vậy, lẽ nào trong lòng con không hề có suy nghĩ gì, con không cảm thấy trẫm rất sủng ái Thập Tứ, con không cảm thấy nhiều năm qua, trẫm nợ con?”

“Nhi thần còn nhớ thuở nhỏ đọc sách ở Thượng Thư Phòng, các sư phụ từng dạy một câu.”

“?” Khang Hy nhướng mày, khó hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

“Trong Mạnh Tử có một câu, cố thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng.”

Khang Hy mang theo ý vị thâm trường hỏi: “Vậy đại nhâm mà con nói, ám chỉ cái gì?”

Dận Tự giương mắt nhìn thẳng, bình tĩnh nói: “Người trên thế gian này rất nhiều, có vô số người phải sống lang bạc đầu đường xó chợ, vật lộn trong no ấm, nhi thần may mắn sinh ra trong nhà đế vương, nên cố gắng làm tròn bổn phận một người làm con, một thần tử, một đại nhâm.”

Câu trả lời đúng chuẩn, đồng thời còn bận tâm đến dân sinh, đáng lẽ Khang Hy nên vô cùng hài lòng mới đúng, chẳng hiểu vì sao trên mặt ông lại thoáng qua một tia thất vọng.

Xử lý Thái tử xong, Khang Hy không còn gì để lo lắng, tiện bề hai mươi hai tháng giêng xuất phát từ kinh sư, bắt đầu lần nam tuần thứ sáu, cũng là lần nam tuần cuối cùng trong cuộc đời ông.

Lần này, ông chỉ dẫn theo hai Hoàng tử, Dận Chân và Dận Tự.