Sơn Hà Chẩm

Chương 114



Thuận Thiên phủ doãn hỏi ra vấn đề này, trong lòng lại đã có đáp án. Mà bên ngoài, sau khi bách tính ngây người nhất thời, bỗng nhiên kịp phản ứng lại. Sau khi trầm mặc một lát, một người từ trong đám người lấn ra ngoài, lo lắng nói: “Vệ Hầu gia, năm đó không phải Thái tử tin lầm gian tế, chỉ thị sai dẫn đến một trận thảm bại kia sao?”

Lúc trước Triệu Nguyệt vì bảo vệ Diêu Dũng, lại muốn rửa sạch sự bất công của Vệ gia, thế là hắn ta để một mình Thái tử gánh chịu tất cả trách nhiệm.

Sở Du giương mắt nhìn về phía hắn ta, nhíu mày: “Ngươi là người phương nào?”

“Tiểu nhân tên là Hà Tái Sơn.” Người kia quỳ xuống, đỏ mắt nói: “Trận chiến Bạch Đế cốc năm đó, ca ca của tiểu nhân cũng ở trong đó…”

Nói xong, trong đám người là một mảnh tiếng thổn thức, Sở Du thở dài, tiến lên tự tay đỡ người kia dậy: “Vị huynh đệ này đứng lên trước đã.”

Người kia quỳ trên mặt đất, lắc đầu nói: “Còn xin Hầu gia nói cho tiểu nhân biết chân tướng năm đó!”

Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn về phía Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn gõ trống, giọng nói bình tĩnh có lực: “Năm năm trước, tân quân của Bắc Địch thượng vị, Bắc Địch đang gặp thiên tai, tân quân có ý muốn chinh phạt phía Nam, chuyển dời áp lực. Lúc ấy cha ta làm chủ soái, biết được ý đồ của Bắc Địch, thế là chỉ thủ không công. Đại Sở có tinh binh lương tướng, binh mã đầy đủ, Bắc Địch khổ sở đánh hai tháng, chưa lấy được một thành nào. Lúc này có một người của Đại Sở, hiến kế cho Bắc Địch, để Bắc Địch lợi dụng Đại Sở mà xếp gian tế Bắc Địch vào đó, truyền lại tin tức cho Đại Sở, nói là Bắc Địch có bảy vạn binh mã mai phục ở Bạch Đế cốc, sẽ giả vờ như thua trận phục kích.”

Nghe đến đó, trong đám người có tiếng mắng. Một người Đại Sở phản quốc như thế, mưa gió mấy năm nay đều do người này mà nên, ai lại không mắng?

Vệ Uẩn tiếp tục gõ trống một cái lại một cái: “Gian tế này chính là thủ hạ của Diêu Dũng, Diêu Dũng vì tranh công đoạt lợi mà đưa tin tức cho cha ta trước, cha ta không chịu xuất binh, thế là Diêu Dũng để tiền Thái tử tạo áp lực cho cha ta, ép cha ta ra trận. Sau đó vào lúc tin đồn của Bắc Địch chạy tán loạn như thế, cha ta dẫn sáu vị huynh trưởng của ta truy kích, hai vị trong số đó chia binh thành hai đường bọc đánh từ phía sau, một đường khác thì chờ ở bên ngoài để đề phòng bất trắc, ba đường cuối cùng đi theo cha ta vào cốc. Lúc ấy cộng thêm binh lính của thủ hạ Diêu Dũng trốn trong từng, tổng cộng có đủ mười sáu vạn tướng lĩnh.”

“Nhưng mà sau khi đến Bạch Đế cốc rồi khai triển, Diêu Dũng lại phát hiện ra, hóa ra tin tức lúc ấy lấy được là giả, tướng sĩ Bắc Địch ở Bạch Đế cốc có khoảng hai mươi vạn. Diêu Dũng tiếc mạng, không dám đối chiến, thế là hốt hoảng chạy trốn, nhưng trước khi trốn thoát, hắn sợ chuyện mình lâm trận bỏ chạy truyền ra ngoài, thế là hắn thông báo cho ba huynh trưởng canh giữ ở bên ngoài của ta, để huynh trưởng của ta đi vào nghĩ cách cứu viện cha ta.”

Nói xong, bàn tay nắm dùi trống của Vệ Uẩn bắt đầu run rẩy, giọng nói hắn khàn đi, hắn nhắm mắt lại, chỉ sợ sát ý và nước mắt trong mắt sẽ trào ra trước mặt nhiều người như vậy.

“Bảy vạn binh sĩ, chôn xương như vậy, nhưng vì sao bọn họ chết?!” Vệ Uẩn bỗng nhiên lên giọng: “Là bởi vì người Đại Sở dâng kế sách kia, là bởi vì lòng người hiểm ác bên trong Đại Sở kia. Bọn họ không phải chết vì bảo vệ quốc gia mà là chết trong tay hoàng quyền này, chết giữa lòng người này! Mà các ngươi có biết, người hiến kế kia là ai không? Lại vì sao mà muốn làm ra chuyện không bằng heo chó này không?”
“Là ai?!”

Có người kích động hô lên một tiếng, trong tiếng hô kia mang theo tiếng khóc nức nở, giống như là người thân của người năm đó.

Bên trong cửa lớn, đám người Thuận Thiên phủ lẳng lặng nghe tiếng quát to kia, lại có chút hoảng hốt.

Mà trong đám người, có người một thân áo đỏ, hai tay khép trong tay áo, cũng lẳng lặng nghe.

Vệ Uẩn từ từ nhắm hai mắt, nước mắt cũng không dừng được nữa, liên tục rơi.

“Người kia, vốn là con của Tần vương.” Hắn khàn giọng lên tiếng, có người không biết rõ lắm về chuyện triều đình vẫn mờ mịt, nhưng càng nhiều người hơn đã tràn đầy khiếp sợ.

Bọn họ bắt đầu biết được, vì sao Vệ Uẩn đứng chỗ này mà không phải là đến đại điện trong hoàng cung để cầu công đạo.

Bởi vì bây giờ công đạo này, thiên tử đó không cho được, chỉ có bản thân hắn, chỉ có giang sơn bách tính này là có thể cho hắn.
“Năm đó Tần vương biến động lớn, hắn được Cố gia và Trưởng công chúa liên thủ bảo vệ. Trưởng công chúa chẳng qua là thương xót thiếu niên hắn, hy vọng hắn có cuộc đời khác, nhưng mà hắn lại lòng lang dạ thú, một lòng muốn leo lên hoàng vị. Lúc đó cha ta và Diêu Dũng chính là phụ tá đắc lực của tiên đế. Thế là hắn nuôi dưỡng gian tế, đưa đến phủ Diêu Dũng, vài năm sau, chính là gian tế kia, đưa phong thư này --- đến tay Diêu Dũng.”

Nghe thấy lời này, trong đám người, Thẩm Hựu lẳng lặng nhắm mắt lại.

Năm đó chính là hắn ta --- hắn ta mang một luồng nhiệt huyết đền ơn đất nước, hắn ta cho rằng đây là vì quốc gia, vì báo thù cho mẫu thân nên liều chết đưa tin tức kia cho Diêu Dũng.

Ai biết được… lại là giả.

“Hắn đoán chắc là Diêu Dũng không có năng lực lại tàn nhẫn, hắn để cho phụ huynh ta và bảy vạn người kia chết ở Bạch Đế cốc, cũng làm cho Diêu Dũng đi không có đường về, từ đó về sau, tiên đế bị mất phụ tá đắc lực, Diêu Dũng vì tự vệ mà chỉ có thể một đường chèn ép lương tướng, bài trừ người đối lập, Đại Sở từ đó về sau không còn lợi kiếm để đánh ngoại địch nữa!”
“Sau đó hắn lắc mình biến hóa, tân quân xuất hiện, cho ta mấy lời hứa hẹn, cùng chống lại Bắc Địch. Nhưng người này vốn lòng lang dạ sói, dù cho đội lớp da người thì sói vẫn là sói! Những năm này, hắn mặt ngoài là chính nhân quân tử, thật ra thì xa hoa dâm dật. Vì xây dựng Lãm Nguyệt lâu để cầu niềm vui của phi tử mình, hắn lấy danh nghĩa quân lương để đánh thuế nặng nề ---”

Trong hoàng cung, Trưởng công chúa ngồi trước gương, lấy bút kẻ mày tô lại đường kẻ cho mình.

Thị nữ quỳ trên mặt đất, cười nói: “Công chúa đã lâu không vui vẻ như vậy.”

“Ta nghe nói trước cửa Thuận Thiên phủ có tiếng trống vang lên.”

Vẻ mặt Trưởng công chúa bình tĩnh, thị nữ ngẩn người, lại không biết Trưởng công chúa có được tin tức ở nơi nào. Trưởng công chúa tô lại lông mày, nhàn nhạt nói: “Nên trang điểm thật tốt một chút. Hương Nhi, ngươi nói xem yêu phi trong lịch sử đều chết như thế nào?”
“Nương nương…”

Thị nữ có chút sợ hãi, Trưởng công chúa nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta hy vọng ta có thể uống rượu độc mà chết, chết như vậy thì nhanh hơn một chút, cũng có thể chết đẹp hơn một chút.”

“Nương nương nói gì vậy.” Thị nữ khó khăn cười lên: “Sao người lại chết chứ?”

Trưởng công chúa không lên tiếng, nàng ấy buông bút kẻ mày xuống, tự mình cầm hoa điền rồi nhẹ nhàng dán lên trán.

“Hương Nhi,” Nàng ấy dịu dàng lên tiếng: “Ngươi xem, có đẹp không?”

“Hắn ở trong cung lạm sát kẻ vô tội, một tháng trước, hắn ở trong cung gϊếŧ hơn một trăm hai mươi cung nữ và thái y, giá hoạc cho Vương đại nhân Vương Hạ, ép Vương gia phản như thế!”

“Mấy năm nay, tất cả hành động việc làm của hắn, ta đã điều tra ra toàn bộ, đều ở trong cuốn sổ này! Nếu có còn sót thì xin người bị hại tiến lên đây, cùng ta cầu công đạo!”
Tiếng nói vừa dứt, trong đám người có một nữ tử khóc nhào ra, cao giọng hô lên: “Cầu công đạo! Cầu công đạo!”

Đang nói chuyện, lục tục có người đi ra, quỳ cúi đầu trên mặt đất.

Bọn họ, có người thì có người thân chính chiến vào năm đó, có người thì có người thân uổng mạng trong cung…

Mà nhiều người hơn thì đứng đó, nhưng cũng không rời đi.

Quốc gia này rung chuyển như vậy, ai mà không phải là người bị hại?

Thuận Thiên phủ doãn đứng trong cửa, ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn kia, ánh mắt đờ đẫn.

Ông ta nghe tiếng trống, nghe tiếng khóc bên ngoài, nghe giọng nói khàn khàn của Vệ Uẩn: “Ta biết, hôm nay phủ doãn đại nhân không dám nhận vụ án này.”

Nhưng chuyện bất công trong thế gian này dù sao cũng nên có người quản, chuyện sai trên đời này dù sao cũng nên có người đền bù, Đại Sở ta nhật nguyệt ở trên, ban ngày ban mặt, người trong kim điện kia, ít nhất cũng nên ra đây nói một câu ---”
Đang nói chuyện thì nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa, cũng chính khoảnh khắc đó, trong đám người có mười mấy mũi tên nhọn bay nhanh về phía Vệ Uẩn!

Sở Du muốn rách của mí mắt, nàng rống to lên: “Tiểu Thất!”

Nàng chạy như điên lên trước, nhấc tay áo cản lại, bắt lấy mấy cái, Vệ Uẩn cầm dùi trống, lách mình tránh đi mười mấy mũi tên, nhưng cuối cùng vẫn sơ sẩy, khiến mũi tên kia bỗng nhiên bắn thủng đầu vai hắn, ghim cả người hắn trên dùi trống.

Máu tươi của hắn ròng ròng chảy ra, mười sát thủ nhào tới, đám người hoảng sợ chạy trốn khắp nơi, ngựa của Triệu Nguyệt vừa đuổi tới trước Thuận thiên phủ bị dòng người làm hoảng sợ, giẫm đạp xung quanh, khiến cục diện càng ngày càng hỗn loạn.

Sở Du bảo vệ trước người Vệ Uẩn, không nói một lời.

Thị vệ xung quanh đã sớm phản ứng đi đến bên cạnh Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn rút mũi tên, từ bên cạnh rút kiếm của mình ra, thở hổn hển nói: “Che chở Nhị tẩu, mẫu thân… đi!”
Nói xong, Sở Du liền cùng Vệ Uẩn vọt về phía Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, che chở cho hai người xông tới trước ngựa.

“Tỷ mang theo bà bà lên trước!”

Sau khi Sở Du dặn dò Tưởng Thuần một câu thì nói: “Ta và Tiểu Thất cản phía sau!”

Tưởng Thuần cũng không nhiều lời, gật đầu rồi mang theo Liễu Tuyết Dương lao ra ngoài, thị vệ bao quanh hai người hướng về phía cửa thành. Rốt cuộc Triệu Nguyệt cũng kịp phản ứng, biết chuyện đã không thể nào đảo ngược lại, hắn ta dứt khoát nói: “Ngăn người lại cho trẫm!”

Thứ Vệ Uẩn và Sở Du đợi chính là câu này, nghe thấy lời này, hai người mang theo thị vệ còn lại niêm phong lại đường đi, Sở Du cất giọng nói: “Bệ hạ, Vệ gia chúng ta chỉ muốn đòi công đạo, đây cũng là có lỗi sao? Chẳng lẽ nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt Vệ gia ta, ngài mới bằng lòng bỏ qua sao?!”
“Nói bậy nói bạ!”

Triệu Nguyệt gầm thét lên tiếng, nhưng cũng chính trong giây lát này, ánh kiếm bỗng nhiên đâm về phía hắn ta!

Triệu Nguyệt lại phải liên tục lùi lại, cũng may hai ám vệ kịp thời xuất hiện, ngăn chặn trường kiếm của Vệ Uẩn. Lúc này Triệu Nguyệt mới ý thức được, Vệ Uẩn chính là hãn tướng lấy đầu người trong vạn quân!

Hắn ta lại không hiếu chiến, điều khiển ngựa rời đi, vừa đi vừa nói: “Phong thành! Ngăn tất cả người Vệ gia lại cho ta!”

Mà giờ khắc này đã chậm rồi. Ngoài thành truyền đến tiếng công thành sát phạt, giờ khắc này ngoại trừ Vệ Uẩn thì sợ là không có ai biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Vệ Uẩn biết bây giờ chỉ là phô trương thanh thế, nhân lúc Triệu Nguyệt khiếp đảm, hắn bắt lấy tay Sở Du, chém gϊếŧ đi về phía ngoài thành.
Máu của hắn thuận theo tay mà chảy vào lòng bàn tay Sở Du, Sở Du quay đầu nhìn hắn.

Mặt mày thanh niên này cứng cỏi tuấn lãng, vẻ mặt cương nghị ôn hòa, máu tươi đối với hắn là sự gột rửa, ở trong thế giới hỗn loạn này, hắn thong dong lại thản nhiên.

Nàng chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, cùng một người nắm tay trong mặt trận, máu và sự ấm áp đan xen vào nhau, hắn ở trong đám người quay đầu nhìn nàng: “Nhìn gì vậy?”

Hắn chỉ khẽ hỏi một chút, nhưng không biết vì sao, Sở Du liền cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó sục sôi bành trướng, nàng rốt cuộc cũng cảm thấy, mình ở bên cạnh hắn dường như thật sự càng lúc càng giống năm đó. Nàng không nhịn được mà nở nụ cười, thốt ra lời trong lòng: “Vệ Uẩn,” Nàng cất giọng mở miệng, giống như dáng vẻ không che đậy của thiếu niên kia: “Đợi sau này thiên hạ thái bình, ta gả cho chàng được không?”
Xung quanh là tiếng người huyên náo, Vệ Uẩn bỗng nhiên cản lại một kiếm, hắn mở mắt ra, bên trong vẻ bình tĩnh mang theo một chút kiêu ngạo.

“Được.”

Nói xong, hắn một cước đá văng phía trước, mang theo nàng xông ra khỏi cửa thành: “Ta sẽ vì nàng mà đánh lấy thiên hạ này, cầu cho nó thái bình.”