Soán Đường

Quyển 5 - Chương 45: Hùng khoát hải



Chu Pháp làm sao không nhận ra Trịnh Ngôn Khánh trong lòng không thoải mái, Phùng Trí Đại và Trịnh Tỉnh sau khi tới Sa Ti thành buông lời gièm pha, Mạch Tử Trọng mặc dù không thích nói xấu sau lưng người khác nhưng dĩ nhiên cũng không đứng ra nói tốt cho tình địch, đặc biệt là Trịnh Ngôn Khánh sau khi mang theo Bùi Thúy Vân bỏ trốn đã làm cho Mạch Tử Trọng rất đau đớn.

Lúc này hắn không đứng ra bỏ đá xuống giếng đã là đại trượng phu rồi.

Kết quả là Lai Hộ Nhi đối với Trịnh Ngôn Khánh ngày càng có nhiều ác cảm, Trịnh Ngôn Khánh bất quá chỉ là thiếu niên đắc chí, ỷ vào một chút tài năng ngang ngược càn rỡ không coi ai ra gì, đặc biệt Lai Hộ Nhi cũng đã nghe chuyện Trịnh Ngôn Khánh ở trong quân doanh của Phùng Đại Trí phát sinh xung đột, khiến cho hắn càng không thích Trịnh Ngôn Khánh.

Chu Pháp mặc dù giải thích một hai câu cho Trịnh Ngôn Khánh, nhưng Lai Hộ Nhi không hề lắng nghe.

Cục diện xấu hổ này dù sao hắn cũng chỉ là một phó tổng quản, làm phụ tá của Lai Hộ Nhi nên không làm chủ được.

Nếu không vì Trịnh Ngôn Khánh có lẽ hắn đã sớm theo quân xuất phát.

Chu Pháp trong lòng vô cùng tinh tường, đừng nói Trịnh Ngôn Khánh thiếu niên khí thịnh cho dù là người lãnh đạm cũng không tiếp nhận nổi, nếu như đổi lại là một thiếu niên khác thì chắc đã dẫn đầu tông đoàn không nói nhiều lời mà cáo từ rời đi.

Nhưng là như vậy Lai Hộ Nhi sẽ coi là cực kỳ đắc tội.

- Trịnh lữ soái, tổng quản vốn định chờ công tử tới xong sẽ tiếp kiến công tử.

- Nhưng bởi vì quân tình khẩn cấp, Liêu Đông đã khai chiến nên không thể không vượt biển trước, chuẩn bị công kích Bình Nhưỡng, trước khi rời đi, tổng quản còn ủy thác ta, biểu thị sự áy náy với công tử, cũng ủy nhiệm công tử làm chức Thương Tào tòng quân, mười lăm ngày sau theo đại tướng quân vượt biển, tại bờ tây Giang Bá thủy mà hạ trại.

Mấy ngày nay thì công tử ở lại đây, lo chuyện lương thảo.

Mười lăm ngày sau theo quân xuất kích, lúc đó sẽ tụ hội tạ Giang Bá thủy, tổng quản sẽ đích thân tiếp kiến.

Thương Tào tòng quân, trên danh nghĩa là chủ quản nhà kho.

Trên khuôn mặt Trịnh Ngôn Khánh hiện ra vẻ ngưng trọng.

Hắn khom tay hành lễ:

- Mạt tướng nghe lệnh.

Chu Pháp trong lòng cười khổ, tuy nhiên trên mặt vẫn hiện ra vẻ nhu hòa.

- Trịnh tư tào trên đường vất vả, hãy nghỉ ngơi trước.

Ngôn Khánh cùng với Tạ Khoa cáo từ khỏi quân trướng.

Rời khỏi quân doanh, Tạ Khoa chợt nói:

- Ngôn Khánh, chúng ta trở về.

- Trở về đâu?

- Dĩ nhiên là về nhà, ta từng nghe nói Lai Hộ Nhi chiêu hiền đãi sĩ có phong khí danh sĩ, hôm nay nghe danh mà không bằng gặp mặt.

- Ta và ngươi từ huyện Dịch tới đây, chốc lát đã tới ba tháng, hắn không hề triệu kiến mà lại tìm khắp lý do để gây khó dễ, ta và ngươi tại sao lại phải tới nơi quỷ quái này? Tư Tào tòng quân, hừ ta và ngươi trở thành người coi kho lặt vặt cho hắn rồi.

Trịnh Ngôn Khánh cười cười:

- Chúng hiện tại nếu như đi chỉ sợ ngày sau bị người khác xem thường.

- Tư tào ít nhất cũng cho chúng ta một quân chức.

- Tạ đại ca Tái ông mất ngựa *, làm sao biết chuyện này không phải là phúc? Chỉ là huynh bị ta làm cho phiền hà.

* Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:'làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)

Tạ Khoa nở ra nụ cười:

- Hiền đệ nói gì vậy? Ta và ngươi năm đó ở Bạch Tước Tự đẫm máu chém giết sinh tử với nhau, đâu có dị nghị, lần này ta cũng không hứng thú ra chiên trận, nếu không phải là gia phụ mong đợi thì ta cũng không chạy tới đây chịu ủy khuất.

Dứt lời hắn và Trịnh Ngôn Khánh nhìn nhau nhịn không được mà cười rộ lên.

Hai người sau khi trở về doanh, Ngôn Khánh ra lệnh cho binh mã dưới trướng, gấp rút nghỉ ngơi rồi hồi phục.

Kỳ thật cũng không có gì nghỉ ngơi và hồi phục, tuy nhiên cũng giống như ở huyện Dịch, luyện binh thao diễn chỉnh đốn quân kỷ đồng thời Chu Pháp còn đem sáu trăm thủy quân nữa, ủy nhiệm cho Trịnh Ngôn Khánh chức giáo úy.

Tuy nhiên tiếp nhận đoàn quân mới này Trịnh Ngôn Khánh cũng không nguyện ý cho lắm, hiện tại tăng thêm 600 người nhìn thì binh lực gia tăng nhưng trên thực tế sức chiến đấu suy giảm không ít, hắn phải đem hai trăm quân tan ra, gây dựng lại đội ngũ.

Bởi vậy sẽ xuất hiện một số lão binh bất mãn, trong doanh gây chuyện, Trịnh Ngôn Khánh ngược lại không hề sợ hãi.

Hắn tới ngày thứ ba giờ mẹo thăng trướng kiểm kê binh mã.

Sau đó chém liên tục 27 tên binh lính càn quấy, máu chảy đàm đìa, thủ cấp treo dày đặc trong doanh trướng, binh mã lập tức an ổn.

Ngày xưa Trịnh Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương cũng từng đại khai sát giới.

Đối phó với những lão binh này, hắn không hề có chút nương tay.

Chu Pháp đối với thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn này của Trịnh Ngôn Khánh cũng tán thưởng không thôi.

Vốn hắn cho rằng Trịnh Ngôn Khánh làm chủ những lão binh cứng rắn này sẽ gặp phiền toái nhưng hiện tại không cần phải lo nữa, vì vậy tới ngày thứ Tám, hắn đã vượt biển, tiến về phía hải phổ.

Bảy ngày nữa trôi qua , Ngôn Khánh lại suất lĩnh binh mã, áp giải lương thảo, leo lên tàu chiến.

Thời gian từ từ trôi qua bỗng một hôm, Hùng Đại Hải đi tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, gãi gãi đầu tựa hồ như có ý gì đó.

- Đại ca, đệ muốn nhờ huynh một chuyện.

- Chuyện gì?

- Đệ tên là Đại Hải, hôm nay nhìn thấy biển cả bao la hùng vĩ cho nên đệ thấy danh tự của mình có hơi tục khí, hay là huynh sửa lại một chút, lấy cái tên hùng tráng và dễ nghe như Thẩm đại ca và A Lăng.

Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình mà cười nói:

- Đại Hải, tên của đệ cũng không kém, cần gì phải sửa.

- Nhưng mà đệ vẫn cảm thấy cái tên Đại Hải có phần tục khí.

Chưa đến Trịnh Ngôn Khánh mở miệng, Tạ Khoa đã nói:

- Đại Hải, tên của ngươi nếu như thấy tục khí thì đổi thành Khoát Hải, ngươi thấy thế nào?

Hùng Đại Hải nghĩ nghĩ rồi gật đầu:

- Hùng Đại Hải, Hùng Khoát Hải?

- Cái tên này rất êm tai, ha ha từ nay về sau ta tên là Hùng Khoát Hải.

Dựa theo đề nghị của Tạ Khoa, Trịnh Ngôn Khánh còn chưa kịp phản ứng thì Hùng Đại Hải đã kêu lớn.