Soán Đường

Quyển 4 - Chương 8: Trưởng Tôn Thịnh cho mời



MaoVượng phu phụ đã không muốn qua đây hắn cũng không miễn cưỡng.

Mao Tiểu Niệm thì lại muốn đi khỏi Trúc Viên,muốn khuyên bảo vợ chồng Mao Vượng, cuối cùng bọn họ không chịu rời qua, nàng đànhhỏi ý kiến của Trịnh Ngôn Khánh:

- Thiếu gia, cha mẹ tiểu nữ không muốn đi qua,phải làm sao bây giờ?

- À, vậy thì ở lại bên kia đi.

Trịnh Ngôn Khánh đáp bừa một tiếng sau đó tiếnvào trong thư phòng suốt một ngày, ngoại trừ khi Từ Thế Tích tới hắn cũng khônglộ mặt ra bên ngoài.

Đối với biểu hiện khác thường của hắn, MaoTiểu Niệm muốn hỏi thăm nhưng lại không dám.

Dù sao Ngôn Khánh cũng là chủ nhân của nàng,nàng chỉ là một... nha hoàn, cho dù Trịnh Thế An hứa cho nàng một thân phận nhưnghiện tại nàng cũng không dám quá phận của mình.

Ngày hôm sau, tâm tình của Trịnh Ngôn Khánh dườngnhư trở nên tốt đẹp hơn, hắn ra ngoài thư phòng nói đùa với Từ Thế Tích.

Thấy hắn khôi phục lại vẻ bình thường, mọi ngườicũng yên tâm.

mà Ngôn Khánh cũng tạm thời quên đi sự phiềnlòng trước kia, sau khi trở nên bìn thường liền luyện võ đọc sách.

Liên tục mấy ngày Bùi Thục Anh không đến thămhắn.

Bùi Hành Nghiễm có hai lần, nhưng lần nào đếncũng lộ vẻ sầu khổ.

- Tạ gia đã phái người đến.

- Sao?

Cha ta đã đồng ý, mẹ ta cũng vậy, bây giờ chẳngphải ta đã trở thành muội phu của tên tiểu tử Tạ Khoa kia sao?

Bùi Hành Nghiễm buồn rầu nhưng Từ Thế Tích gầnđầy thì rất vui vẻ, trong nhà truyền tới một tin tức, Trịnh Nhân Cơ đã cùng vớiTừ Cái thương nghị, đem con gái là Trịnh Lệ Châu gả cho Từ Thế Tích.

Sau này Trịnh Nhân Cơ cũng sẽ có được một cườngviện.

Đối với Từ gia cũng tốt, Trịnh Nhân Cơ cũngtốt.

Từ gia mượn chuyện này làm hôn nhân, chính lànâng cao dòng dõi nhà mình lên, mà Trịnh Nhân Cơ có thể dựa vào tài lực của Từgia, tiến thêm một bước khống chế quyền lực ở An Viễn đường.

Về phần Từ Thế Tích, hắn đối với việc hôn nhânnày cũng không có ý kiến.

Một mặt khác hắn biết rằng phản đối cũng khôngcó tác dụng gì.

Nhìn thấy Từ Thế Tích cưỡi ngựa phóng giáo ởtrong võ trường, Trịnh Ngôn Khánh cùng Bùi Hành Nghiễm ở trên bậc thang, bỗngtrở nên sững sờ.

- Thiếu gia, thiếu gia.

Mao Tiểu Niệm vội vàng chạy tới:

- Bên ngoài có người đến, nói là Trưởng TônThịnh đại tướng quân ở Đông Sỉ phường mời thiếu gia lập tức qua.

Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:

- Trưởng Tôn Thịnh trở về rồi sao?

Trưởng Tôn Thịnh trở về.

Tuy nhiên hắn lại mang theo một tin tức khôngtốt.

Khi Trịnh Ngôn Khánh đi tới Phích Lịch đường,bọn hạ nhân trực tiếp dẫn hắn vào trong hậu hoa viên, ở bên ngoài có mấy tên võsĩ thủ vệ, Trịnh Ngôn Khánh từ xa đã cảm nhận được đám người này tràn ngập sátkhí.

- Sư phụ.

Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong hoa viên, đãnhìn thấy Trưởng Tôn Thịnh và Hà Nam doãn Phòng Ngạn Khiêm ở đó.

Hắn trước hết vấn an Trưởng Tôn Thịnh, sau đólại hành lễ Phòng Ngạn Khiêm. Phòng Ngạn Khiêm nở ra một nụ cười ôn hòa ý bảoTrịnh Ngôn Khánh ngồi xuống.

- Trịnh công tử, đây là lần thứ hai chúng tagặp mặt, xem ra công tử đã khôi phục không tệ.

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng khom người nói:

- Tiểu chất sau khi tỉnh lại đã nghe bọn hạnhân nói qua, làm phiền thúc phụ quan tâm.

Trưởng Tôn Thịnh ho khan một tiếng, cắt đứngsự khách sáo của Trịnh Ngôn Khánh và Phòng Ngạn Khiêm.

- Ngôn Khánh, hôm nay ta tìm ngươi tới đây làcó một chuyện trọng yếu, còn có một chuyện muốn hỏi ngươi.

Trịnh Ngôn Khánh giật mình:

- Không biết sư phụ muốn hỏi chuyện gì?

- Ngươi....

Trưởng Tôn Thịnh do dự một chút rồi nói:

- Ngươi thật sự cho rằng, Di Lặc áo trắng thậtsự có thể tạo ra loạn lạc giống như Thái Bình loạn, hoặc giống như Tôn Ân chialoạn sao?

Tôn Ân chi loạn là loạn lạc vòa những năm cuốithời Đông Tấn.

Tính chất của cuộc loạn lạc này cũng giống nhưThái Bình đạo của Trương Giác, phá hủy Tư Mã thị vương triều, tạo nên cục diệnhỗn loạn Nam Bắc triều.

Trịnh Ngôn Khánh vô cùng nghi hoặc và khóhiểu, không hiểu Trưởng Tôn Thịnh và Phòng Ngạn Khiêm tại sao lại trưng bày ýkiến của hắn.

Nhưng ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được.

Dù sao tiêu diệt toàn bộ Di Lặc áo trắng ban đầucũng là do Trịnh Ngôn Khánh mở màn.

Không đầy một tháng, ở khu vực sông Lạc đãtiêu diệt toàn bộ ba vạn tín đồ Di Lặc, trong đó không ít là người địa phương.

Có lẽ Phòng Ngạn Khiêm lúc này đã cảm nhận đượcmột chút áp lực.

Trong nháy mắt, Ngôn Khánh đã hiện ra vô số ýniệm.

Trong ấn tượng của hắn, Tùy loạn Đường hưng,cũng chưa từng nghe qua chuyện của Di Lặc, xem ra Di Lặc áo trắng cũng khôngtạo ảnh hưởng quá lớn.

Nếu như chưa gặp Đóa Đóa, Trịnh Ngôn Khánh đãquyết định đuổi cùng giết tuyệt Di Lặc áo trắng này.

Bởi vì hắn đối với mấy tổ chức tà giáo này hảocảm không nhiều.

Nhưng hiện tại sự tình liên lụy đến Đóa Đóa,Trịnh Ngôn Khánh không thể không cân nhắc cho nàng ta, Đóa Đóa đã rút lui khỏiLạc Dương cần phải có thời gian, nhưng hắn phải giải vây thế nào đây?

Mọi chuyện cũng là do hắn xui khiến.

Hiện tại nếu như không tỏ vẻ đả đảo chuyện nàythì nhất định sẽ khiến cho Trưởng Tôn Thịnh và Phòng Ngạn Khiêm nghi ngờ nhưngnếu như đả đảo thì Trưởng Tôn Thịnh và Phòng Ngạn Khiêm tiếp tục truy tra, nóikhông ngừng sẽ mang theo tai họa cực lớn cho Đóa Đóa.

- Sư phụ, vấn đề này đệ tử không biết trả lờisao cho tốt.

- Bởi vì đệ tử không biết Di Lặc áo trắng nàyhiện tại tình huống thế nào, có quy mô lớn như Thái Bình đạo trước kia hay không,nếu như quy mô lớn, một tiếng triệu hoán, tám châu hưởng ứng thì vô cùng nguyhiểm, cho nên cần phải xem xét ảnh hưởng của chúng thế nào.

Trưởng Tôn Thịnh nói:

- Nếu như ảnh hưởng không lớn thì phải làmsao?

- Đệ tử cho rằng, nếu như ảnh hưởng không lớnthì mọi chuyện cũng không phiền toái, dù sao Đại Tùy chúng ta so với nhà Hánthời cuối cùng chênh lệch xa vạn dặm, hiện tại chúng ta giang sơn cường thịnh,không giống như nhà Hán tàn suy lúc trước.

- Cho nên tình huống này đệ tử thấy rằng, kìmnén bọn chúng là chủ, tiêu diệt toàn bộ là phụ.

- Thừa dịp bọn Di Lặc áo trắng chưa ra hồn,chúng ta kìm nén, bọn chúng sẽ tự nhiên diệt vong.

Nếu như thanh thế của Di Lặc áo trắng như thờiThái Bình đạo, Trịnh Ngôn Khánh muốn ngăn cản cũng không có tác dụng.

Nhưng nếu hình thức chỉ như ban đầu, vậy chènép sẽ có hiệu quả. Trịnh Ngôn Khánh không biết Đóa Đóa có thể thuyết phục CápSĩ Kỳ đi không nhưng hắn cũng bieer rằng cho dù Cáp Sĩ Kỳ không đi thì Đóa Đóacũng sẽ rút khỏi mảnh đất thị phi Lạc Dương này.

Hắn hiện tại vì Đóa Đóa mà tranh thủ thờigian.

Về phần kết quả của Di Lặc áo trắng thế nào,Trịnh Ngôn Khánh cũng không quan tâm, dù sao hắn chỉ nghĩ tới một mình Đóa Đóalà đủ.