Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 144




 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 78.1: Cốt truyện bãi công (6)
 

Điều kỳ lạ là một bữa ăn vốn nên sặc mùi thuốc súng lại biến thành một bữa ăn rất hài hòa, đơn giản giống như bữa ăn giữa người một nhà với nhau vậy!
 
Được rồi, thật ra trước đây khi Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi qua lại với nhau, người thân hai bên cũng thường xuyên ăn cơm với nhau, nhất là khi Vương Nhị Nha chưa kết hôn với Mộ Dung Cần, nhà họ Tề chính là bến đỗ của bà. Chỉ là sau khi có Mộ Dung Cần và Tiểu Tiện, dù họ vẫn thường xuyên qua lại với nhau nhưng đã không còn thân thiết như xưa.
 

Đương nhiên, sự hài hòa này chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Trên thực tế, trong lúc ăn cơm, đã có rất nhiều lần Lưu Minh Yến muốn mở miệng bàn bạc chuyện hôn sự của Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi nhưng đều bị Vương Nhị Nha nhẹ nhàng bình tĩnh chuyển chủ đề. Mộ Dung Cần rất nhiều lần muốn nói tốt cho đối tác cộng con rể tương lai của mình cũng bị ánh mắt nhàn nhạt của Vương Nhị Nha bắn tới làm cho nghẹn lại, kiên trì giữ vững vị trí “phông nền” của ông. Diêu Doanh Tâm vô số lần muốn mở miệng cầu xin Vương Nhị Nha tha cho Diêu Thiên Thiên để cô được phép dùng bữa, nhưng đều bị ánh mắt uy nghiêm của Vương Nhị Nha ngăn lại. Tiểu Tiện rất nhiều lần muốn ôm ngực của mẹ hoặc chị Tâm Tâm nhưng đều bị khí thế không giận mà uy của Vương Nhị Nha dọa sợ. Ba Tề vô số lần muốn lấy thêm cơm… Được rồi, chỉ có ông ấy thành công.
 
Trái lại, Tề Lỗi nghiêm túc tuân theo quan điểm khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện, ngồi ăn đối diện Vương Nhị Nha nhưng rất bình tĩnh! Lưu Minh Yến không nhịn được thầm khen ngợi con trai, thật sự quá có khí phách đàn ông rồi! Sau này cho dù có gả đi, nhất định cũng có thể sống hoà thuận với mẹ vợ!
 
Vì vậy, bà đã xác định cậu con trai rất có khí phách đàn ông của mình phải gả đi rồi sao?
 
Trong lòng Lưu Minh Yến không hề có áp lực, dù sao nhìn dáng vẻ của em gái Nhị Nha cũng thấy không có khả năng có thời gian chăm trẻ con. Tới lúc đó, cháu ngoại chắc chắn là do bà quan tâm chăm sóc rồi! Mẹ ơi, đến lúc ấy con trai theo ai bà cũng không quản nữa, dù sao đẻ ra con trai cũng như bát nước đổ đi. Có cậu con trai cả Tề Sâm làm đối chiếu, yêu cầu của Lưu Minh Yến thấp tới mức không tưởng tượng nổi!
 
Một bữa ăn trôi qua trong sự tranh giành cao thấp ngầm giữa hai đại BOSS, bên ngoài có vẻ sóng yên biển lặng nhưng thật ra là sóng ngầm cuộn trào. Diêu Thiên Thiên ôm mông chạy ra từ trong phòng tối, lén quan sát tình hình dưới lầu. Góc độ mà cô đứng ở trên lầu vừa hay đối mặt với lưng của Vương Nhị Nha, đối mặt với Tề Lỗi.
 
Tề Lỗi vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt ưu phiền của Diêu Thiên Thiên đang nhìn mình, anh nở một nụ cười an ủi. Diêu Thiên Thiên không cần thuật đọc mặt cũng có thể đoán được ý của anh___

 
Cứ giao cho ông xã của em, không cần lo lắng gì hết!
 
Nhưng cô đã giải quyết xong hết mọi chuyện từ trước rồi, Tề Lỗi ngoan ngoãn gả cho cô thì sẽ không có vấn đề gì mà (⊙_⊙).
 
Diêu Thiên Thiên cảm thấy, làm một nữ cường nhân lo toan được cả gia đình và sự nghiệp, cô thật sự quá vĩ đại rồi! Quan hệ giữa mẹ vợ và con rể quả thực vô cùng hài hòa!
 
Sau khi ăn xong, mọi người trong nhà đều ra sofa ngồi, cùng nhau xem lại bộ phim truyền hình của Diêu Doanh Tâm. Dù bây giờ cô ta đã có danh tiếng, có rất nhiều bộ phim trong tay nhưng đa phần đều đang trong quá trình quay phim, trước mắt chỉ có bộ phim này hiện đang được chiếu.

 
Trong bộ phim đang chiếu, nữ chính bị cô em gái tàn nhẫn độc ác lừa gạt, hãm hại, nam chính não tàn hiểu lầm nữ chính các loại, ánh mắt ái kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh* của em gái với nữ chính. Kỹ năng diễn xuất của Diêu Doanh Tâm ngày càng chuyên nghiệp hơn qua từng tập phim. Qua bộ phim này, hoàn toàn có thể nhìn ra được sự trưởng thành của Diêu Doanh Tâm, chỉ tiếc… 
 
*Ái kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: xuất phát từ câu nói của Lỗ Tấn, thể hiện hàm ý thông cảm với những đau đớn của ai đó, nhưng giận vì họ nhát, hèn, không dám tranh đấu.
 
Trừ đồng chí Mộ Dung Tiện thích người đẹp, hoàn toàn không có ai để ý xem phim!
 
Cái không khí hài hòa (áp lực) này, cuối cùng cũng bộc phát sau câu nói của Diêu Doanh Tâm!
 
“Con không chịu nổi nữa, chị con vẫn còn đang đói kìa, con muốn đưa chị ra ngoài ăn gì đó!” Một Diêu Doanh Tâm vẫn luôn nghe lời, hiểu chuyện, cho tới giờ đều không tranh thủ lợi ích vì bản thân, khi đối diện với nguy cơ chị gái bị khủng hoảng bạo lực gia đình, cuối cùng đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Cô ta đã dùng hành động của mình để chống lại cái xã hội cũ xấu xa này!
 
Cô ta còn rất tức giận nói với Tề Lỗi: “Chị em tốt với anh như vậy, thế mà anh hoàn toàn không quan tâm chị ấy đã phải chịu khổ thế nào, anh căn bản không xứng với chị ấy! Không hiểu sao tôi lại đi giao chị ấy cho anh, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi!”
 
Chuyển đến Diêu Thiên Thiên đang nghe trộm phía sau một cái bình hoa lớn ở cầu thang:…
 
Ôi mẹ ơi, cảm giác Déjà vu* về một tác phẩm ngôn tình nam phụ này phải làm sao đây! Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao em gái Tâm Tâm lại không coi bốn nam chính cộng thêm ba mình là gì rồi, vì căn bản cô ta đã tìm sai vị trí! Nữ nhân vật chính đã tự coi mình thành nhân vật nam phụ, cái cốt truyện này còn tiếp diễn thế nào nữa đây!
 
*Déjà vu thường là một cảm giác rất quen thuộc, rất "kỳ quái", "lạ" và đầy "huyền bí" và xảy ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ, cả trong hiện thực chắc chắn rằng hình ảnh này "đã xảy ra" trong quá khứ.
 
Thoáng chốc, tâm trạng Diêu Thiên Thiên trở nên vô cùng phức tạp. Trong lúc đang tự bội phục bản thân, cô còn bày tỏ lòng thương tiếc với ngài cốt truyện, hơn nữa lại càng mặc niệm vì bản thân đã nuôi dưỡng nữ chính đến mức lệch lạc như vậy. Ôi mẹ ơi, chẳng may cô ấy biến mình thành nhân vật nam phụ thật, liệu Tề Lỗi có thể chiến thắng một Diêu Doanh Tâm có vầng hào quang bàn tay vàng không?

 
Được rồi, cô nghĩ nhiều rồi, tình cảm Tâm Tâm dành cho cô là chân thật, nhưng chỉ là tình cảm chị em mà thôi!
 
“Ngồi xuống!” Giọng Vương Nhị Nha có chút nghiêm lại. Bà rất đau đầu vì cô con gái này của mình. Vì khi bé thấy Diêu Đại Vĩ đối xử rất tốt với cô ta nên cho rằng Tâm Tâm có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất, bởi vậy Vương Nhị Nha chỉ mang theo Thiên Thiên khi ly hôn. Nhưng sau khi để Tâm Tâm sống cuộc sống như một ni cô trong vài năm, lại còn bị một tên sắc lang hoàn toàn không có liêm sỉ bám lấy, Vương Nhị Nha thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi với Tâm Tâm. Sau khi đoạt lại được quyền nuôi dưỡng, bà cũng đã dự định sẽ hết lòng quan tâm, chăm sóc, bảo vệ và yêu thương cô ta.
 
Nhưng bà không ngờ, tên đầu óc có vấn đề Diêu Đại Vĩ kia lại nuôi dưỡng con gái thành một người như vậy!
 
Thích chị gái, điểm này không sao, coi như cô ta có xem chị gái là người quan trọng nhất thì điều này cũng chỉ chứng minh trong tâm trí còn chưa mở ra của Diêu Doanh Tâm, tình thân còn quan trọng hơn tình yêu. Từ nhỏ, Tâm Tâm đã không hề có người nhà là phụ nữ, chỉ có Diêu Đại Vĩ - một người quá khắt khe quá kiểm soát. Lúc đó Diêu Thiên Thiên là một người chị gái, đứng ra làm bạn với cô ta trong suốt quãng thời gian thanh xuân. Thế nên Diêu Doanh Tâm quan tâm cô, coi trọng cô là chuyện vô cùng bình thường.
 
Nhưng trí thông minh của Diêu Doanh Tâm thật sự khiến Vương Nhị Nha đau đầu! Tại sao đến kế hoạch của bà mà cô ta cũng không nhìn ra, ngay đến Tề Lỗi tương kế tựu kế lấy lùi làm tiến mà cô ta cũng không nhìn ra?
 
Như vậy sau này làm sao bà có thể an tâm để cô ta ở lại giới giải trí hỗn tạp, sao có thể an tâm để cô ta tìm bạn trai chứ!
 
Vương Nhị Nha âm thầm quyết tâm, đợi sau khi giải quyết xong chuyện ăn cây táo rào cây sung của Diêu Thiên Thiên, nhất định bà phải cẩn thận dạy dỗ chấn chỉnh lại Tâm Tâm!