Sổ Tay Đi Tìm Chết Của Nam Phụ Yêu Diễm

Chương 2



Khương Như Mạn cắn môi dưới, nàng tuyệt không thể Vân Vương ca ca bị Chu Lương Ngư mê hoặc được, Vân Vương ca ca là của nàng!

Khóe mắt Khương Như Mạn quét về phía mọi người bị nụ cười của Chu Lương Ngư mê hoặc, đặc biệt là Vân Vương Yến Vân Tranh hoàn toàn choáng váng mắt hoa, đại khái là vì ngày thường hắn quá chán ghét Chu Lương Ngư, cho nên khi khuôn mặt mê hoặc chúng sinh kia đột nhiên rơi vào đáy mắt.

Đối lập cùng ấn tượng xấu xí đáng giận trong lòng hắn trước kia, càng thêm làm hắn Kinh. Diễm.

Chu Lương Ngư…… Lớn lên như vậy sao? Trước kia tại sao chưa từng chú ý tới, thế mà lớn lên… có loại hương vị không nói rõ như vậy?

Như là có ngón tay nho nhỏ ở trong lòng thi thoảng gãi gãi một chút, tê tê dại dại, đặc biệt là bờ môi đỏ mọng, đôi mắt đào hoa nhìn quanh rực rỡ, phảng phất như có cái móc, khiến hắn muốn….

Ngay ở thời điểm Yến Vân Tranh tâm viên ý mãn, đột nhiên nghe được một giọng nức nở nhỏ quen thuộc, hắn mờ mịt nhìn qua, liền thấy tầm mắt hàm chứa oán giận của Khương Như Mạn, phảng phất như đang lên án một tra nam: “Vân Vương ca ca….”

Yến Vân Tranh lập tức mềm lòng, lắc lắc đầu, tỉnh táo lại: bản thân mình làm sao vậy?

Thế mà bị một nữ tử tâm địa rắn rết không biết liêm sỉ thu hút ánh nhìn?

Quả thực là vô cùng nhục nhã.

Yến Vân Tranh rốt cuộc là lớn lên trong cung từ nhỏ, nhìn mỹ nhân đã quen, tuy rằng Chu Lương Ngư cũng rất đẹp, lúc mới bắt đầu bị đối phương làm cho kinh diễm, nhưng khi tưởng tượng đến những chuyện ghê tởm mà đối phương làm thường ngày, tức khắc khuôn mặt tuấn tú đen lại: “Đây là có chuyện gì?”

Khương Như Mạn chính là nữ chính tiểu bạch hoa trong 《 Sủng phi 》, nàng phảng phất như nghĩ tới cái gì, cũng không nói tiền căn hậu quả, chỉ dùng ánh mắt u oán ủy khuất liếc Chu Lương Ngư một cái.

Chu Lương Ngư âm thầm trợn trắng mắt: Quả nhiên là tác phong của nữ chính tiểu bạch hoa nha.

Nàng cũng không nói cái gì, chính là sợ nhỡ đâu ấn tượng tốt về nàng ở trong lòng Vân Vương xuất hiện ảnh hưởng xấu, nhưng nàng ta liếc mắt một cái như vậy, lại rõ ràng là lên án Chu Lương Ngư khi dễ mình lặng yên không tiếng động.

Yến Vân Tranh nghĩ đến nữ tử rắn rết này xưa nay đều thích bắt nạt Mạn Nhi, tức khắc khuôn mặt trầm xuống: “Chu Lương Ngư! Ngươi lại làm gì với Mạn Nhi?”

Khương Như Mạn ngay sau đó rũ mắt, một giọt nước mắt rất phối hợp rơi xuống.

Bộ dáng đáng thương kia, đúng là nhìn thấy mà thương mà.

Khương Như Mạn đã tính toán tốt, dựa theo tính tình của Chu Lương Ngư, bị Vân Vương ca ca mắng như vậy, khẳng định sẽ nổi giận phản kích, hai người ngày xưa chính là một lời không hợp liền gà bay chó sủa như vậy, cuối cùng đều lấy việc Vân Vương ca ca lửa giận ngập trời với tiện nhân Chu Lương Ngư này nên phất áo rời đi mà kết thúc.

Khương Như Mạn cúi xuống, khóe miệng cong lên một độ cong nhẹ: Tiện nhân này muốn “cứu” nàng để hấp dẫn sự chú ý của Vân Vương ca ca ư, đừng tưởng bở!