Sở Hán Tranh Bá

Chương 187: Người Hung Nô (2)



Dưới thành Cao Khuyết, chiến mã của Hô Duyên Chính Đức đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ.

Không mất bao lâu thời gian, khoảng cách đối diện với Túc Dương cũng không quá năm mươi bước.

Túc Dương có phần hốt hoảng. Khi nhìn thấy Hô Duyên Chính Đức lấy ra mũ đầu sói trắng dữ tợn kia, hắn thấy được hai luồng ánh mắt lạnh như băng, hắn không hiểu tại sao tim lại đập mạnh, tựa như lần trước đây, hắn một mình ra ngoài săn bắn bị hơn mười con sói dữ cùng bao vây tấn công, loại cảm giác tuyệt vọng này làm người ta không thở nổi!

Lập tức Túc Dương quay sang tả hữu quát:

- Giết hắn!

Mấy chục kỵ binh Hung Nô xuất ra trường kiếm, hò hét giục ngựa về phía Hô Duyên Chính Đức. Những người Hung Nô này cũng biết tự lượng sức mình, không ngông cuồng kiêu ngạo đơn đả độc đấu với Hô Duyên Chính Đức. Phải biết rằng Hô Duyên Chính Đức có được danh hiệu dũng sĩ đệ nhất Hung Nô cũng không phải là Mạo Đốn ban cho hắn, mà là do hắn xông pha chiến trường mới có được!

Năm năm trước Hung Nô đánh Đinh Linh phương Bắc, Hô Duyên Chính Đức ở giữa ngàn quân địch chém chết Đinh Linh vương!

Ba năm trước đây cùng với người Nguyệt Thị đại chiến, Hô Duyên Chính Đức giữa vạn quân bắn chết tiểu vương Nguyệt Thị!

Năm trước cùng với Đông Hồ quyết chiến, Hô Duyên Chính Đức dẫn ba nghìn dũng sĩ Hô Diên xông thẳng vào giữa trận Đông Hồ, chém chết mười tám kỵ binh dũng mãnh nhất dưới trướng Đông Hồ Vương, cuối cùng cũng bắt được Đông Hồ vương.!

Trong nháy mắt, hai bên đã đối mặt nhau.

Hô Duyên Chính Đức rống to một tiếng, trong tay cầm đại kiếm đen nhánh chém ngang ra.

Một tên Hung Nô đứng mũi chịu sào, lúc này bị Hô Duyên Chính Đức chém ngang thành hai đoạn, đoạn trên sụp rơi xuống đất, vẫn còn kêu gào thảm thiết, đoạn dưới bị chiến mã kéo tiếp tục về phía trước, ruột gan từ trong khoang bụng xổ ra lết thết trên cỏ cả mấy chục bước…

Cạnh sườn, một tên Hung Nô nhân cơ hội huơ kiếm hướng bụng của Hô Duyên Chính Đức đâm tới.

Nhưng mà, không đợi trường kiếm của hắn đâm trúng mục tiêu, một đạo hàn quang tối đen đã xuyên qua khoảng không hướng tới, tên Hung Nô còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy chính mình trong giây lát bay lên trời, lập tức thấy toàn bộ thế giới quay cuồng, giữa cơn quay cuồng đó hắn mơ hồ thấy có một thi thể không đầu vẫn còn ở trên lưng ngựa đang phi nước đại.

Liền đó, một màu đen tối vô biên vô hạn đã xâm chiếm hết ý thức sau cùng của hắn.

Trong phút chốc, Hô Duyên Chính Đức chiến đấu với hơn mười kỵ binh mà vẫn không tổn hao một sợi tóc. Trên cỏ lại vừa có một thi thể vẫn còn chưa tắt thở cùng với một cái đầu đang mãnh liệt quay cuồng.

- Rống,...

Hô Duyên Chính Đức ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, tuấn mã lại tăng tốc.

Túc Dương đột nhiên tái mặt, một tiếng trầm thấp rít gào của Hô Duyên Chính Đức cũng giống như tiếng của con sói đầu đàn tru rống dưới trăng. Lập tức hắn cảm thấy như có một luồng khí lạnh thấu xương hướng về hắn thổi tới làm cho hắn run rẩy! Giờ này khắc này, hắn thật sự cảm nhận được hương vị của tử vong, lạnh như băng, làm cho người ta hít thở không thông!

Tuy nhiên, nói như thế nào đi nữa thì Túc Dương cũng là tiểu vương của một bộ lạc, rất nhanh liền thoát ra khỏi sự sợ hãi, một mặt giục ngựa lui về phía sau một mặt hổn hển rống to lên:

- Ngăn lại hắn, mau ngăn lại hắn!

Đối mặt với sự uy hiếp của tử vong, Túc Dương cũng không dám cậy mạnh nữa.

Năm trăm kỵ binh vây quanh ở bên người Túc Dương đều giục ngựa tiến lên, ý đồ ngăn lại Hô Duyên Chính Đức. Phía sau ngoài năm mươi bước, đại đội kỵ binh Hung Nô cũng đã ý thức được không đúng, đều giục ngựa về phía trước, ý đồ tiến lên bảo vệ Túc Dương. Tuy nhiên hiện tại đại đội kỵ binh Hung Nô mới phản ứng như thế, dường như có chút chậm.

- Ngao …!

Hô Duyên Chính Đức lại lên tiếng rít gào.

Lập tức tuấn mã ngẩng đầu hí dài một tiếng, trong chốc lát đã phi nhanh tới tốc độ tuyệt đối, giống như một tia chớp hướng về phía Túc Dương lao tới thật nhanh.

- Bảo vệ tộc trưởng!

- Chết tiệt, ngăn lại hắn!

- Mau ngăn lại hắn, đừng cho hắn tới gần!

- Bắn tên, đáng giận, mau nhanh bắn tên!

Năm trăm kỵ binh bảo vệ trước mặt Túc Dương là n đều rống giận, có người xuất ra đoản kiếm hướng về phía Hô Duyên Chính Đức, nhiều người lại xuất ra đoản cung. Thế nhưng, bọn chúng rõ ràng xem nhẹ tốc độ ngựa của Hô Duyên Chính Đức, không chờ bọn chúng bắn tên, Hô Duyên Chính Đức đã mãnh liệt xông vào trong trận kỵ binh của Túc Dương, chỉ trong chốc lát liên tiếp người ngã ngựa đổ.

- Người nào cản ta... Chết!

Hô Duyên Chính Đức một kiếm chém ngang, một gã Hung Nô lập tức rớt xuống ngựa.

Chợt lại có hai kỵ binh Hung Nô dũng mãnh không sợ sống chết tiến lên, huơ trong tay mã xoa (như cây đinh ba) đến đâm Hô Duyên Chính Đức. Hô Duyên Chính Đức tay trái xòe ra như chiếc quạt nắm lấy hai nhánh của mã xoa, lại đột nhiên đâm mạnh về phía trước, hai gã Hung Nô tức khắc bị xuyên thủng thân thể, thảm thiết kêu gào văng ra khỏi lưng ngựa.

Tiếng xương cốt gãy vụn, hai tên kỵ binh bay ngược về phía sau rớt phịch xuống dưới chân ngựa của mười mấy kỵ binh.

Hô Duyên Chính Đức rít gào, tiếp tục phóng ngựa tiến đến, giữa làn kiếm quang lấp lánh, kỵ binh Hung Nô đều rớt khỏi ngựa. Không phải bị chém đứt đầu cũng là bị đứt ngang thân thể, Hô Duyên Chính Đức cưỡi ngựa đi qua nơi nào là bọn người tụ tập lại để bảo vệ Túc Dương là nơi ấy lập tức dạt ra, năm trăm kỵ binh tinh nhuệ cũng không có người có thể cản trở hắn được một lát!

Dưới thành Cao Khuyết.

Thấy Hô Duyên Chính Đức uy vũ như thế, năm trăm dũng sĩ bộ lạc Hô Diên hoặc lấy tay khua chiêng, hoặc lấy đồng thau kiếm điên cuồng mà gõ vào mộc thuẫn, một đám duỗi dài cổ, ngửa mặt lên trời thét dài.

Cao Sơ, Bách Lý Hiền cùng với tướng sĩ quân Tần canh giữ ở cửa thành đều bị dọa cho đến hoảng sợ.

Hạng Trang vẫn với vẻ mặt nghiêm nghị, tuy cách xa nhau vài trăm bước xa, nhưng Hạng Trang vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được trên người Hung Nô này lộ ra dày đặc sát khí, người này mới thật đúng là địch được vạn người!

Bỗng nhiên lúc đó, Hạng Trang nghĩ tới tướng Hán Phàn Khoái ở thành Thọ Xuân.

Người Hung Nô ở quan ngoại này, võ dũng tuyệt đối không thua Phàn Khoái! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Giữa tiếng quát mắng rống giận của kỵ binh Hung Nô, Hô Duyên Chính Đức tiến nhanh thần tốc, không ngừng nghỉ một giây, giữa lúc đó, khoảng cách với Túc Dương đã không quá hai mươi bước!

- Tránh ra, mau tránh ra cho ta!

Hô Duyên Chính Đức lại gầm lên giận dữ, chộp một tên Hung Nô Thiên từ trên lưng ngựa, lại chuyển đại kiếm qua tay phải hướng bụng hắn đâm một nhát rồi lại một nhát, bụng của tên Hung Nô toàn bộ đều mở ra, ruột và nội tạng từ khoang bụng lập tức tuôn đổ xuống dưới.

- Đừng mong cản trở! Có ta ở đây, đừng mong cản trở, ha… ha...

Một tên kỵ binh Hung Nô giận quá, đột nhiên từ trên lưng ngựa phóng người lên, kiếm trong tay chém về phía Hô Duyên Chính Đức. Đáng tiếc, tốc độ phản ứng của Hô Duyên Chính Đức so với hắn nhanh hơn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hô Duyên Chính Đức đã nhanh chóng vươn tay trái xòe ra như chiếc quạt, bóp cổ của hắn, rồi chuyển qua tay phải, dùng kiếm đập lên trán hắn.

Chỉ nghe một tiếng "Bốp" giòn vang, đầu tên Hung Nô kia giống như quả dưa hấu bị đập vỡ vụn từng mảnh, máu loãng đỏ sẫm trộn lẫn với óc trắng hếu bắn ra bốn phía. Mũ đầu sói trắng của Hô Duyên Chính Đức cũng bị máu phun đến, vài giọt máu đỏ sẫm theo răng nanh trong miệng sói đầm đìa chảy xuống, cực kỳ dữ tợn.

- Á!

- A!

Lại là hai tiếng kêu thảm thiết, hai kỵ binh cuối cùng chắn ở trước mặt Túc Dương cũng đã rớt xuống ngựa, trong đó một người bị Hô Duyên Chính Đức một kiếm chém rơi đầu, người còn lại thì bị Hô Duyên Chính Đức một kiếm đâm thủng cổ họng, lại nhẹ nhàng khứa một cái, toàn bộ cổ liền đứt lìa, một cái đầu lại rơi xuống bị ngựa của Hô Duyên Chính Đức đạp nát bét.

Bỗng nhiên lúc đó, Túc Dương phát hiện trước mặt mình không còn một kỵ binh nào!

Đột nhiên quay đầu lại, đại đội kỵ binh ùn ùn kéo đến vẫn còn đang ở ngoài mấy chục bước, tiếng gót sắt nện xuống mặt đất dồn dập như thủy triều tràn đến, tiếng quát tháo liên tiếp, trên mặt bọn kỵ binh Hung Nô hiện rõ lo lắng, rõ ràng gần trong gang tấc, rồi lại dường như xa cuối chân trời, không còn kịp rồi, đã không còn kịp rồi, chờ bọn hắn đuổi tới, tất cả đều đã muộn.

- Túc Dương, ta nói rồi, giết ngươi... Một mình ta cũng đủ!

Đầu sói dữ tợn, nhìn không rõ biểu hiện trên mặt của Hô Duyên Chính Đức.

Hô Duyên Chính Đức này lạnh lùng tới mức làm cho người ta run rẩy, hít thở không thông, không thốt nên lời, máu từ giữa răng nanh phun ra, con ngươi của Túc Dương lập tức kịch liệt co rút lại, đây là... Thật sự sẽ chết sao? Không, tuyệt đối sẽ không, ta là tiểu vương bộ lạc Túc Dương, lại là đại tướng được đại Thiền Vu xem trọng nhất tương lai có thể trở thành Đại Đương Hộsáng lạn, Đại Đô Úy thậm chí là Hữu Hiền vương, làm sao có thể chết ở nơi này?

- Hô Diên, ngươi không giết được ta đâu!

Túc Dương nổi giận gầm lên một tiếng, không lùi mà tiến tới, giục ngựa dương kiếm hướng về phía Hô Duyên Chính Đức.

Giữa làn chớp lóe lên, hai kỵ cùng vút qua đan xen nhau rồi vẫn lao xa mấy chục bước, Túc Dương mới ghìm ngựa dừng lại.

Toàn bộ chiến trường thoáng chốc trở nên tĩnh mịch, bất kể là vây quanh ở bốn phía mấy trăm thân vệ kỵ binh, đại đội kỵ binh vẫn còn ở ngoài mấy chục bước, giờ khắc này tất cả đều ngừng lại hô hấp, thời gian, ở giờ phút này dường như đều ngừng lại. Trường kiếm trong tay Túc Dương vẫn còn hướng lên trên không trung, vẻ mặt vẫn còn hung hăng, nhưng ánh mắt lại ảm đạm nhìn xuống dưới.

Giữa lúc đó, thân hình Túc Dương ở trên lưng ngựa nhẹ nhàng lắc lư, rồi từ từ đổ xuống.

Gần như cùng lúc với việc rơi xuống ngựa, thân hình Túc Dương vốn nguyên vẹn bây giờ thì từ vai trái cho tới sườn phải gãy thành hai đoạn, văng ra, trái tim vỡ tan vẫn còn đang đập, cùng với mỗi một lần đập, lại có một dòng đỏ sẫm máu tươi phun ra ngoài bãi đất, phun ra chừng bảy tám bước xa!

Hô Duyên Chính Đức chậm rãi ghìm cương ngựa, giơ kiếm ngửa mặt lên trời thét dài.

Một tiếng thét dài vang dội kia, giống như Sói Vương tru rống dưới trăng chấn vỡ trời cao.

Dưới thành Cao Khuyết, năm trăm kỵ binh Hô Diên rống lên hưởng ứng, lập tức đều giục ngựa tiến lên.

Giữa tiếng vó ngựa giống như thủy triều tràn tới, năm trăm kỵ binh Túc Dương cùng với đại đội kỵ binh Hung Nô vừa đến thấy cảnh tượng đó vô cùng khiếp sợ, tinh thần hoảng loạn. Giữa lúc bối rối, không biết là ai hô to một tiếng, tất cả kỵ binh Hung Nô lập tức đều chuyển đầu ngựa, chạy như điên mà đi, không đến thời gian uống một chén trà đã nhanh chóng biến mất ở phía chân trời xa.

Trên thành Cao Khuyết.

Hạng Trang tay vịn lỗ châu mai, vẻ mặt thâm thúy, người này nếu có thể cho ta sử dụng...

Vẻ mặt Cao Sơ ngưng trọng, người Hung Nô, quả nhiên dũng mãnh, quả nhiên danh bất hư truyền!

Tuy nhiên, mặc kệ người Hung Nô có bao nhiêu dũng mãnh, rốt cục cũng là cái dũng của kẻ thất phu. Một người võ dũng nói chung không đủ để quyết định sự thắng bại, anh hùng cái thế như tây Sở bá vương, không phải cũng ở bờ Ô Giang thất bại nặng nề đó sao?!.