Sổ Bệnh Án

Chương 187: Anh lừa em!!



Đây là lần đầu tiên Hạ Dư trực tiếp gặp mặt cấp dưới của Đoàn Văn.

Chiếc thuyền lớn màu trắng của đối phương chậm rãi tiếp cận gần con thuyền của nhóm Hạ Dư, sau khi xác nhận được nhau, đỗ thuyền hạ cầu, cầu gỗ dựng thành công giữa hai con thuyền, thuộc hạ của Đoàn Văn lên thuyền theo lối đi.

Người tới không nhiều, khoảng tầm mười mấy người, nhìn cơ thể vậy mà đều là phụ nữ vóc dáng vô cùng duyên dáng. Mấy cô nàng đều mặc váy đỏ liền thân giống hệt như Tưởng Lệ Bình, hơn nữa quả nhiên như lời trợ lí đã nói, đều đeo mặt nạ khắc hoa màu bạc, bên ngoài đội mũ trùm, hoàn toàn không nhìn rõ mặt. Chờ cô nàng đi đầu vừa mở miệng, Hạ Dư đã biết ngay ý nghĩa của mặt nạ "đặc chế" là gì, giọng của cô nàng ấy xuyên qua mặt nạ truyền tới, đã bị chỉnh sửa hoàn toàn, nghe không ra giọng nói vốn có, thật sự như là máy móc truyền thanh.

"Chúng tôi nghe theo lệnh của Đoàn tổng tới dời hàng." Cô nàng đồ đỏ nói rất ít, thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi, lập tức bảo, "Vui lòng đưa tôi tới kho hàng."

Hạ Dư: "Vậy phiền cô nhanh tay một chút, Lữ tổng nói chỗ hàng này rất quan trọng với Đoàn tổng, thị trường Australia đang cần gấp, không thể xảy ra sai sót. Nhưng hơn mười phút trước, vị trí vệ tinh của bọn tôi đã bị bại lộ với cảnh sát, bọn họ sẽ đuổi tới đây nhanh thôi, cô phải nhanh chóng dời hàng đi ngay."

Cô gái đồ đỏ: "Tôi hiểu rồi."

Cô ta cùng tới kho hàng với Hạ Dư, nhanh chóng làm việc.

Sau khi mấy cô nàng dùng dụng cục đặc biệt kiểm tra xong, bắt đầu vận chuyển hàng theo nhóm mau lẹ, những kẻ này là tay giết người lão luyện, cho dù cảnh sát biển và cảnh sát hình sự truy kích tới ngay lập tức, hành động vẫn nhanh gọn, đâu vào đấy, chẳng hề làm rối loạn đội hình của mình.

"Đoàn Văn tin rằng tôi sẽ không so đo hiềm khích trước đây, tôi cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn." Hàng gần như đã bị mấy cô nàng dời đi, chỉ còn lại vài thùng cuối cùng, Hạ Dư trong lúc chờ đợi nói với cô gái đồ đỏ dẫn đầu kia, "Thế thì mong rằng sau khi hắn nhận được hàng rồi, đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi."

Người phụ nữ đồ đỏ gật đầu: "Đoàn tổng luôn nói là làm, hơn nữa trước đây cậu đã thể hiện lòng quyết tâm với ngài ấy rồi, vậy nên ngài ấy nhất định sẽ giúp cậu nghiên cứu tạo ra thuốc điều trị cẩn thận thôi——"

Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng nổ vang!

Ngay sau đó, trên thuyền có một tay sai chạy vào, tay sai kia mặt xám mày tro, hai đùi run run, một tay chỉ ra ngoài cửa, vừa hoảng hốt sợ hãi: "Hạ tổng! Bên ngoài! Bên ngoài có—— Cảnh, cảnh..."

Hắn sợ tới mức không thể chịu đựng nổi, một câu cũng nói không xong, nuốt mạnh nước bọt xuống sau đó mới the thé giọng nói: "Có cảnh sát đuổi tới!!"

Hạ Dư và cô gái đồ đỏ nhìn nhau, nhanh chóng bảo: "Tới cửa sau kho hàng với tôi!"

Bên ngoài quả nhiên có cảnh sát đuổi theo, cảnh sát chia thành hai nhóm, một nhóm đuổi theo thuyền của đảo Mandela—— Chiếc thuyền kia đã hoàn thành việc dời hàng nhổ neo, nó nhất định là đã được nhân viên khoa học trong tổ chức của Đoàn Văn kia chỉnh sửa lại, tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa còn chủ động bắt đầu tấn công các cảnh sát truy bắt, trên mặt biển bắt đầu vang lên tiếng súng không ngừng.

Đoàng! Đoàng đoàng!!

Thuyền Mandela đột phá lực lượng cảnh sát nhanh chóng, bắt đầu tập kích chẳng buồn đặt mạng người vào mắt, chỉ qua một lát, Hạ Dư đã trông thấy có cảnh sát biển tới truy bắt người trên thuyền Mandela bị bắn trúng, ngã vào biển rộng.

Tốc độ truy bắt tội phạm của cảnh sát biển chống buôn lậu đã tăng lên cao nhất, đèn tín hiệu phía trước của cảnh sát biển gào rít nhấp nháy, cả chiếc tàu chiến như cá voi thú dữ to lớn xé sóng vọt ra, lao vụt về phía vọn họ trong tiếng bọt nước văng tung tóe đinh tai nhức óc.

Thuyền nhóm Hạ Dư cũng chẳng rảnh rỗi gì, chia thành hai hướng phóng vụt đi chạy trốn cùng với thuyền của Mandela, phút chốc thuyền to dấy lên sóng lớn, rẽ ngang mặt nước. Bọt biển trắng xóa chảy xiết điên cuồng bắn tóe, Hạ Dư nhìn lại chiến hạm chống buôn lậu đang truy bắt bọn họ, chiếc thuyền kia đang cố kéo gần khoảng cách cùng với thuyền của bọn họ, cậu sử dụng kính viễn vọng trên thuyền, có thể trông thấy các cảnh sát biển trên thuyền đã bắt đầu khởi động súng máy, sĩ quan hạm đội đang cầm loa phóng thanh hàng hải chuyên dụng yêu cầu bọn họ đầu hàng, âm thanh to lớn xuyên qua sóng dữ ùa tới thuyền của bọn họ.

"Chiếc thuyền phía trước nghe lệnh, chiếc thuyền phía trước nghe lệnh, lập tức dừng thuyền tiếp nhận kiểm tra! Lập tức dừng thuyền tiếp nhận kiểm tra! Không được phản kháng! Không được sử dụng vũ khí trên thuyền! Nếu không sẽ phải tự chịu hậu quả! Nếu không sẽ phải tự chịu hậu quả!". ngôn tình hoàn

Người trên chiếc thuyền này đều là kẻ đã làm bao vụ làm ăn phi pháp với Lữ Chi Thư, nói trắng ra theo một cách khác họ đều là kẻ bán mạng. Bọn họ có cơ chế riêng của mình để đối phó với tình huống như thế này, chứ không phải hoàn toàn nghe theo lệnh của Hạ Dư lần đầu tiên theo họ rời bến.

Thuyền trưởng biết rõ nếu như bị cảnh sát biển bắt, không bị phán án tử hình thì ít nhất cũng chịu án tù hai mươi năm trở lên, hắn vừa ra lệnh cho thuyền viên nhanh chóng lên phía trước, vừa hạ lệnh chuẩn bị đối đầu với đối phương trên vùng biển quốc tế bất cứ lúc nào.

"Đoàng!"

Không biết là ai bắn lén trước, hỏa lực vừa mới ổn định lại đã bắt đầu nổ ra liên tục, cuộc chiến lúc này đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lần nổ súng cảnh cáo ban đầu, viên đạn lập tức bắn vào thân thuyền, bản thép bắt đầu vang tiếng rung đùng đoàng.

Hạ Dư thầm mắng một tiếp, định nói chuyện lại với người trong phòng thuyền trưởng thông qua micro trên cổ áo, nhưng trường hợp lúc này đã rất hỗn loạn, thuyền trưởng vốn chẳng rảnh mà để ý.

Người phụ nữ đồ đỏ mắng: "Đúng là một đám đàn ông thô bỉ."

Nhưng đám người bán mạng lại còn không phải đám đàn ông thô bỉ ư? Thuyền địch chủ động tấn công, cảnh sát biển không thể không đánh trả lại được, Hạ Dư nhìn thấy thuyền Mandela đã bỏ lại chiến hạm của cảnh sát biển truy bắt càng lúc càng xa, nhưng thuyền của họ vẫn đang cầm cự chiến đấu dữ dội với cảnh sát biển. Cậu mơ hồ có một loại dự cảm xấu.

Sau đó——

"Đoàng!!"

Con thuyền bỗng dưng phanh gấp, thân thuyền chạy hết tốc lực vậy mà chợt ngừng lại.

Hạ Dư biết, nhất định là trong phòng thuyền trưởng đã có chuyện xảy ra—— Thuyền trưởng bị bắn trúng, hoặc là máy điều khiển bị phá hỏng. Thuyền của họ vốn không như thuyền của Mandela, bởi vì là sản xuất từ hải cảng trong nước, cho dù Lữ Chi Thư đã chỉnh sửa lại vài thứ riêng, cũng không vượt được giới hạn gì rõ ràng cho lắm, loại thuyền này sao mà đọ lại được pháo dữ trên chiến hạm kiên cố của cảnh sát biển chống buôn lậu cho được?

Thuyền lớn xoay thân dừng lại, nhưng lửa đạn trên thuyền nổ ra càng dữ dội hơn, một vài người bắt đầu liều mạng chiến đấu, còn có một vài kẻ nhát gan đã nhảy xuống biển, mong có thể chạy trốn.

Khói súng trên thuyền tấn công và có kẻ chạy trốn khiến hỏa lực đội cảnh sát biển bắt đầu gia tăng, khoảng cách con thuyền không ngừng tiến tới gần, mưa bom bão đạn bốn phía đang hóa thành sự thật, đạn bắt đầu điên cuồng bắn tới xung quanh bọn họ.

Hạ Dư và cô nàng đồ đỏ kia tìm chỗ để tránh đạn bắn tới, bọn họ có thể nghe thấy mấy tên tay sai cách đó không xa vừa chạy vừa đánh giết đỏ cả mắt, vác súng bắn loạn xạ vào thuyền đối phương, miệng điên cuồng gào lên: "Giết chúng mày... Giết chết chúng mày! Mẹ nó, chết cũng không cho chúng mày bắt được!"

Có lẽ ông trời đang theo dõi trận hải chiến này, như thể trêu đùa hắn ta, tên tay sai kia vừa gào xong câu ấy, có một viên đạn thật sự đã bắn thẳng vào ngực hắn!!

"A!!" Cơ thể tên tay sai run lên bần bật, máu phun ra, sau đó ngã gục xuống.

Đạn bắn vào đám phản động này không ngừng một viên nào, Hạ Dư và cô nàng đồ đỏ đều ở rất gần chỗ hắn ta, bọn họ cúi thấp người xuống, tìm đồ che chắn đỡ đạn.

"Đoàng đoàng đoàng!!!" Đạn bắt vào tấm thép vô cùng nặng nề, hai người miễn cưỡng thoát khỏi tập kích, cô nàng đồ đỏ đứng lên định chạy tiếp, lại chẳng biết nên chạy đi đâu.

Mặt Hạ Dư trắng bệch, không biết vì sao vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên rất khó nhìn, cậu thở hổn hển mấy hơi, nói với người phụ nữ đồ đỏ: "Đi ra đằng sau, đằng sau có thuyền để thoát."

Cô nàng đồ đỏ: "Cậu không trốn cùng với tôi à, biểu hiện của cậu cũng đã đủ chứng minh cậu quả thật đã đưa ra lựa chọn chính xác rồi. Cậu có thể quay về đảo Mandela cùng với tôi, tôi sẽ báo lại hết toàn bộ chuyện này một cách chi tiết cho Đoàn tổng biết. Hẳn là ngài ấy sẽ không bạc đãi cậu đâu."

Hạ Dư: "Trên khoang thuyền vẫn còn hàng, tôi phải tiêu hủy chỗ hàng đó trước, nếu như chỗ hàng này rơi vào tay cảnh sát biển, cô cảm thấy có thể chắc chắn được bao nhiêu phần rằng Đoàn Văn sẽ nghĩ không phải là tôi cố ý?"

Cô nàng đồ đỏ: "..."

Thuyền cảnh sát biển càng ngày càng gần, mà các thuyền viên vẫn còn đang cứng đầu chống cự, tình hình chiến đấu dần căng thẳng hơn nhiều, rất có thể sẽ có loạt bom đạn thứ hai đánh úp tới.

Cô nàng đồ đỏ không còn cách nào khác, đứng im mấy giây, đành mắng thầm một tiếng, đi về phía ngược hướng, đến nơi đuôi thuyền bắt đầu thả cano chạy trốn. Sau khi cô ta đi rồi, Hạ Dư mới chậm rãi chống lan can đứng dậy, chân lại lảo đảo.

Tách...

Một giọt máu nhỏ thẳng xuống.

Tách tách. Tách tách. Chảy xuống không ngừng.

Thế mà cậu lại trúng đạn!!

Ngay lúc tên phản động kia bị bắn ngã, mảnh đạn bắn dữ dội lên thần thuyền cũng đã xuyên vào máu thịt cậu, bắn thẳng vào vị trí phổi của Hạ Dư!

Hạ Dư cắn chặt răng, cậu băng bó vết thương lại, chậm rãi, đanh mặt tái mét xoay người, đi về phía kho hàng trên thuyền lớn.

Hiện tại thuyền đã ngừng lại hoàn toàn, gần như có thể xác định được vị trí máy điều khiển quan trọng bị phá hủy.

Hạ Dư có thể nghe thấy tiếng nức nở tràn ngập sợ hãi của một vài người bên ngoài, còn cả tiếng mắng điên cuồng, mùi khói thuốc súng lưu huỳnh lan tràn trên mặt biển, trong không khí tản đầy sự kinh hoảng đáng sợ.

Nhưng bầu không khí này chẳng ảnh hưởng tới cậu.

Một mình cậu chậm rãi đi về trong khoang thuyền.

Một đống hàng sắp xếp như vực sâu lạnh lẽo cao ngất ngưởng đứng hai bên cậu, Hạ Dư đi tới giữa kho hàng, khung trần đã bị bắn thủng xuyên vài tia sáng qua, chiếu vào trước mặt cậu. Cậu nhắm mắt lại, tại nơi không người này, vẻ mặt cậu bình tĩnh hoàn toàn khác biệt với khi nãy.

Bình tĩnh tới mức thậm chí như kẻ điên.

Hạ Dư vẫn đi tới trước chỗ hàng cuối cùng còn sót lại, mới thể hổn hển mấy hơi, ngồi xuống thùng đựng hàng.

Tay cậu không ngừng run rẩy, cậu cứ thế chậm rãi lấy điện thoại ra, mở màn hình, trên màn hình vẫn còn hiện tin nhắn cuối cùng Tạ Thanh Trình gửi cho cậu chứ chưa thoát ra. Hạ Dư đỏ bừng mắt, như đang tự giễu nhìn mấy chữ phía trên ấy——

Trong kế hoạch này, gần như hết thảy đều chẳng hề xuất hiện sai lầm.

Ngoại trừ tin nhắn mà người bình thường cũng chẳng trả lời ấy, mà cậu lại phản hồi, vậy nên bại lộ vị trí của mình trước.

Tiếng súng bên ngoài ngày càng dữ dội, lại dần trở nên lẻ tẻ.

Hạ Dư nghe thấy tiếng loa phóng thanh đang hô: "Những người may mắn còn sống sót trên thuyền, tất cả hãy buông vũ khí, chủ động đi lên boong tàu! Nếu như có người phản kháng hay nhảy xuống biển chạy trốn, sẽ lập tức bị bắn chết! Nhắc lại lần nữa, nhưng người may mắn còn sống sót trên thuyền..."

"..." Hạ Dư đặt điện thoại bên cạnh mình, ngẩng đầu lên, ánh nắng loang lổ xuyên qua lỗ thủng đạn bắn chiếu vào người cậu.

Đau quá.

Nhưng còn đáng sợ hơn cả đau đớn, là trái tim nguội lạnh, là chết lặng.

Hạ Dư cảm thấy bản thân như kẻ bị thế gian vứt bỏ, chìm xuống đáy biển, dần biến thành cái xác đóng băng.

Kết thúc rồi.

Cảnh sát tìm thấy bọn họ, truy bắt con thuyền của Đoàn Văn... Sẽ nhanh thôi, hết thảy đều kết thúc, chẳng còn ai là nhớ tới cậu nữa.

Cậu sẽ chết...

Hô hấp Hạ Dư chậm rãi, mùi tanh ngọt trong không khí xuyên vào phổi cậu, một phút... Hai phút...

Cậu phải chết rồi... Một mình, cô độc... Như vậy thôi...

Đúng lúc này, bất chợt!

Tiếng chuông điện thoại trên tay cậu reo vang! Lời ca du dương ấy xuất hiện như con thuyền cứu nạn cuối cùng trong Titanic, chớp mắt phá tan thế giới bóng đêm, đem tới một tia sáng rực rỡ.

"Every night in my dreams I see you..."

Trái tim như núi băng bị va chạm rung chuyển, cả người Hạ Dư run lên, bỗng mở choàng mắt, cơ hai gò má căng cứng, nhìn về phía màn hình——

Phía trên điện thoại hiển thị số điện thoại của Tạ Thanh Trình chẳng chút bất ngờ...

Cậu hơi phát run, băng bó vết thương của mình, không nghe máy. Cậu không nghe máy, điện thoại của cậu cũng rung lên trên mặt đất chẳng ngừng lại.

Một lần...

Lại thêm một lần...

"We'll stay forever this way, you are safe in my heart......!"

Hạ Dư nhìn nó, tầm nhìn dần trở nên rất mơ hồ, một lát sau cậu mới nhận ra bản thân vậy mà đang khóc, lúc chẳng hề nhận thấy, nước mắt đã rơi đầy mặt rồi.

Vai cậu run lên bần bật trong tiếng hát ngập bi thương ấy, trước mắt tựa như hiện lên từng khung cảnh đã qua——

Cậu ở trong hồ chứa nước với Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình hôn cậu trong biển lửa.

Tạ Thanh Trình im lặng nhìn cậu phía sau hơi nóng của lẩu.

Tạ Thanh Trình nói, Hạ Dư, sinh nhật vui vẻ.

......

Hạ Dư, sinh nhật vui vẻ.

Hạ Dư băng bó vết thương, dáng vẻ vừa khóc vừa cười rất khó nhìn, may mà nơi này chỉ có mỗi một mình cậu, chẳng có ai trông thấy.

Không biết tiếng chuông vang lên lần thứ mấy rồi kết thúc, điện thoại của cậu mới im lặng lại.

Một lát sau, hiện ra một tin nhắn.

Cuối cùng Hạ Dư cũng do dự, nước mắt trên mặt còn chưa khô, chậm rãi vươn tay qua——

Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới màn hình, đã có một giọt đỏ tươi nóng bỏng nào đó nhỏ lên màn hình điện thoại, dừng lại trên tên người gửi tin nhắn.

Là máu.

Hạ Dư thở dốc, bỗng dưng lấy điện thoại qua, muốn lau sạch vết máu đi, nhưng mà tay cậu chạm vào rồi, cả chiếc điện thoại còn bị nhuốm thêm nhiều máu hơn. Ánh sáng điện thoại chiếu lên người cậu, khiến bộ đồ đen của cậu vốn không dễ nhìn thấy vết máu đỏ đậm bị chiếu tới trông mà giật mình.

Cậu dùng ngón tay run rẩy gạt màn hình ba lần, cuối cùng mở khóa được, cậu chạm vào khung trò chuyện của Tạ Thanh Trình.

Là Tạ Thanh Trình lại gửi tin nhắn cho cậu lần nữa.

Tạ Thanh Trình nói: "Nếu cậu có nỗi khổ gì có thể nói cho tôi biết, đừng kháng cự, đừng làm chuyện như vậy nữa. Hạ Dư, tôi hi vọng cậu có thể quay về."

"..."

Hạ Dư kinh ngạc nhìn mấy chữ "Tôi hi vọng cậu có thể quay về" này, bỗng dưng rất muốn bật tiếng gào khóc trong giấy phút ấy, cậu chợt cảm thấy vô cùng ấm ức, ấm ức hết mực... Thật ra... Thật ra cậu chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà... Lúc mấy cậu trai khác còn đang ở ký túc xá điện thoại vui chơi học hành, cậu lại phải gặp chuyện như thế... Cậu không thể tùy hứng cũng không thể làm bừa, cậu như thể có hết tất cả, lại như chẳng có bất cứ quyền gì hết...

Giờ phút này cậu thật sự muốn chẳng màng gì hết khóc lớn một trận như một cậu trai bình thường, nhưng cuối cùng cậu cũng không bật được thành tiếng nào vang hơn nữa, mỗi lần cậu hít thở cũng như đang kéo căng một ống phổi dập nát.

Cậu nghẹn ngào... Lúc trước cậu rất hận Tạ Thanh Trình đã lừa cậu, Tạ Thanh Trình thật sự dứt khoát đối đầu với cậu như thế!

Tạ Thanh Trình biết mình yêu anh, biết mình sẽ để lộ chiếc vảy ngược chạm vào là chết kia ra với anh, vì thế anh cũng thật sự nhẫn tâm đâm thẳng vào chiếc vảy ngược ấy——!

Nhưng mà...

Cậu không ngừng rơi nước mắt nóng bỏng, nhìn từng chữ trên màn hình dính máu.

Nhưng mà Tạ Thanh Trình cũng không hoàn toàn buông bỏ cậu mà...

Tạ Thanh Trình vẫn gọi cho cậu hết lần này tới lần khác, vẫn sẽ nói hi vọng cậu quay trở về...

Mà hiện tại, chuyện cậu phải làm cuối cùng cũng đã xong rồi, tuy rằng——

Hạ Dư cúi đầu nhìn máu nóng không ngừng trào ra bên sườn bụng mình, máu nóng ấy tựa như đang nhắc nhở cậu, đừng buông bỏ cơ hội sống tiếp... Đừng chỉ chết như thế, đừng khuất phục như vậy...

Người kia... Anh ấy nhất định vẫn còn đang để ý tới cậu...

Anh ấy nhất định vẫn đợi cậu nói ra hết thảy sự thật, anh ấy nhất định...

Điện thoại lại vang lên một lần nữa, vẫn là số của Tạ Thanh Trình.

Nước mắt Hạ Dư lại tràn mi chảy xuống, mong muốn được sống tiếp mãnh liệt tràn ra trong lòng cậu tựa như dung nham, nỗi kích động trong đầu cậu đã dần bắt đầu mơ hồ không còn rõ ràng.

Cậu như chú cún con bị thương, nức nở vươn tay ra, ngón tay run lên bần bật, cậu ấn nút nghe xuống——

"Hạ Dư!" Giọng Tạ Thanh Trình khuếch đại ùa ra khỏi loa, đập thẳng vào trong trái tim Hạ Dư, "Cậu thật sự... Cậu..."

Hạ Dư siết điện thoại, như đang nắm chặt lấy tay Tạ Thanh Trình, cậu dùng chất giọng khàn khàn vỡ vụn khẽ gọi một câu: "Anh Tạ..."

Giọng Tạ Thanh Trình khó phân biệt giữa hai loại cảm xúc giận dữ và sốt ruột, thậm chí có hơi vặn vẹo: "Rốt cuộc cậu đang ở đâu thế? Cậu mau đi ra đi! Cậu đúng là hồ đồ rồi...!"

Hạ Dư há miệng thở dốc, đang định xin giúp đỡ——

"Rầm!"

Cửa kho hàng chợt mở ra.

Ánh sáng chói mắt chiếu từ bên ngoài vào.

Một đội từ cảnh sát biển, cảnh sát hình sự Quảng Thị và đặc công vũ trang đang truy nã phá cửa xông vào, toàn bộ họng súng tối om đều nhắm thẳng vào Hạ Dư.

"Không được cử động!"

"Giơ tay lên! Buông vũ khí xuống!!"

Hạ Dư chẳng để ý tới việc này, trên người cậu đã không còn vũ khí gì gây sát thương được nữa, cậu cũng không hề định phản kháng, cậu biết bọn họ sẽ không tùy tiện bắn gục mình, cậu chờ bọn họ đi tới, đưa mình quay về...

Đúng thế. Cậu phải cố gắng sống sót quay về...

Cậu còn rất nhiều lời muốn nói với Tạ Thanh Trình.

Trong lòng cậu vẫn còn sự thật đang cất giấu, cậu muốn sống tiếp, sau đó nghĩ cách để nói ra với mọi người.

Cậu——

Cậu nâng mắt lên, trông thấy một bóng dáng cảnh sát hình sự quen thuộc.

Hạ Dư nhất thời giật mình.

Máu nóng hôi hổi trên người lẫn trong lòng cậu như nguội lạnh trong chớp mắt, sức sống tuôn chảy vô hạn, mong muốn được sống tiếp ấy tựa như tan thành mây khói trong giây lát.

Tai Hạ Dư vang lên ong ong, trước mắt hoa lên từng cơn, cậu như chợt hiểu ra vì sao Tạ Thanh Trình lại chấp nhận giao điện thoại cho cảnh sát, vì sao lại lợi dụng sự thâm tình của cậu dành cho anh một cách nực cười đến như thế, một lời nói dối mà khắp cả thế giới này chỉ có một mình bản thân sẽ tin tưởng.

Là cậu ngốc nghếch... Khi nãy cậu trông thấy tin nhắn của Tạ Thanh Trình, vậy mà còn xuất hiện ảo tưởng như vậy nữa, thế mà còn tưởng Tạ Thanh Trình vẫn để ý tới mình, tưởng rằng có lẽ là anh chỉ bất đắc dĩ, không thể không làm như thế mà thôi!

Cậu nghĩ rằng Tạ Thanh Trình làm chuyện này có lẽ thật sự là vì cậu.

Mãi cho tới khi cậu trông thấy cảnh sát tham gia vào nhiệm vụ lần này ấy——

Trần. Diễn.

Trần Diễn!!

Vậy mà Trần Diễn lại ở trong đội ngũ phụ trách truy bắt mình lần này...

Tạ Thanh Trình... Là vì bảo vệ anh ta...

Hóa ra Tạ Thanh Trình là vì anh ta thôi!!! Đúng chứ?!!

Tim như dao cắt.

Hốc mắt Hạ Dư đỏ bừng lên—— Cậu trừng mắt nhìn người kia... Người kia... Rực rỡ thật đấy.

Anh ta có huy hiệu cảnh sát xán lạn, có bạn bè kề vai chiến đấu, anh ta có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời tìm kiếm chính nghĩa, còn có thể được người ta quan tâm tới an nguy đến thế...

Đều là thứ Hạ Dư không có.

Cậu rất ngưỡng mộ.

Cậu... Rất khao khát!!

Trần Mạn chĩa ống ngắm vào Hạ Dư, cậu ta trông thấy ánh mắt Hạ Dư đâm thẳng vào cậu thông qua ống ngắm, như sói như hổ như báo, chỉ duy nhất không giống người, khóe miệng dính máu kéo thành một nụ cười lạnh như băng hết sức điên cuồng, biến thái vô cùng lại bi thương cực độ.

"Ha ha... Ha ha ha ha..." Hạ Dư ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười không vang, cậu đã chẳng còn chút sức lực nào, nhưng điều này cũng chẳng cản cậu bộc lộ sự điên cuồng ra được, "Ha ha ha ha ha...!!"

"Hạ Dư? Hạ Dư, cậu sao thế? Phía bên cậu xảy ra chuyện gì? Cậu——!" Trong điện thoại lại truyền tới giọng nói của Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư nhắm mắt lại, tàn nhẫn cắn chặt răng hàm, gần như muốn cắn nát cả răng mình.

Sau đó, cậu bỗng dưng ngừng tiếng cười điên cuồng ấy lại, cũng chủ động cắt đứt cuộc điện thoại cuối cùng mới nối máy với Tạ Thanh Trình ấy.

Lừa đảo...

Tên lừa đảo!!

Cậu không muốn nghe nữa...

Cậu chẳng muốn nghe thêm gì hết nữa!!!

Hạ Dư chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt như quỷ như sói, u ám nhìn nhóm người bọn họ.

Nhiệm vụ lần nãy đã có mấy cảnh sát hi sinh, Trần Mạn bi phẫn tới cùng cực, sự giận dữ này không còn là vì thù riêng nữa, mà còn là vì chuyện công: "Hạ Dư, cậu nhìn trò hay mà cậu đã làm đi... Thằng súc sinh nhà cậu...!"

Hạ Dư thu nụ cười cuối cùng lại, cố gắng chống người, chậm rãi đứng dậy.

Sự thật, có quan trọng tới đâu cơ chứ.

Nếu như đến cả bản thân cậu cũng chẳng màng,thế thì có quan trọng tới đâu?

Cậu dang tay ra, mặt đầy kiêu căng, ngạo mạn, điên cuồng lẫn thống khổ.

"Đúng đấy, tôi làm tất cả chuyện này đấy, tôi đứng về phía người thân của tôi, thế có gì là sai? —— Anh giết tôi đi."

"Tốt nhất nên là anh, cảnh sát Trần ạ. Anh tự mình nổ súng đi."

Tay Trần Mạn đã giữ sẵn cò súng, cậu ta cực kì hận cậu...

Cậu ta thật sự hận không thể một súng cướp đi tính mạng Hạ Dư... Cậu ta muốn giết cậu muốn trông thấy máu cậu chảy dài muốn khiến cậu lập tức chết ngay!!

Nhưng mà, với một người rõ ràng đã bị thương, đang hấp hối, trong tay còn chẳng có vũ khí gì như thế, sao mà cậu chàng có thể nổ súng được nữa? Sao cậu chàng có thể——

Vù...

Không biết có phải nỗi hận trong lòng Trần Mạn quá nặng hay không, trong tai cậu ta như truyền tới tiếng máu chảy ong ong rất nhỏ, trước mắt cũng nhất thời hóa đen, tựa như có bóng tối nào đó nặng nề đập thẳng xuống đầu.

"Đoàng!!!"

Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!

Trần Mạn nhất thời mở to hai mắt, ngẩng phắt đầu lên! Không! Bóng tối và tiếng ong ong ấy không phải là ảo giác của cậu chàng!! Mặt Trần Mạn cắt chẳng còn giọt máu, không dám tin nhìn hết thảy chuyện đang xảy ra trước mắt... Cậu ta cảm thấy trước mắt hóa đen, máu một thoáng đã lạnh ngắt...

Sự cố xảy ra chỉ trong chớp mắt...

Sao lại thế...

Sao có thể như thế được?!!

Sao lại——

"Ầm ầm——!"

Bóng tối nặng nề tựa như núi lở đè xuống, ánh lửa bắn tóe mạnh mẽ! Máu đỏ tươi đan xen vào bóng tối của cái chết, trời đất nhất thời rơi vào một khoảng hỗn loạn vô tận...

Tác giả có lời muốn nói:

Để chúng ta cùng nhìn lại lịch sử, update của Sổ Bệnh Án là thế này...

Trung Thu Hạ Dư bị trúng đạn

Lễ Quốc Khánh anh Tạ mất "trong trắng"

Đêm Giao Thừa hai người sầu muốn chết

Lễ tình nhân hoàn toàn tan nát cõi lòng

Tết Nguyên Tiêu...

... Khụ, Tết Nguyên Tiêu là ngày mai, tui không nên phá hỏng nó chứ...

Cảm ơn mọi người vẫn chưa mắng tui... Nhưng tiếc là tui không tính toán thời gian update, tất cả chỉ đều là trùng hợp vào ngày lễ mà thôi. Hạ cục cưng và anh Tạ à hai người là cái số gì thế... Hai người có muốn tự mình xem xét lại một chút hay không...