Sổ Bệnh Án

Chương 128: Em muốn theo đuổi anh



Tạ Thanh Trình từng đọc vô số bệnh lý, cũng chưa bao giờ gặp phải bệnh lý khó giải quyết tới như thế—— Người bệnh kể triệu chứng bệnh, khăng khăng là thích bác sĩ tâm lý cũ của mình, hơn nữa còn là mức độ chết một vạn lần vẫn muốn thích tiếp nữa.

Đúng là bệnh nặng quá mức luôn rồi...

Bác sĩ Tạ bên này còn đang cạn lời.

Hạ Dư bên kia đã nói xong những lời muốn nói. Cậu bày tỏ hết những tình cảm sâu đậm và nỗi lòng cậu ra, sau đó lại lau nước mắt đi lần nữa, bình ổn lại cảm xúc, hỏi người đàn ông trước mắt kia: "Tạ Thanh Trình, vậy, giờ anh biết sự thật rồi, anh sẽ không áy náy tự trách nữa chứ?"

"..." Không, hình như anh lại càng áy náy tự trách hơn.

Hạ Dư: "Anh đừng lo, em nói cho anh chuyện này, chỉ hi vọng anh có thể hiểu rõ lỗi không phải do anh, mà là tại em thích anh, moi tim móc phổi ra để thích anh thôi."

"..."

"Em rất thích anh, không phải ảo giác, cũng chẳng phải hiểu lầm, có thể trả giá bằng hết thảy những thứ em có thể đánh đổi vì việc ấy. Nhưng mà——"

Hạ Dư nói tới đây, vẻ mặt lại rầu rĩ: "Em cũng biết, em sẽ khiến anh thấy khó xử, thậm chí có lẽ em còn xúc phạm tới anh, vậy nên chỉ cần anh có thể yên tâm, đừng trách cứ bản thân nữa, sau này em sẽ không làm phiền tới anh thêm, em..."

"Nói cái gì vậy hả?!" Tạ Thanh Trình phản ứng lại, thằng oắt này lại muốn khép kín lòng mình lại nữa rồi, anh lập tức dựng thẳng mày kiếm, cả giận nói: "Cậu định để tôi thấy cậu tự dằn vặt mình qua qua lại lại như thế tiếp à? Cậu nói với tôi nhiều tới thế, cậu cảm thấy tôi vẫn sẽ mặc kệ cho cậu làm bậy hả?"

Hạ Dư ngẩn ra, bỗng dưng ngẩng đầu lên: "Thế... Vậy ý anh là..."

"Phiền cậu sau này đừng đè nặng mấy lời này vào trong lòng nữa, cậu có gì muốn nói thì cậu cứ nói với tôi, cho dù tôi có sợ đồng tính thì cũng không thể chê cười cậu." Tạ Thanh Trình nói, "Hơn nữa tôi cho rằng chắc chắn cậu đã hiểu lầm tình cảm của mình rồi, có tôi ở đây, cậu có thể từ từ thay đổi."

Hạ Dư: "..."

Tạ Thanh Trình: "Sau này cậu vẫn nên làm gì thì làm đó, hết thảy đều phải để ý tới cảm xúc của mình. Như vậy mới là an toàn nhất, ngược lại cũng không dễ làm hại người khác, cậu xem cậu bây giờ, đều nói ra cả rồi, không phải trạng thái tốt hơn nhiều ư?"

Hạ Dư nghe thế, cẩn thận ngẫm lại, mới chợt phát hiện đúng là như thế thật. Sau khi cậu đã nói ra hết tình cảm mãnh liệt đè sâu trong lòng mình, cảm xúc vậy mà bình tĩnh lại không ít, ngược lại cũng không phát bệnh làm tổn thương đối phương nữa.

Cậu ngây ngẩn cả người, nhìn bàn tay không hề run rẩy của mình, lẩm bẩm nói: "Hình như thế thật..."

Tạ Thanh Trình: "Cứ tiếp tục sống theo lòng mình đi, chút cảm xúc này của cậu, tôi giải quyết được, cậu yên tâm. Cậu thẳng thắn thành thật nói cho tôi biết, tôi còn có thể mở đường cho cậu."

Hạ Dư: "..."

Tạ Thanh Trình: "Sao thế, còn suy nghĩ gì nữa à?"

Hạ Dư nghe anh nói như thế, trước mắt như chợt hiện một vệt sáng, cậu đột nhiên ngộ ra, đương nhiên—— Cũng không phải cái cách mà Tạ Thanh Trình hi vọng cậu ngộ ra được.

Tạ Thanh Trình chỉ bảo cậu không cần che giấu lòng mình nữa thôi.

Hạ Dư lại lĩnh ngộ thành thật ra cách để có thể khiến mình biến thành người bảo vệ của Tạ Thanh Trình chứ không phải người gây tổn thương, hẳn là ở bên cạnh anh. Cứ tự đè nén ngược lại còn xuất hiện chuyện như tối hôm qua nữa.

Kỳ thực cậu cũng không muốn nhiều, chỉ cần Tạ Thanh Trình có thể biết được tình yêu của cậu, để cậu đối xử tốt với anh, thế thì cậu có thể ngoan ngoãn, trở nên rất hiền lành vô hại.

Vì thế cậu nói: "Tạ Thanh Trình, em nghĩ kỹ rồi!"

"Cậu nghĩ kỹ cái gì thì cậu nói đi."

Hạ Dư nói ngay với anh: "Tạ Thanh Trình, chỉ cần anh không chê em ồn ào, em nhất định sẽ cố gắng khiến anh thật sự hiểu rõ được lòng chân thành của em, chứng minh rằng em thật sự thích anh."

Tạ Thanh Trình: "......"

Là hiểu ra cái này đấy hả?

Hạ Dư lại nói thêm: "Vậy nên Tạ Thanh Trình, nếu... Nếu anh không phiền ấy, có thể cho em theo đuổi anh không?"

Tạ Thanh Trình lại lần nữa: "......"

Bác sĩ chữa mạch não cho kẻ điên nhỏ bé hết nói nổi luôn rồi, nhóc quỷ này càng nói càng thông suốt, đúng thế, đây mới là cách tốt nhất, chỉ cần Tạ Thanh Trình ở bên cạnh cậu, cậu nhất định có thể giữ vững sự bình tĩnh trong lòng, không bao giờ phát bệnh nữa, có thể bảo vệ Tạ Thanh Trình thật tốt...

"Anh ơi." Cậu coi giáo sư Tạ không nói lời nào như đã chấp thuận, trái tim càng lúc càng nóng lên, ân cần bảo, "Anh để em theo đuổi anh nhé, nếu anh cảm thấy bị làm phiền, lúc nào cũng có thể bảo dừng lại. Được không anh?"

"..."

"Anh xem đi, em đã mặt dày tới thế rồi, em lại còn bệnh thành ra như vậy, em cũng đã chẳng màng tới gì nữa, hơn nữa còn là anh ép em nói hết những lời trong lòng ra, nếu anh là người rất có trách nhiệm, vậy thì anh cũng phải chịu trách nhiệm với em nữa."

"..."

"Cho em một cơ hội theo đuổi anh có được không?"

"..."

Tạ Thanh Trình thầm nghĩ, này toàn là thứ gì không đâu thế?

Hạ Dư lại hoàn toàn hiểu lầm sự trầm mặc của anh, cậu thấy Tạ Thanh Trình không nói lời nào, coi như chấp nhận, vì thế trong mắt lại có ánh sáng, thế mà mặt cũng có hơi đỏ lên.

Thằng nhóc này làm nhiều chuyện ngang ngược trên giường tới thế, lúc này cậu tuyên bố rõ ràng bản thân muốn theo đuổi Tạ Thanh Trình, thế mà lại cứ như học sinh trung học, ngây ngô tới mức kích động lại có hơi thẹn thùng.

Cậu cầm lấy tay Tạ Thanh Trình.

"..." Nhất thời Tạ Thanh Trình vậy mà không dám tránh ra.

Hạ Dư kéo tay anh, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tạ Thanh Trình, anh nhẫn nại chút thôi. Em và anh có sự khác biệt, lúc em đi tới phía bên anh, có lẽ sẽ lỗ mãng hấp tấp chạm vào anh, có lẽ sẽ nói một vài thứ mà anh chẳng thể nào hiểu nổi. Nếu anh không chịu đựng nổi, anh cứ mắng em như lúc trước cũng được. Chỉ phiền anh đừng đuổi em cút đi thôi."

Tạ Thanh Trình rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi cậu: "Vì sao?"

Chẳng lẽ mỗi lần anh bảo cậu cút đi, đều sẽ thật sự khiến nội tâm đứa nhỏ này bị tổn thương? Nhưng anh cũng có lần nào thấy cậu cút đi thiệt đâu.

Ai ngờ Hạ Dư nghiêm túc đáp lại: "Bởi vì tự tay anh tháo mặt nạ của em xuống, vậy nên hiện tại em sẽ không giả vờ nữa. Em cũng không giả vờ bình tĩnh nổi."

Không biết vì sao, lúc cậu nói những lời này, Tạ Thanh Trình đột nhiên nhớ tới bộ phim truyền hình 《 Đại Minh Cung Từ* 》 đã từng xem rất nhiều năm về trước, nhớ tới khung cảnh tiểu Thái Bình tháo mặt nạ của Tiết Thiệu xuống trong hội đèn lồng ấy.

(*Đại Minh Cung Từ: là bộ phim truyền hình Trung Quốc dựa trên cuộc đời của công chúa Thái Bình – con gái Võ Tắc Thiên.)

Gương mặt thật lộ ra, đôi mắt cũng sáng ngời.

......

"Em sẽ cút lên giường anh đó."

......

"Thật đấy."

Thật đấy cái gì? Đúng là toàn nói năng bậy bạ.

Tạ Thanh Trình bảo: "Buông tay ra."

Hạ Dư thật sự buông lỏng, chỉ là mỗi buông phía trước, cậu giữ lấy ngón tay anh, đôi mắt nhìn anh chăm chú, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đốt ngón tay trắng nõn của anh.

"Anh, cảm ơn anh đã cho phép em theo đuổi anh."

Tạ Thanh Trình mới muộn màng nhận ra mà nghĩ:... Không phải, đợi chút đã.

Anh cho phép từ lúc nào?

Hẻm Mạch Vũ.

Đã là tối ngày hôm sau từ lúc Hạ Dư thổ lộ với anh.

Tạ Thanh Trình nằm trên giường, muốn hút một điếu thuốc, nhưng một lát sau, lại đặt thuốc lá xuống.

Mẹ nó đã qua một ngày luôn rồi, trong đầu anh thế mà vẫn luẩn quẩn cuộc đối thoại giữa Hạ Dư với mình.

Chết thật, anh thật sự không thể nào hiểu nổi mấy câu nói bậy bạ của người trẻ tuổi, Lý Nhã Thu chỉ nhỏ hơn anh một chút, anh đã cảm thấy nói chuyện với cô ta vẫn có chỗ không thể nào trôi chảy được, giờ gặp được cách bày tỏ tình cảm của Hạ Dư, anh chỉ cảm thấy sự khác biệt này càng to lớn hơn, còn phải lớn hơn cả rảnh biển Mariana* nữa.

(*Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Điểm sâu nhất có tọa độ 11°21′ Bắc và 142°12′ Đông. Rãnh Mariana kéo dài tới gần Nhật Bản. Rãnh này là ranh giới nơi hai mảng kiến tạo gặp nhau, là khu vực lún xuống mà ở đó mảng Thái Bình Dương bị lún xuống dưới mảng Philippines. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550 km nhưng chiều rộng trung bình chỉ vào khoảng 69 km. Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển một khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở trên mực nước biển.)

Tạ Thanh Trình trở mình trên giường, vuốt ve đốt ngón tay của mình, thở dài nặng nề, đầu vô cùng đau đớn——

Không phải, rốt cuộc Hạ Dư thích cái gì của anh?

Là thích anh lớn tuổi hay là thích anh cơ thể yếu ớt?

Tuy rằng anh biết bản thân rất đẹp trai, có rất nhiều người thích, nhưng đối tượng biến thành Hạ Dư thật sự vẫn quá khó chấp nhận. Nên nhớ quan hệ giữa hai người họ lúc trước vẫn chẳng được tốt đẹp là bao, giữa hai người thậm chí còn xảy ra rất nhiều chuyện nhớ lại mà sợ. Khẩu vị của Hạ Dư phải nặng tới mức nào, mới có thể thích một vị bác sĩ bậc chú đã dạy dỗ cậu từ nhỏ cơ chứ.

Nghĩ tới đây, Tạ Thanh Trình lại càng ưu phiền.

Bởi vì Hạ Dư nói cho dù anh có là chú bác ruột hay cha ruột đi nữa, thích vẫn là thích.

Mẹ nó quá vô lí rồi.

Hiện tại anh không biết nên xử lí chuyện này sao cho đúng nữa—— Chắc chắn Hạ Dư dành cho mình không phải tình yêu chân chính, thằng nhóc này ấy à, nhất định là hiểu lầm tình dục với tình yêu, nhầm lẫn ỷ lại với yêu thích rồi.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù thật sự trong đầu Hạ Dư có hố, thích anh, thế thì phần tình cảm này anh cũng hoàn toàn không thể đáp lại.

Cho dù là trên mặt tình cảm, hay là trên mặt lý trí, anh đều không thể cho thứ Hạ Dư muốn.

Anh chỉ có thể hi vọng Hạ Dư dần nhận rõ lòng mình, nghĩ tới đây, Tạ Thanh Trình cũng có hơi buồn bực nghĩ tới cô bé Hạ Dư thích khi thất tình lần đầu tiên là ai. Sao bảo buông là buông được ngay, về sau còn chẳng hề có chút chấp niệm nào nữa.

Nếu mà Hạ Dư vẫn thích cô bé kia, không phải chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều ư...

Khó lắm mới mơ màng thiếp đi ngủ được một giấc.

Sáng hôm sau, Tạ Thanh Trình tỉnh dậy, thấy điện thoại mình có thêm hai tin nhắn chưa đọc——

A, chàng trai kinh nghiệm phong phú kĩ thuật tốt lại còn đẹp trai: "Tạ Thanh Trình, buổi tối cùng đi ăn một bữa có được không?"

Tin nhắn này gửi lúc hơn mười một giờ tối hôm qua. Hạ Dư bảo theo đuổi thì đúng là bắt đầu theo đuổi thật.

Nhưng có lẽ cậu nhóc cảm thấy bản thân mình quá hấp tấp, thời gian gửi tin nhắn thứ hai hiển thị lúc hơn hai giờ sáng. Như là tự bổ sung thêm cho mình.

A, chàng trai kinh nghiệm phong phú kĩ thuật tốt lại còn đẹp trai: "Em muốn bàn về vụ án với anh một chút."

Vụ án?

"..." Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, trả lời lại, "Được."

Sau khi gửi xong tin nhắn anh ấn vào trang cá nhân của Hạ Dư, cau nhìn muốn sửa lại dòng ghi chú "A, chàng trai kinh nghiệm phong phú kĩ thuật tốt lại còn đẹp trai". Ghi chú này là lúc trước tự bản thân Hạ Dư đặt, Tạ Thanh Trình vẫn luôn lười sửa lại, hiện tại tự dưng có hơi để ý, ngẫm nghĩ một lát, Tạ Thanh Trình lại sửa ghi chú của Hạ Dư thêm lần nữa thành:

"Nhóc quỷ."

Mới vừa sửa xong, điện thoại lại khẽ rung lên, "Nhóc quỷ" gửi một tin nhắn tới:

"Thế 5 giờ chiều, em qua đón anh nhé."

"Sớm vậy à?"

"Muốn gặp anh sớm chút đó."

Tạ Thanh Trình: "..."

Không biết nên trả lời sao, có hơi xấu hổ.

Nhưng nếu không trả lời, như thể chứng minh câu Hạ Dư nói "Em vừa nói sự thật cho anh biết, anh lại né tránh em ngay, anh lại càng chán ghét em hơn". Tạ Thanh Trình không hi vọng Hạ Dư mang suy nghĩ này cho lắm.

Vì thế giáo sư Tạ đắn đo trong cửa hàng cảm xúc hồi lâu, cuối cùng lựa chọn một gói biểu cảm mỉm cười khách sáo lạ thường.

Có thể cho người ta chút an ủi, lại không gây cảm giác xa cách. Gói cảm xúc duy nhất cần thiết trong các mối xã giao của đàn ông trung niên.

Tạ Thanh Trình gửi xong, vô cùng hài lòng, rời giường rửa mặt, tới bệnh viện tư nhân Mỹ Dục.

"Anh ơi!"

Trạng thái của Tạ Tuyết hôm nay rất tốt, lúc anh tới, cô còn đang dựa vào gối mềm để đọc sách, thấy anh đến, cô lập tức đặt sách xuống, lộ gương mặt mang nụ cười xán lạn.

"Hôm nay cảm thấy sao rồi?"

"Đỡ hơn nhiều rồi ạ. Bao giờ em có thể xuất viện thế."

"Đợi thêm một thời gian."

Tạ Tuyết có hơi thất vọng: "Đợi lâu lắm rồi đó anh à, em thật sự không sao đâu, mấy ngày nay tới máu mũi em cũng không chảy nữa, em phải quay về lên lớp dạy."

Tạ Thanh Trình vỗ vỗ vai cô: "Đợi thêm một thời gian."

Cô hết cách, đành chép miệng, nằm lên giường bệnh: "Chán quá đi..."

Tạ Thanh Trình kéo một chiếc ghế dựa ra, ngồi xuống bên cạnh cô, gọt cho cô một quả táo, sau đó cắt thành miếng nhỏ tiện đưa vào miệng rồi đặt vào đĩa dùng một lần trên tủ đầu giường, đưa cho cô: "Ngày thường thì kêu gào không muốn đi làm, cho em nghỉ ngơi thật, em lại chẳng chịu ở yên chút nào cả, em đúng là thú vị ghê ha."

"Anh ơi cắt cho em một quả cam đi."

Tạ Thanh Trình trừng mắt liếc cô một cái, nhưng vẫn chọn một quả từ rổ ra giúp cô, bóc vỏ bỏ dây, cắt xong đặt vào đĩa đựng trái cây, nếu đã làm thế, anh lại cho thêm ít nho, mứt mận, óc chó, cuối cùng xoay người lấy một hộp sữa chua, làm sữa hoa quả cho cô luôn.

Tạ Tuyết cuối cùng cũng thấy hài lòng: "Có anh trai như này, dù em có sống chẳng ra gì cũng rất bình thường ha, lúc trước em ấy còn bảo em——"

Bỗng dưng nhận ra mình lỡ miệng, chợt im bặt.

May mà hình như Tạ Thanh Trình có tâm sự, không chú ý tới lời cô nói, cô mới thoáng thở hắt ra.

Tạ Thanh Trình lo dọn bàn phần mình, lau sạch dao gọt hoa quả, sau đó bảo: "Sau này em cũng phải tự học chút đi, không thể nhờ anh làm mấy việc này cho em cả đời được."

Tạ Tuyết: "Không được, em 70 tuổi vẫn muốn làm nũng với anh cơ, để anh làm sữa chua hoa quả cho em nè, nhưng khi đó không cần cho óc chó vô đâu, cắn không nổi."

"..." Vẻ mặt Tạ Thanh Trình thoáng thay đổi, im lặng một lát, dời ánh mắt đi, "Tiến bộ lên, thế em có thể làm gì được cho anh."

"Em kể chuyện cười cho anh nghe nha. Em bế cháu cho anh được nữa á."

Tạ Thanh Trình: "..."

"Em có thể đi nhảy ở quảng trường với chị dâu nè, anh đẹp trai như thế, sau này nhất định sẽ có một chị dâu vô cùng phù hợp với anh thôi."

Tạ Thanh Trình chẳng hiểu sao tự dưng nhớ tới Hạ Dư, bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, ho khan một tiếng đứng dậy: "Ăn phần em đi, ăn xong bấm chuông gọi y tá dọn, anh còn chút việc, đi trước đây."

Vừa ra đến cửa, anh bỗng nhớ ra gì đó, quay đầu lại bảo Tạ Tuyết: "Đúng rồi, chiếc nhẫn trên tay em ấy."

Tạ Tuyết hoảng hốt, thiếu tí nữa thì bị nghẹn một miếng táo.

Tạ Thanh Trình: "Đừng đeo nữa, ngón áp úp mà đeo nhẫn, người ta còn tưởng em kết hôn rồi."

Tạ Tuyết chột dạ thò tay giấu xuống dưới chăn.

"Đẹp, đẹp mà."

"Đứng đắn chút." Tạ Thanh Trình dạy bảo cô xong, rời đi.

Tạ Tuyết thở hắt ra, lại xòe tay dưới ánh mặt trời lần nữa—— May mà Tạ Thanh Trình hoàn toàn không biết gì về thời đại bây giờ, nếu không anh sẽ phát hiện ra ngay đây là nhẫn cặp Tiffany tình nhân.

Lúc Vệ Đông Hằng chuẩn bị rời đi đã tặng cho cô, như cho cô một lời hứa hẹn, hy vọng chờ lúc cậu chàng quay về, có thể tự tay tặng cho cô một chiếc nhẫn đính hôn thật sự.

Bộ đội gần như không thể dùng điện thoại, Vệ Đông Hằng lâu lắm rồi chưa liên lạc với cô.

Tạ Tuyết thở dài, vuốt ve mặt nhẫn, trong lòng không khỏi có chút sầu lo—— Lúc nghỉ hè Vệ Đông Hằng sẽ quay về, bọn họ từng bàn nhau, khi đó sẽ nói hết chuyện cho Tạ Thanh Trình biết, nhưng thật ra cô vẫn hơi lo lắng Tạ Thanh Trình không thể chấp nhận nổi.

Vệ Đông Hằng trong mắt người khác không đáng tin cho lắm, chỉ có mỗi cô biết, cậu chàng chỉ hư ngoài miệng, lòng dạ lại chẳng tệ chút nào, thậm chí còn hơi ngốc nghếch, rất đáng yêu.

Chỉ là anh cô là người nghiêm khắc, nếu biết thế mà cô lại yêu đương với Vệ Đông Hằng, vậy thì không khéo...

Cô không dám nghĩ tiếp, rụt cổ lại, lo đọc sách giải trí phần mình tiếp.

Tạ Thanh Trình xong việc ở bệnh viện, về nhà dọn dẹp một chút, lúc bốn rưỡi, cửa bị gõ vang.

Hạ Dư đứng bên ngoài—— Hạ Dư sau khi nói ra tâm sự, trạng thái hình như tốt hơn nhiều, cậu không còn trạng thái áp lực vậy nữa, đôi mắt hạnh xinh đẹp lộ ra chút ánh sáng.

Thiếu niên cao lớn đẹp mắt mặc một chiếc áo mùa xuân mỏng vàng nhạt, quần tây thoải mái, trong vẻ lịch sự lại lộ ra chút hư hỏng.

Thời tiết mười lăm độ, mặc đồ hai lăm độ.

Tạ Thanh Trình xem xét cậu từ cao xuống thấp một lát: "... Cậu không lạnh à?"

Trai gái muốn hẹn hò đều không sợ lạnh, đừng nói mười lăm độ, âm mười lăm độ cũng không cản được con gái muốn lộ ngực con trai muốn lộ cơ.

Hạ Dư mỉm cười: "Không lạnh."

Tạ Thanh Trình cũng kệ cậu: "Sao tới sớm thế, không phải bảo năm giờ à."

"Muốn gặp anh sớm hơn chút."

"..."

Gặp mặt nhau nói ra, bản thân Hạ Dư cũng có chút chịu không nổi, nhăn mũi lại: "Eo ui, vẫn gớm quá đi."

"..."

"Cơ mà là nói thật đó."

Tạ Thanh Trình lười cãi cọ vấn đề thích hay không thích với cậu. Chuyện này chỉ có thể đợi thằng nhóc tự mình tỉnh ngộ thôi, hoặc là ngày nào đó tìm thấy cơ hội bản thân lại khuyên bảo cậu sau, nếu không thì cãi cọ cũng chỉ toàn lãng phí thời gian.

Anh nhốt Hạ Dư bên ngoài cửa.

"Đợi đó, tôi thay quần áo."

Tạ Thanh Trình mặc quần áo rất tùy tiện, cả năm chỉ có mỗi vài bộ đồ, đều là áo sơ mi nam, tây trang, hoặc là áo khoác chẳng chút cẩu thả. Đương nhiên không phải anh đi thay quần áo, anh chỉ kiếm cớ, vào trong uống viên thuốc mà thôi.

Cơ thể anh không khỏe lắm, gần đây ít điều trị, càng ngày càng bất ổn, luôn ho khan mãi, đầu còn choáng váng.

Đáng lý ra thì anh hẳn nên tới Mỹ Dục điều trị đàng hoàng, nhưng lần này anh thật sự chẳng dành ra được chút thời gian nào cả, chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng, dựa vào thuốc giảm bớt chút bệnh lý đi. Nhưng thuốc này không thể cho Hạ Dư trông thấy, nếu không lại bị đặt ra biết bao vấn đề, vì thế anh dứt khoát nói dối luôn.

Lúc cửa mở ra lần nữa, Hạ Dư thấy Tạ Thanh Trình vẫn mặc một thân sơ mi thoải mái lúc trước, bên ngoài chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác dạ màu đen.

"... Anh chỉ mặc thêm áo khoác thôi mà, sao phải đóng cửa thế."

Tạ Thanh Trình châm thuốc lá, nhàn nhạt: "Cậu có gì chỉ bảo."

Châm thuốc, còn chưa hút được một hơi, đã bị Hạ Dư lấy đi.

Tạ Thanh Trình: "Đưa tôi."

"Muốn hút thuốc hay là muốn em hôn anh, tự anh chọn đi."

"Chọn con mẹ cậu." Một tay Tạ Thanh Trình đẩy đầu Hạ Dư ra, tiện thể lấy thuốc từ giữa ngón tay đối phương về, "Xe cậu đâu."

"Trong xe em cấm hút thuốc."

"Thế tôi tự lái xe, cậu gửi địa chỉ cho tôi."

Hạ Dư: "... Anh ơi, đừng hút nữa có được không."

Tạ Thanh Trình: "..."

"Coi như em xin anh đó."

Tạ Thanh Trình nhất thời cạn lời.

Anh là người ăn mềm không ăn cứng, Hạ Dư dùng giọng điệu vô cùng đáng thương nói chuyện, thế mà lần đầu tiên anh bắt đầu sinh ra suy nghĩ "Hình như tôi cho cậu ấy hít khói thuốc cũng không đúng cho lắm, dù sao cậu ấy mới chỉ có mười chín tuổi" ngay trước mặt tiểu súc sinh này.

Người đàn ông bực bội chốc lát, cuối cùng vẫn chửi thầm một tiếng, dập tắt thuốc, ném vào thùng rác.

"Cậu đúng là lắm chuyện."

Hạ Dư kéo anh lên xe.

Hai người tới khách sạn đã đặt sẵn, lúc này Tạ Thanh Trình mới phát hiện Hạ Dư lẳng lơ quá mức lẳng lơ rồi, anh muốn ăn gì đó, thế mà thằng oắt này lại kéo anh tới một nhà hàng lộ thiên ở bến Thượng Hải nơi hai người có thể ăn hết tiền lương một tháng của người làm thuê, nơi ấy còn chẳng phải nơi tới để bàn chuyện làm ăn, nam nữ đến đây đều là mấy cặp tình nhân vợ chồng, trong đó cũng chẳng thiếu bồ nhí với kim chủ.

Tạ Thanh Trình ngẫm Hạ Dư vừa không phải vợ anh, vừa chẳng phải bồ nhí của anh, hai thằng đàn ông tới cái nơi này mà nói thật sự quá kì cục, vì thế dừng lại trước cửa vào.

Hạ Dư: "Sao thế? Không thích hả?"

"Cậu cảm thấy tôi sẽ thích à?"

"... Nơi để nói chuyện em cũng chỉ nghĩ tới mỗi chỗ này thôi."

Tạ Thanh Trình: "Thôi bỏ đi."

Anh nói, lấy điện thoại ra, nhập sẵn định vị vào phần mềm lái xe: "Tôi tìm chỗ. Tôi mời cậu."

Anh vốn định tùy tiện tìm một quán ăn, nhưng gõ địa chỉ được một nửa, anh liếc mắt nhìn dáng vẻ không đáng tin của người trẻ tuổi đối diện, thoáng đổi ý, xóa nhà hàng kiểu Tây nãy mới gõ, thay một địa chỉ khác, nhập vào.