Sính Kiêu

Chương 132



Tô Tuyết Chí cũng vội vàng đuổi theo.

Tài xế nhà họ Vương đang chờ ở bên ngoài cổng, đầy sốt ruột, vừa nhìn thấy Hạ Hán Chử thì cuống quýt chạy lên cầu xin giúp đỡ.

– Rốt cuộc chuyện là sao?

– Tứ gia, công tử nhà tôi muốn theo ngài đi phía nam, nhưng phu nhân không cho, ngài cũng biết..

Tài xế nhanh chóng giải thích ngọn nguồn sự việc.

Từ sau khi Vương Hiếu Khôn nghỉ hưu về quê nhà dưỡng lão, bà Vương cùng con trai Vương Đình Chi tạm thời dọn đến Thiên Thành. Thế cục Nam Bắc càng ngày càng căng thẳng, chiến sự chạm vào là nổ ngay, Vương Đình Chi muốn đi theo Hạ Hán Chử để tham gia cuộc chiến, lại bị bà Vương phản đối kịch liệt, hôm nay lại lấy lý do mình đang đau ốm mà muốn con trai ngoan ngoãn ở nhà.

Trong lòng Vương Đình Chi có nỗi buồn khổ, buổi tối một mình lái xe đến câu lạc bộ để giải sầu.

– Vừa rồi tôi nhận được điện thoại công tử, nói cậu ấy uống hơi nhiều, không thể lái xe được, kêu tôi qua đón cậu ấy, ai ngờ tới đó rồi lại thấy công tử đang đánh nhau với người ta.

– Với ai?

– Tôn công tử nhà Tư lệnh Yêu Cảng!

Con trai nhà này Hạ Hán Chử từng nghe nói rồi, là con trai một sĩ quan cao cấp của Bộ Hải quân, nổi tiếng ăn chơi trác táng tại Bắc Kinh và Thiên Thành, lúc tước từng qua lại với Lục Thiên Từ, con trai đã chết của Lục Hoành Đạt, xưa nay luôn mâu thuẫn với Vương Đình Chi.

Không chỉ thế, năm ngoái nhà họ Trần đính hôn với nhà họ Vương ban đầu là nghị hôn với hộ Tôn gia này, về sau bị bà Vương chặn ngang, chuyện tốt không thành.

Tối nay cũng trùng hợp, hai người đụng nhau ở câu lạc bộ. Nguyên nhân sự việc là bởi một vũ công của câu lạc bộ, ả ta thấy Vương Đình Chi một mình uống rượu giải sầu thì tiếp cận, bị Vương Đình Chi đẩy ra, vũ công kia bị mất mặt, đi tìm gã Tôn công tử kia khóc lóc, gã ta liền ra ngoài gây sự. Lúc Vương Đình Chi lảo đảo ra tới đó, cả hai đụng nhau ở đại sảnh, gã kia sừng sộ lên nói Vương Đình Chi cố tình đâm vào mình, muốn anh ta xin lỗi mình.

Vương Đình Chi từ trước đến nay đều là kiểu người kiêu ngạo ngang ngạnh, giờ trong nhà đột ngột xảy ra biến cố, tuy cậu và cha lúc đi đã dặn dò anh ta nhà mình nay không bằng xưa, muốn anh ta phải khiêm tốn, phải nhẫn nhịn, đừng có tranh cao thấp với người ta. Nhưng với tính nết của Vương Đình Chi, bị người ta chủ động khiêu khích như thế, làm sao mà nhẫn nhịn cho nổi, liền xông lên đánh nhau ngay tại chỗ.

Bên gã Tôn công tử có ba bốn người, tài xế thấy tình hình không ổn liền chạy ra ngoài gọi điện thoại đến Bộ tư lệnh cảnh vệ tìm Hạ Hán Chử. Đinh Xuân Sơn nhận điện thoại, cho biết Tư lệnh hiện đang dùng cơm tại nhà hàng Pháp, vừa hay cách khách sạn Thiên Thành không xa. Bởi vì chìa khóa ô tô còn ở chỗ Vương Đình Chi, tài xế liền chạy thục mạng tới đây.

Tô Tuyết Chí không nói gì đánh ô tô tới chở Hạ Hán Chử cùng với tài xế nhà họ Vương đi tới khách sạn Thiên Thành.

Đại sảnh của khách sạn lúc này đã tụ tập rất đông, chủ yếu là khách nghe thấy tiếng ồn ào thì đều tò mò ra xem, nhưng đều đứng từ xa, xì xào bàn tán.

Vương Đình Chi đã bị gã công tử kia cùng người của gã đánh cho nằm rạp dưới đất, mặt mũi bầm đầm, khóe miệng rỉ máu.

Quản lý khách sạn vừa rồi muốn lên khuyên can thì cũng bị gã công tử kia đẩy ra suýt nữa thì ngã, giờ không dám khuyên nữa, chỉ đành gọi điện đến Cục cảnh sát báo án.

Tôn công tử năm ngoái nghị hôn không thành, bị người ta châm biếm sau lưng một thời gian, thù mới hận cũ tích tụ trong lòng, hiện tại nhà họ Vương rơi đài, cuối cùng đã bắt được cơ hội trả thù, làm sao mà nương tay cho được.

Gã sung sướng vô cùng, chỉ vào Vương Đình Chi nằm dưới chân, cười nói với mấy gã công tử đi theo mình:

– Nhìn đi, đây là Vương công tử đó! Giờ nhìn chả khác gì con chó chết, uy phong trước kia đâu hết rồi?

Gã vừa dứt lời, mấy công tử đi cùng đều phá lên cười hô hố theo, xông tới, thi nhanh đấm đá vào Vương Đình Chi.

Vương Đình Chi cả người cuộn tròn, hai tay ôm chặt lấy đầu, nhắm mắt, không nhúc nhích, mặc cho người ta đấm đá, trông y như đã chết.

Tôn công tử nhìn một lát, cảm thấy còn chưa hả giận, giả vờ ngăn lại, sau đó hơi cúi người vỗ vỗ vào mặt Vương Đình Chi

– Muốn tao buông tha cho mày, dễ thôi. Mày xin lỗi tao, gọi đây một tiếng ông nội, tao lập tức tha cho mày.

Vương Đình Chi chậm rãi mở mắt nhìn gã.

Gã nhìn mọi người đang vây quanh, phát giác không xuống thang được, lại lần nữa nổi giận phừng phừng, nhấc chân lên dẫm lên đầu Vương Đình Chi, cười gằn:

– Mày cho rằng ai cũng đều sợ mày à? Mày nghĩ mày là ai? Tao nói cho mày biết, không có cha mẹ mày che chở, mày ngay cả con chó cũng không bằng. Bảo mày gọi tao một tiếng ông nội, là cho mày mặt mũi lắm rồi.

– Gọi hay không? Gọi hay không?

Mấy đồng bọn của gã thi nhau đá Vương Đình Chi.

Vương Đình Chi nghiến chặt răng, đột nhiên, ôm lấy Tôn công tử đang dẫm chân lên đầu mình, dùng hết sức nhấc lên, gã lập tức mất đi trọng tâm, cả người bị quăng ngã dưới đất.

Vương Đình Chi bò dậy, nhấc cái ghế ngay bên cạnh lên, không nói một lời đập mạnh vào gã.

Tôn công tử hoảng hốt đưa tay lên đỡ, “rắc” một tiếng, chân ghế bị gãy một chiếc, bay ra ngoài, gã kêu lên thảm thiết, cánh tay đưa lên đỡ kia bị gãy ngay tại chỗ, khớp xương trật khớp, thõng xuống với một góc độ kỳ dị, cả người cũng theo đó ngã xuống, ôm lấy cánh tay bị gãy, đau đớn cuộn tròn lại.

Những người chung quanh đều choáng váng trước sự xoay chuyển đột ngột này, không ai nghĩ được rằng, Vương Đình Chi vừa rồi bị đánh cho nhũn như con chi chi lại có thể bùng phát như thế.

Mấy tùy tùng đi theo gã Tôn công tử sực tỉnh, nổi giận phừng phừng, vây quanh lấy, đang định xông lên đấm đá Vương Đình Chi thì đột nhiên thấy anh ta móc trong người ra một khẩu súng, giơ lên cao, đoàng đoàng hai tiếng, nổ hai phát lên đỉnh trần nhà.

Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn vỡ nát đèn lưu ly trên trần nhà, cả sảnh đường tối sầm lại, cùng lúc đó, vô số mảnh thủy tinh vỡ vụn như mưa bạc, bắn ra khắp nơi, những khách vây quanh đều giật mình thét chói tai, chen chúc nhau bỏ chạy.

Vừa rồi Vương Đình Chi bị vây đánh không hề phản kháng chút nào, ai mà ngờ trong người anh ta lại có súng, thấy anh ta lúc này không khác gì con thú bị thương giãy thoát khỏi lồng giam, lảo đảo đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, khiến người ta nhìn mà sợ.

Mấy gã công tử thiếu gia này chỉ là đám con cháu nhà thấp kém ở Thiên Thành, bình thường chỉ đi theo uống rượu nâng kiệu với đám con cháu tôn gia mà thôi, hiện tại thật sự xảy ra chuyện, còn ai có gan động tay động chân nữa, cả đám đều hoảng sợ tức khắc bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôn công tử thấy nửa người mình như vỡ vụn, đau như muốn chết đi, thấy Vương Đình Chi tập tễnh bước về phía mình thì hoảng sợ, nhưng trước mặt mọi người vẫn không chịu thua, vừa rên rỉ đau đớn vừa la to:

– Họ Vương kia…mày cho rằng mày có súng…là tao sợ mày à….Có giỏi thì…bắn vào tao đi…

Vương Đình Chi mắt đỏ ngầu, gườm gườm nhìn gã, nhếch khóe miệng dính đầy máu, chậm rãi kéo ra nụ cười dữ dằn, đến trước mặt gã, chậm rãi giơ súng trong tay lên.

Cả sảnh đều là mảnh vụn thủy tinh, những khách gan lớn còn đứng trong góc thấy thế đều bị hoảng sợ, quản lý khách sạn thì sốt ruột đổ mồ hôi, nhìn thấy công tử nhà họ Vương như con hổ lên cơn điên, ngón tay đã ngoắc lấy cò súng, trong lòng biết nếu nổ phát súng nay, chết là gã tôn công tử kia, nhưng mình e rằng cũng chẳng còn đường sống sau này nữa, bèn cắn răng định xông lên ngăn cản, đột nhiên đúng vào lúc này, nghe ở lối vào sảnh lớn có tiếng quát to:

– Đình Chi! Dừng tay!

Quản lý quay đầu lại, thấy một người từ bên ngoài xông vào trong, nhận ra là Hạ Hán Chử, tức thì như được đại xá, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, đợi anh chạy tới trước mặt Vương Đình Chi, đoạt súng trong tay anh ta, mình cũng vội vàng đi lên, vừa gọi người vừa nâng gã tôn công tử dậy đưa đi chữa trị, lại kéo Hạ Hán Chử sang một bên, xin lỗi liên tục, kể lại sự việc một lần cho anh nghe, nói do mình thất trách, không thể ngăn được gã tôn công tử gây sự.

Đụng phải loại xung đột này, đừng nói là quản lý một khách sạn, dù là cảnh sát tới chỉ sợ cũng không thể ngăn cản được.

Hạ Hán Chử nhíu mày, cất khẩu súng vừa mới đoạt được từ chỗ Vương Đình Chi đi.

– Tư lệnh Hạ, đèn lưu ly chỗ chúng tôi là loại nhập khẩu phương tây…trị giá 400 đồng bạc…Hôm nay là tôi trực ban…Một tháng lương của tôi cũng chỉ có hai mươi đồng…

Quản lý lấy hết can đảm nhìn sắc mặt Hạ Hán Chử, lắp bắp nói.

Vừa rồi là sợ xảy ra mạng người, giờ sự việc đã qua, quản lý lại bắt đầu lo lắng về chuyện bị bồi thường.

Không phải anh ta gan lớn, mà là đèn bị hỏng, anh ta thật sự không đền được.

– Chuyển hóa đơn đến Bộ tư lệnh đi! – Hạ Hán Chử nói một tiếng.

Quản lý cảm động rưng rưng nước mắt, chỉ thiếu nước quỳ xuống cảm ơn mà thôi.

Hạ Hán Chử xua tay, bảo quản lý cứ đi làm việc đi, anh nhìn sang Vương Đình Chi vẫn còn cứng đờ tại chỗ, thấy nét mặt anh ta tím bầm, khóe miệng rỉ máu, đi qua hỏi:

– Chú sao rồi? Trên người có bị thương không? Anh đưa chú đến bệnh viện nhé.

Vương Đình Chi chậm rãi ngước mắt lên, nhìn theo hướng Tô Tuyết Chí vừa chạy vào, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, vội quay đầu đi, lau vết máu nơi khóe miệng, lấy lại bình tĩnh quay mặt lại.

– Em không sao đâu, anh Tư không cần lo cho em.

Giọng anh ta nghèn nghẹn, nói xong, cả người loạng choạng bước đi ra ngoài.

Hạ Hán Chử không yên tâm, nắm lấy cánh tay anh ta:

– Đình Chi…

– Anh Tư, em thật sự không sao mà. Cứ mặc em, em về nhà đây.

Vương Đình Chi giãy khỏi tay Hạ Hán Chử, cũng không quay đầu lại, vội vã bỏ đi.

Hạ Hán Chử thấy anh ta đi loạng choạng vẫn không yên tâm, đuổi theo, lại thấy anh ta đã lao tới bên một gốc cây ngay dưới cầu thang bên ngoài cửa lớn, vừa bám vào cây vừa cúi người nôn thốc nôn tháo.

Hạ Hán Chử dừng lại.

Vương Đình Chi nôn xong, lau miệng, đứng lên tiếp tục đi tới bãi đỗ xe.

Hạ Hán Chử chần chừ, không đi lên nữa mà dặn tài xế nhà họ Vương đuổi theo, đưa anh ta về nhà.

Tài xế vâng dạ, đuổi theo.

Hạ Hán Chử cảm thấy tâm trạng nặng nề, nhìn theo bóng dáng của Vương Đình Chi biến mất, đứng tại chỗ một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới, quay đầu lại, thấy Tô Tuyết Chí đang lặng lẽ đứng phía sau mình cách không xa thì vội bước tới, giải thích với cô.

– Tuyết Chí, anh…

Tô Tuyết Chí nhìn ra được sự áy náy của anh, có lẽ là bởi vì vừa rồi đã bỏ quên mình, cô lắc đầu:

– Em không sao. Vương công tử không sao chứ?

– Chắc là không sao.

Hạ Hán Chử nhìn về hướng bãi đỗ xe.

Từ xa, một chiếc ô tô lái đi ra.

Tài xế nhà họ Vương đã chở Vương Đình Chi đi rồi, chiếc xe mau chóng mất ở trên đường phố.

Hạ Hán Chử quay đầu trở lại.

– Lúc anh vừa mới biết cậu ta, cậu ta mới bảy tám tuổi thôi, chỉ lớn hơn Lan Tuyết không bao nhiêu, cũng coi như anh nhìn cậu ta lớn lên. Tính cách cậu ta xốc nổi, nhưng tâm địa không xấu. Dạo gần đây tâm trạng cậu ta không tốt, buổi tối mới gây chuyện như này.

Có lẽ sợ cô hiểu lầm, anh lại giải thích thêm.

Tô Tuyết Chí cười:

– Em biết…Nhưng Tư lệnh Hạ, giờ có thể nói đến chuyện chúng ta được không?

Hạ Hán Chử hiểu ra, nở nụ cười, vội xin lỗi lần nữa, muốn đưa cô trở lại nhà hàng tiếp tục ăn cơm.

Bị chuyện của Vương Đình Chi làm cho gián đoạn, Tô Tuyết Chí không còn cảm giác ăn uống nữa, liền nói:

– Anh còn ăn không? Không ăn thì thôi, em không đói.

– Anh cũng không đói. – Anh đáp.

Hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười, cười rồi, bất chợt lại cùng yên lặng.

Đã là nông lịch cuối xuân, hai bên đường gần đó có rất nhiều cây hòe gai, đang mùa nở hoa, ban đêm làn gió thổi qua, mang theo mùi hương hoa ngọt ngào khiến cho người ta say mê.

Ngày mai anh đi rồi…

Tô Tuyết Chí lẳng lặng chờ đợi, chờ anh đưa ra lời mời với mình, sau một lúc lâu, cuối cùng nghe anh lên tiếng, nhưng lại thì thầm bên tai cô:

– Hay là…anh đưa em về nhé?

Tô Tuyết Chí ngước lên, thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt áy náy.

Trong lòng cô xẹt qua cảm giác thất vọng rất nhẹ, ngoài mặt vẫn nở nụ cười tươi, gật đầu:

– Vâng, đi về thôi.

– Buổi tối em nghỉ ở đâu? Trong thành hay trường học? – Anh tiếp tục hỏi.

– Trường học đi!

Nếu cuộc hẹn họ kết thúc tại đây, còn không bằng về trường, đi nghiên cứu số liệu thí nghiệm của cô.

– Anh không cần đưa em về đâu, tự em về là được.

– Anh không thể tự lái xe về được!

Tô Tuyết Chí nhắc nhở anh.

Thực ra, theo như anh nói, anh một tay lái xe cũng không thành vấn đề.

Nhưng Tô Tuyết Chí kiên quyết phản đối, cho rằng rất nguy hiểm.

Hạ Hán Chử không khăng khăng nữa, nghĩ một chút, gọi nhân viên giữ cửa khách sạn tới, dặn lái xe ô tô của mình tạm thời để ở bãi đỗ xe, sau đó vẫy tay, gọi một chiếc xe kéo đi ngang qua tới.

– Đi thôi, anh đưa em về trường.

– Như vậy được chứ?

Tô Tuyết Chí không phản đối, đi theo anh ngồi lên xe kéo.

Tài xế nhà họ Vương lái xe đi được một đoạn, trộm nhìn sang Vương Đình Chi, thấy anh ta dựa vào ghế sau, nhắm mắt, vết bầm tím trên mặt rõ ràng, bụng nghĩ về nhà rồi, chỉ sợ Vương phu nhân sẽ kêu ca phàn nàn đến cả nhà không yên cho mà xem. Chần chừ, anh ta không kìm được hỏi:

– Công tử, hay là đến bệnh viện được không? Cậu cứ thế mà về nhà, tôi sợ phu nhân sẽ lo lắng.

Vương Đình Chi không chút phản ứng.

Tài xế đành phải tiếp tục lái, đột nhiên, nghe phía sau có tiếng nói:

– Dừng xe.

Tài xế dừng xe lại.

– Đi xuống!

Tài xế sửng sốt, quay đầu:

– Công tử…

– Đi xuống…

Vương Đình Chi nói thêm một câu, sau đó cũng xuống xe, đi đến bên cửa xe vị trí lái.

Tài xế đã hiểu, công tử chắc là muốn tự lái xe đi đâu đó, muốn khuyên can, lại nhìn thấy vẻ mặt dữ dằn của anh ta, hiểu tính cách của anh ta, cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng làm theo.

Vương Đình Chi lên xe, lập tức quay xe lại, lái về hướng khách sạn Thiên Thành.

Mặt sưng phù, khóe miệng cũng rỉ máu, nhưng Vương Đình Chi lại không chút cảm giác được.

Cảm giác duy nhất của anh ta là, toàn thân từ trên xuống dưới, còn có cả trái tim nữa, như là có vô số kim châm đâm vào mình.

Đầy đau đớn chết lặng.

Mười ngón tay anh ta nắm chặt vào tay lái, cả người bị tình cảm mãnh liệt như sóng thần trước nay chưa từng có từ trong lòng xông ra nuốt chửng lấy.

Anh ta quay lại, muốn tìm anh Tư, cầu xin anh Tư mang mình đi theo, đi tới chiến trường.

Thà rằng chết ở nơi đó, chết cho giống một người đàn ông, cũng không muốn tồn tại như thế này nữa, bị người mình thích tận mắt nhìn thấy mình đáng thương hại bị sỉ nhục sống không bằng chết như thế này.

Gã tôn công tử kia nói đúng.

Không có người cha che chở, Vương Đình Chi này là thứ rác rưởi gì?

Khóe mắt anh ta như muốn nứt ra, hai mắt đỏ au, chăm chăm nhìn phía trước, lúc chạy đến ngã tư đường, khi chuẩn bị rẽ phải, đột nhiên, anh ta bị một chiếc xe kéo vừa đi qua ngay đằng trước thu hút.

Bên đường trồng cây hòe gai, đang vào cuối mùa xuân, hoa nở rực rỡ, tán cây sum suê, chiếc xe chạy dưới bóng cây, rất tối, lại cách anh ta khá xa, cho nên không nhìn thấy rõ mặtkhách ngồi trên xe kéo.

Nhưng Vương Đình Chi vẫn ngay tức khắc nhìn ra được, hai người ngồi trên chiếc xe kéo kia một người là anh Tư của anh ta, một người khác, là cậu con trai nhà họ Tô….

Ngay khoảnh khắc rơi vào tầm mắt, trong lòng Vương Đình Chi trào lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Bọn họ chỉ đơn giản ngồi chung chiếc xe kéo, chỉ như thế mà thôi.

Nhưng, cậu con trai nhà họ Tô lại hơi ngoảnh sang, ánh mắt dừng trên mặt người đàn ông ngồi bên cạnh cậu ấy.

Cậu ấy đang nhìn anh Tư.

Anh Tư lại như có tâm sự gì đó, vẫn chưa cảm nhận được cái nhìn chăm chú lặng lẽ đến từ bên cạnh mình.

Không biết tại sao, Vương Đình Chi đột nhiên nhớ lại chuyện tháng Giêng đầu năm.

Hai người đó đã cùng nhau đón năm mới tại tòa biệt thư Tây giao kinh sư, ….

Anh ta bất giác hoảng hốt, nhìn kỹ hơn, chiếc xe kéo đã chạy qua ngã tư, biến mất trong tầm mắt anh ta.

Cậu ấy sao lại nhìn anh Tư như thế?

Anh Tư với cậu ấy…

Họ đang đi đâu?

Vương Đình Chi cảm nhận được trái tim mình đập hoảng loạn, thình thịch thình thịch, va chạm thật mạnh vào ngực mình.

Mới chỉ trong một vài khoảnh khắc mà thôi, bàn tay đang nắm lấy tay lái của anh ta thế mà lại ướt đẫm mồ hôi.