Sinh Hoạt Hường Phấn Của Bác Sĩ Xấu Xa

Chương 23: Tôi muốn thử xem



Một người không có tiền mà nói với những kẻ dư tiền đi đốt, Trì Húc thông thường đều là kính nhi viễn chi, nhưng cũng chả muốn quấn lại gần mấy vị đại gia này, giống như người đang ở trước mặt anh đây.

Đường Thụy Hiểu bị thương nhẹ như vậy ở tại nhà vài ngày đã không sao rồi, cậu ta hết lần này tới lần khác muốn ở trong bệnh viện đốt tiền, còn không chịu để cho người khác bôi thuốc cho mình, chỉ có cho phép Trì Húc đụng vào, gương mặt già nua của viện trưởng tươi như được mùa, ra lệnh cho Trì Húc phải chiếu cố thật tốt vị thiếu gia này, ăn uống sinh hoạt hằng ngày của cậu ấm này phải dùng toàn bộ thứ xịn nhất, đương nhiên thời điểm xuất viện dãy số trên hóa đơn cũng sẽ dài hơn, viện trưởng vốn sáng mắt khi thấy tiền thái độ không tốt mới là lạ.

"\  Vết tổn thương còn sót lại đã lành gần hẳn rồi, Tiểu Đường thiếu gia thân thể cũng không còn có triệu chứng gì khác, có thể xuất viện! \" ở trên bệnh án viết soàn soạt thêm vài nét bút, Trì Húc thực sự ngẫm không ra người này đến cùng đang suy nghĩ gì. Rõ ràng có thể chính mình thoa thuốc, nhưng cố tình muốn Trì Húc giúp cậu ta, mỗi lần bôi thuốc đều là một hồi ư ư a a làm cho Trì Húc cả người bốc nhiệt, hai tròng mắt trong hơi chứa hơi nước mà nhìn anh như vậy, Trì Húc nếu như vẫn không rõ ẩn ý thì đã không phải là Trì Húc rồi.

\ "Tôi cũng không muốn xuất viện, nơi đây còn có một bác sĩ đẹp trai mỗi ngày cho tôi ngắm, về nhà đối mặt với ông già nhăn nhúm mặt mo kia, mất hết cả ham muốn ! \" Đường Thụy Hiểu quần áo ở nhà trên người mặc phanh ra , kỳ thực là làm cho Trì Húc lúc vén áo lên một chút là được, vị thiếu gia này không để Trì Húc nói hết đã tự giác khai ra toàn bộ.

Không để ý tới lời đùa giỡn của cậu ta, khám xong Trì Húc định rời đi: \ "Tiểu Đường thiếu gia thất lễ rồi! \ "

\ "Tôi đã thấy cảnh anh và luật sư của tôi! \ "

Một câu nói làm cho Trì Húc sắc mặt trong nháy mắt có chút biến hóa, thần sắc như thường xoay người nhìn nhìn người lúc anh quay lại có chút đắc ý Đường Thụy Hiểu: \ "Đường Thiếu có ý gì, thấy cái gì? \ "

Biểu tình đắc ý trên mặt nhỏ còn chưa có tán đi, như đã cầm được nhược điểm gì đó của Trì Húc, \ "Anh và cái người họ Khương gì gì đó ở trong phòng làm việc làm loại chuyện kia, tôi đã thấy được. \ "

\ "Cho nên? Tôi và người yêu làm chút chuyện  thân mật là phạm tội sao? Đường thiếu nếu như muốn lấy chuyện này đi kể ra, tùy cậu. \" lông mi chưa từng chớp một lần, Đường Thụy Hiểu vẫn có chút bất ngờ, nếu tình huống này đổi cho mấy người anh chị của cậu ta,  không đem người bức ép đến chỉ còn một lớp da mới là lạ.

Đường Thụy Hiểu có chút nóng nảy, cậu vốn tưởng rằng có thể bắt được nhược điểm này của Trì Húc là có thể điều khiển được anh, nào biết đâu anh đối với chuyện mình là đồng tính luyến ái không hề e dè, đột nhiên linh quang lóe lên: \ "Tên luật sư kia, trở về tôi sẽ kêu bố cách chức anh ta, làm cho anh ta đừng nghĩ có thể sống ở Lạc thành. \ "

Tên ngu ngốc này đã đưa tới tận cửa, vậy Trì Húc anh cũng sẽ không khách khí, lợi dụng cũng sẽ không thấy có nửa phần hổ thẹn, theo ý tứ của cậu ta hùa vào : \ "Cậu muốn làm cái gì! \ "

Đường Thụy Hiểu như con cún con thấy được cục xương nhanh như chớp mà leo đến cuối giường nằm nép sát vào Trì Húc, ê a như đứa bé con: \ "Tôi muốn lên giường với anh, ngày đó tên luật sư kia được chịch nhìn sướng đến như vậy, tôi muốn thử xem có phải sướng đến vậy hay không! \ "

Lời bộc bạch thật thà làm đứng hình Trì Húc, cái tên Đường Tam cũng là bị bảo bọc quá tốt, lớn như vậy còn đơn thuần như trẻ con, thật không phân biệt được là chuyện tốt hay chuyện xấu, đâu có hiểu nếu có chuyện đụng đến Trì Húc, đều sẽ biến thành chuyện xấu: \ "Trước không nói tôi đã có người yêu , Đường thiếu còn nhớ rõ lý do Đường tiên sinh tại sao phải tiễn cậu xuất ngoại sao? \ "

\ "Còn không phải là bởi vì con nhỏ chuyên nịnh bợ kia sao, tôi đã nói hết là tôi không có quan hệ gì với hắn ta, lão già không nên đem tôi đưa ra nước ngoài, tức chết mất! \ "

\ " Đường thiếu có biết cuối cùng kết cục người nọ không ? Cũng bởi vì hắn ta muốn quyến rũ cậu, Đường tiên sinh trước tiên đem cậu đưa ra nước ngoài, người nọ đầu tiên là thất nghiệp, sau đó bố mẹ của hắn đoạn tuyệt quan hệ, bạn bè bên cạnh đều không dám đến gần hắn ta, sinh hoạt nghèo túng, cuối cùng bị người ta phát hiện chết đuối bên sông! \" đây là chuyện thật, năm đó có một đứa nhóc còn đang nhỏ tuổi thầm mến Đường Tam, cậu ta là một người đầu óc thiếu nhạy bến nên không có nhìn ra, sau lại truyền tới trong lỗ tai của ông lão họ Đường, liền náo loạn thjành tình cảnh như vậy. Anh chăm chú nhìn vào mắt của Đường Thụy Hiểu: \ "Tôi cũng không muốn rơi vào một kết cục như người nọ đâu. \ "

\ "Thì ra là đã chết! \" thản nhiên lầm bầm một câu, đối với người đã cùng ở bên cạnh cậu ta theo đuổi mấy tháng trời, nhận được tin qua đời một điểm bi thương cũng không có, bộ dáng kia làm cho Trì Húc không khỏi nghĩ tới trước đây ở buổi triển lãm tranh thấy một bức vẽ, hình thiên sứ nhỏ nét mặt cười đến ngọt ngào, cầm trong tay một đóa hoa hồng đỏ như đang rỉ máu, rất nhiều người đều không để ý giải thích được tại sao lại là cầm hoa hồng đỏ, Trì Húc lại cảm nhận được dụng ý của hoạ sĩ, là mới hái xuống từ trong lòng đất chất đầy thi thể.

\ "Sẽ không, tôi sẽ không để cho anh giống như hắn ta, tôi thích anh, không thích hắn ta. \" thích anh nên sẽ muốn bảo hộ anh, nếu đã không thích, cho nên người ta có bị thế nào đều không có quan hệ gì với tôi, đây chính là suy nghĩ của vị Đường thiếu gia này, ngây thơ mà tàn nhẫn, \ "Chi bằng chúng ta cứ làm thử đi ! Tôi chỉ muốn biết đàn ông cùng đàn ông làm tình có phải còn sướng hơn so với làm với phụ nữ không! \ "

Nói xong không kịp chờ đợi cởi hết quần áo trên người, trần truồng nằm ở trên giường, toàn thân đều như muốn nói: \ "Đến đây đi đến đây đi, tôi đã chuẩn bị xong! \ "

Đem người từ đầu đến chân quan sát một lần,  ánh mắt rũ xuốngđang lóe lên tia nguy hiểm, dứt khoát đóng cửa khóa lại.