Siêu Cấp Binh Vương

Chương 814: Không Thể Nói Lý



Mỗi người đều có nguyên tắc làm người của riêng mình, tuy trong mắt người khác có lẽ sẽ cảm thấy nguyên tắc của mình nhìn có vẻ buồn cười, hoang đường không bị trói buộc, thế nhưng mà đối với bản thân mà nói, đây chính là tiêu chuẩn làm người. Kỳ thật, nói mâu thuẫn giữa Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hoa Á Hinh là do bọn họ lý giải đối với võ thuật bất đồng, còn không bằng nói là do nguyên tắc làm người của bọn họ khác nhau.

Bất quá, mỗi người đều có nguyên tắc làm người của riêng mình, nếu như tận lực đi phụ họa người khác, thì sẽ mất đi chính mình. Đến cuối cùng, biến thành một người không có cá tính, bảo sao làm vậy. Kỳ thật để hai người có thể ở chung với nhau, đặc biệt là giữa vợ chồng, trọng yếu hơn vẫn là một loại ma hợp cùng bao dung, phải biết bao dung đối với khuyết điểm của đối phương, cũng như ma hợp đới với tính cách. của đối phương Mà Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hoa Á Hinh bời vì ai cũng không muốn nhượng bộ, cho nên, cho dù hai người bọn họ đều yêu thương lẫn nhau, nhưng lại không có cách nào ở cùng một chỗ.

Diệp Khiêm là một người biết báo ơn, tuy Hoàng Phủ Kình Thiên chưa từng yêu cầu Diệp Khiêm làm cái gì, thế nhưng mà trong lòng Diệp Khiêm lại rất rõ ràng, bản thân hắn thiếu nợ Hoàng Phủ Kình Thiên một phần nhân tình. Có ân tất báo, có cừu tất báo, đây là đạo lý làm người của Diệp Khiêm, cho nên, phần ân tình này Diệp Khiêm sẽ dùng tất cả biện pháp trả lại cho Hoàng Phủ Kình Thiên. Chỉ là, muốn giải quyết mâu thuẫn giữa Hoàng Phủ Kình Thiên và Hoa Á Hinh cũng không phải là chuyện dễ dàng, Diệp Khiêm cần phải cẩn thận xử lý. Kỳ thật, nói khó cũng không khó, vấn đề là làm như thế nào để kích phát tình cảm giữa hai người bọn họ mà thôi.

Sờ lên chiếc khăn tay trong ngực mà Hoàng Phủ Kình Thiên đưa cho, Diệp Khiêm tựa hồ đã có chủ ý. Bất quá, vẫn phải suy nghĩ kỹ càng mới được, dù sao tình cảnh hiện tại của hắn rất nguy hiểm, dựa theo lời Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hồ Khả đã nói, Hoa Á Hinh cũng không phải là người dễ dàng đối phó, chuyện lần này nếu như làm không xong, sẽ khiến cho Diệp gia mặt. Hiên tại, Diệp Khiêm cảm giác mình có chút khó có thể xử lý chuyện này một cách tốt đẹp.

Hơn nữa, hắn chỉ nghe người ta nói về Hoa Á Hinh mà thôi, cũng không biết rõ ràng về Hoa Á Hinh, bà ấy có phải thật như vậy hay không, thì Diệp Khiêm vẫn phải tự mình nhìn thấy mới có thể biết rõ ràng.

Đang khi nói chuyện, hai người đã tới đại sảnh. Những môn phái cổ võ cùng với những gia tộc lâu năm tựa hồ đều ưa thích loại kiến trúc cổ điển này. Diệp gia như thế, Vân Yên Môn cũng là như thế, đại sảnh hoàn toàn chỉ dùng gỗ xây thành, tuy có rất nhiều chỗ gỗ đã có chút hư thối, bất quá, vẫn phi thường kiên cố. Đại sảnh này đã được sửa lại, trên những thanh gỗ đều được phun một lớp sơn mới, hiện tại vẫn có thể ngửi được mùi sơn.

Trên đường đi, Diệp Khiêm cũng không có nhìn thấy bao nhiêu đệ tử Vân Yên Môn, trong nội tâm có chút kinh ngạc, bỗng nhiên nghe từ đằng sau truyền đến âm thanh binh khí tương giao cùng âm thanh hô quát của một số người. Nghĩ đến, hẳn là những đệ tử Vân Yên Môn đang luyện võ a.

“Anh ngồi đợi một chút, em đi thông báo cho sư phụ biết.” Hồ Khả quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, Hồ Khả lập tức từ cửa hông đi ra ngoài. Không bao lâu, liền trông thấy Hồ Khả cùng một người phụ nữ trung niên đi tới, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có vẻ rất trẻ tuổi. Nếu như chỉ nhìn bộ dạng bên ngoài, thì nhiều lắm cũng chỉ khoảng 30 tuổi mà thôi. Thế nhưng mà, lúc còn trẻ bà ấy cùng Hoàng Phủ Kình Thiên đã có một đoạn tình duyên, như vậy tuổi thật của bà ấy cũng không phải là như thế, chỉ là không biết bà ấy đã dùng phương pháp gì để giữ được dáng vẻ như vậy mà thôi.

Trên khuôn mặt của Hoa Á Hinh bao phủ một tầng hàn sương, tạo cho người ta một loại cảm giác chớ nên tiến lại gần, khí chất cả người lạnh như băng, khiến cho người nhìn thấy có cảm giác giống như đang ở trong hầm băng, toàn thân nhịn không được phát run. Đi đến vị trí trong đại sảnh ngồi xuống, Hoa Á Hinh nhàn nhạt nhìn Diệp Khiêm. Hồ Khả ở bên cạnh, cuống quít cho Diệp Khiêm khiến một cái ánh mắt, Diệp Khiêm hiểu ý, cuống quít đứng lên, cung kính thi lễ một cái, nói: “Vãn bối Diệp Khiêm, phụng mệnh của Diệp lão gia tử, đặc biệt đến gặp Hoa môn chủ. Còn người sau lưng vãn bối là Diệp Hàn Lẫm.”

Hoa Á Hinh nhẹ gật đầu, nói: “Cậu là Diệp Khiêm? Con trai của Diệp Chính Nhiên?”

Diệp Khiêm hơi sững sờ, có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoa Nhã Hinh là gì, bất quá vẫn lễ phép hồi đáp: “Đúng vậy, cha của vãn bối là Diệp Chính Nhiên.”

Khẽ gật đầu, Hoa Á Hinh nói: “Xem ra Diệp gia từ sau khi Diệp Chính Nhiên mất đi, đã không còn cao thủ gì nữa rồi, lớp hậu bối thì càng ngày càng tệ. Thời điểm cha của cậu bằng tuổi cậu thì đã là thiên hạ vô địch thủ rồi.” Dừng một chút, Hoa Á Hinh lại nói tiếp: “Lần trước gia gia của cậu đại thọ, tôi không thể tự mình đi đến mừng thọ, gia gia của cậu không có trách móc tôi chứ?”

“Làm gì có, Hoa môn chủ nói quá lời.” Diệp Khiêm nói, “Hoa môn chủ có thể phái cao đồ đi đến mừng thọ, đã đủ để cho lão gia tử vui mừng rồi. Lần này lão gia tử để cho vãn bối đến đây, một là vì cám ơn Hoa môn chủ đã phái cao đồ đi đến mừng thọ, hai là có chuyện này muốn hỏi Hoa môn chủ một chút.”

“Chuyện gì?” Hoa Á Hinh hỏi.

“Lúc đại thọ lão gia tử, quý môn...” Lời Diệp Khiêm còn nói chưa hết, Hoa Á Hinh liền mở miệng cắt đứt, “Đợi một chút, Bổn môn chủ đối với võ học Diệp gia ngưỡng mộ đã lâu, năm đó cha của cậu tung hoành giang hồ, để lại vô số giai thoại. Chỉ tiếc tuổi trẻ mất sớm, Bổn môn chủ không thể cùng ông ấy phân cao thấp, quả thật là rất đáng tiếc. Hôm nay có thể gặp được con trai của ông ấy, Bổn môn chủ rất muốn kiến thức một phen. Không biết ý của cậu như thế nào?”

Diệp Khiêm hơi sững sờ, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, Hoa Á Hinh quả thật đúng là ra bài hoàn toàn không theo kết cấu, có chút không thể nói lý. Diệp Khiêm đến gặp bà ấy vì chuyện của Tông Chính Nguyên, bà ấy lại muốn khiêu chiến hắn, đây quả thực có chút thật là bá đạo a. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: “Thật không dám giấu giếm, vãn bối từ nhỏ đã xa nhà, ở trong xã hội trà trộn hơn hai mươi năm, gần đây vãn bối mới biết được lịch sử huy hoàng của cha. Vãn bối rất buồn vì không thể ở bên cha tận hiếu, hơn nữa võ công của vãn bối cũng chỉ là công phu ngoài phố phường, không thể so sánh với võ công trong giới cổ võ. Vân Yên Môn trong giang hồ có địa vị rất cao, Hoa môn chủ càng là vị nữ hiệp có tiếng tăm lừng lẫy trên chốn giang hồ, vãn bối sao dám cùng Hoa môn chủ so chiêu, như vậy không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao.”

Lời Diệp Khiêm nói cũng không phải là lời nói nịnh nọt, hắn chỉ muốn nhắc nhở Hoa Á Hinh chú ý tới thân phận của bà ấy, nhờ vậy bà ấy sẽ không làm khó hắn nữa. Hồ Khả ở bên cạnh nghe xong những lời này liền lắp bắp kinh hãi, có chút không rõ Hoa Á Hinh tại sao phải nói ra những lời như vậy, vô duyên vô cớ lại đi khiêu chiến Diệp Khiêm. Hiện tại, Diệp Khiêm ngay cả cô cũng đánh không lại, thì chớ nói chi là cùng Hoa Á Hinh đối chiến.

“Bởi vì cái gọi là hổ phụ không khuyển tử, cậu quá khiêm nhường rồi?” Hoa Á Hinh nói, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không cùng cậu tỷ thí, nếu không thì chẳng phải sẽ khiến cho người ta nói tôi lấy lớn hiếp nhỏ sao. Trọng yếu hơn là, nếu như Bổn môn chủ thua, thì không phải là mất hết mặt mũi rồi sao?”

Lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, trong nội tâm bắt đầu cân nhắc. Cho dù Hoa Á Hinh là người không giảng đạo lý, thì hắn nói như thế nào cũng là khách a? Huống hồ, không nhìn mặt Tăng thì cũng phải xem mặt Phật, cũng không cần phải vừa tới đã cho hắn hạ mã uy a? Rất rõ ràng, đây là có người nào đó cản trở, châm ngòi thị phi ah. Không cần phải nói, ngoại trừ Tông Chính Nguyên, Diệp Khiêm thật sự nghĩ không ra còn có người nào khác. “Không phải là cậu xem thường công phu Vân Yên Môn chúng tôi chứ? Bất quá cũng đúng vậy a, công phu Vân Yên Môn chúng tôi sao nhập nổi pháp nhãn của cậu a, chúng tôi chỉ là tiểu môn tiểu phái, tiểu gia nhà nghèo mà thôi.” Hoa Á Hinh nói.

Hồ Khả ở bên cạnh, tựa hồ cũng cảm giác được có chút không đúng, lúc muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy Hoa Á Hinh quay đầu trừng cô một cái, Hồ Khả không thể không đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống. Chuyện này đã rất rõ ràng, nhất định là do Tông Chính Nguyên châm ngòi thị phi, Hồ Khả làm sao mà đoán không ra được, trong nội tâm tức giận hừ một tiếng, Hồ Khả hận không thể đem Tông Chính Nguyên rút gân lột da. Cô rất rõ ràng tính tình của sư phụ mình, từ trước đến nay là người không chịu nhận thua, nếu không thì cũng không cùng Hoàng Phủ Kình Thiên biến thành như vậy. Chuyện đã phát triển đến một bước này, mặc kệ Diệp Khiêm là thắng hay là thua, cũng sẽ không có quả ngon để ăn.

“Diệp mỗ chưa bao giờ tới Vân Yên Môn, cũng chưa từng gặp qua Hoa môn chủ, thật sự không biết có chỗ nào đắc tội Hoa môn chủ. Diệp mỗ cũng chưa bao giờ nói lời gì bất kính đối với Vân Yên Môn, cũng không biết là tên tiểu nhân nào bàn lộng thị phi, mấu chốt nhất chính là, còn có một lão bà hồ đồ nghe theo lời nói của tên tiểu nhân đó. Đây chính là đạo đãi khách của Vân Yên Môn sao, Diệp mỗ tôi xem như được lĩnh giáo.” Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói, “Bất quá, chính như Hoa môn chủ đã nói, hổ phụ không khuyển tử, Diệp mỗ thật đúng là muốn lĩnh giáo công phu Vân Yên Môn một chút.”

Diệp Khiêm vốn cũng không phải là loại người bị người khác khi dễ mà không đánh trả, huống chi, hôm nay hắn đại biểu cũng không phải chỉ một mình hắn, nếu như chỉ đại biểu mình hắn, thì hắn hoàn toàn có thể tìm các loại lý do để từ chối, cũng có thể hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của người khác. Thế nhưng mà hôm nay, hắn đại biểu là cả Diệp gia, cho nên, hắn không được phép lui bước dù chỉ một chút. Huống hồ, Hoa Á Hinh hùng hổ dọa người, quả thật có chút quá ghê tởm, bởi vì cái gọi là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục ah. Ngữ khí nói chuyện của Diệp Khiêm rõ ràng đã có cải biến, từ “Vãn bối” trực tiếp biến thành “Diệp mỗ”, không thể nghi ngờ, đây là Diệp Khiêm đang biểu hiện ra chủ quyền của mình.

Hoa Á Hinh biểu lộ dị thường khó coi, vẻ mặt phẫn nộ, đây là lần đầu tiên bà ấy nghe người ta gọi mình là “Lão bà”, chuyện này khiến cho bà làm sao chịu nổi. Phụ nữ là loại động vật rất kỳ quái, vô luận là bao nhiêu tuổi, đều hi vọng người khác nói mình còn trẻ xinh đẹp. Hoa Á Hinh tự nhiên cũng không ngoại lệ, huống hồ, bà ấy thoạt nhìn cũng không có già a.

Hồ Khả ở bên cạnh chấn động a, không nghĩ tới Diệp Khiêm vậy mà tuôn ra lời nói kinh người như vậy, khiến cho cô bị hù không nhẹ. Nhìn thấy biểu lộ của Hoa Á Hinh, rõ ràng là đã phẫn nộ rồi, Hồ Khả đâu còn dám lãnh đạm. Hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, Hồ Khả cuống quít quỳ xuống, nói: “Sư phụ, đây chỉ là lời nói vô tâm của Diệp Khiêm mà thôi, mong sư phụ đại nhân đại lượng tha thứ cho anh ấy một lần a.”

“Khả Nhi, sư phụ biết rõ mối quan hệ giữa con cùng Diệp Khiêm.” Hoa Á Hinh nói, “Khả Nhi, sư phụ thật sự rất thất vọng, sư phụ không rõ tiểu tử này có cái gì tốt, con đến cùng thì nhìn trúng tên tiểu tử này ở điểm nào hả? Đệ tử Vân Yên Môn chúng ta nhiều như vậy, con tùy tiện chọn một người nào cũng xuất sắc hơn so với tên tiểu tử này. Con có biết, từ trước đến nay sư phụ đều yêu thích con, cố ý bồi dưỡng con làm người kế nghiệp sư phụ, thế nhưng mà con lại khiến cho sư phụ quá thất vọng rồi.”