Siêu Cấp Binh Vương

Chương 811: Bái Phỏng Vân Yến Môn



Vì cái gì mà cổ Hạo Nhiên chân khí do Vô Danh lão tăng quán thâu vào trong cơ thể Diệp Khiêm cho dù chỉ có một chút, nhưng lại có thể chống lại khí kình Giá Y Thần Công do Diệp Chính Nhiên tu luyện nhiều năm như vậy? Bời vì Tuy vị Vô Danh lão tăng kia là đệ tử Phật môn, thế nhưng mà lại tu luyện Đạo gia chân khí, tuy quán thâu tvào trong cơ thể Diệp Khiêm chỉ có một chút Hạo Nhiên Chính Khí, nhưng nó có đặc tính là gặp mạnh thì lại càng thêm mạnh. Kỳ thật, Phật Đạo vốn là một nhà, chỉ là một cương một nhu mà thôi.

Vừa rồi bởi vì bị Nhan Tư Thủy đánh bại, cho nên cổ Hạo Nhiên Chính Khí bên trong Thái Cực chi khí đã tiến hành phản kháng, gặp mạnh thì càng mạnh, khiến cho nó hiện tại không tiếp thụ Diệp Khiêm khống chế. Vì nó trở nên mạnh mẽ, cho nên khí kình của Giá Y Thần Công cũng trở nên mạnh mẽ theo, nếu không thì chẳng phải là sẽ bị nó cướp lấy địa bàn của mình sao.

Dưới tình hình như vậy, Diệp Khiêm cũng không thể làm nên chuyện gì rồi, vô luận hắn cố gắng dẫn dắt chúng như thế nào, thì cũng đều không được. Thái Cực chi khí ở trong cơ thể Diệp Khiêm bắt đầu xoay tròn điên cuồng, dùng hình dạng đinh ốc du tẩu khắp cơ thể Diệp Khiêm, mỗi lần nó đi qua chỗ nào, thì Diệp Khiêm đều cảm thấy hết sức thống khổ. Thế nhưng mà, hắn cũng không có bất luận phương pháp xử lý nào, muốn dẫn dắt chúng căn bản là chuyện không thể nào, coi như là muốn khiến cho chúng nó đứng yên cũng là chuyện không có khả năng xảy ra, duy nhất có thể làm chính là chịu đựng, chờ đợi chúng nó tự mình yên tĩnh lại.

Chạy xong một đại chu thiên, cổ Thái Cực chi khí cuối cùng theo thời gian trôi qua dần hòa hoãn xuống, chậm rãi hướng chỗ đan điền của Diệp Khiêm di động. Diệp Khiêm cuối cùng cũng an tâm xuống, hi vọng chúng đừng tiếp tục giằng co nữa, nếu không thì hắn thật đúng là không kiên trì nổi nữa. Lúc này, toàn thân Diệp Khiêm đều là mồ hôi, quả thật giống như là vừa mới rớt xuống nước vậy.

Thái Cực chi khí sau khi về đến đan điền, chẳng những không có dừng lại, mà lại càng điên cuồng xoay tròn, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm bị hù không nhẹ. Đối với một cổ võ giả mà nói, đan điền là rất trọng yếu, nếu như đan điền bị hủy, vậy thì căn bản không có biện pháp chứa đựng khí kình, như vậy cũng chẳng khác nào là võ thuật dùng để thi đấu thể thao, mà không phải là cổ võ thuật.

Trọng yếu hơn là, một khi đan điền bị hủy, thân thể nhất định sẽ bị tổn thương rất nghiêm trọng, muốn khôi phục, đây chính là chuyện khó càng thêm khó.

Diệp Khiêm không có cách nào bình tĩnh nữa rồi, hắn cố gắng thử mọi cách hy vọng khiến cho chúng nó dừng lại, thế nhưng mà, mọi cố gắng của Diệp Khiêm chỉ giống như dã tràng xe cát biển đông. Thái Cực chi khí điên cuồng vận chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh, Diệp Khiêm ẩn ẩn cảm giác được, tựa hồ đã đạt đến điểm giới hạn, nếu như chúng nó không dừng lại thì hậu quả nhất định là vô cùng nghiêm trọng. Bất đắc dĩ, hắn hiện tại cũng không có bất luận phương pháp xử lý nào, lại cũng không thể lập tức đình chỉ vận công, nếu không thì bản thân hắn sẽ bị trọng thương.

“Phanh” một tiếng, rốt cục, Thái Cực chi khí không chịu nổi tốc độ xoay tròn này, muốn nổ tung lên. Diệp Khiêm chỉ cảm thấy đầu của mình “Ông” một chút, thiếu một chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Nương nhờ một tia thanh minh cuối cùng, Diệp Khiêm cố gắng chèo chống lấy thân thể của mình.

Ước chừng mấy phút đồng hồ sau, Diệp Khiêm ngạc nhiên phát hiện Thái Cực chi khí vậy mà từ khắp nơi trong cơ thể không ngừng chảy về phía đan điền của mình, mà chỗ đan điền hiện tại giống như một cơn lốc xoáy nhỏ không ngừng hấp thu Thái Cực chi khí đến từ các nơi. Chuyện này khiến cho Diệp Khiêm có chút mờ mịt, không rõ là chuyện gì đã xảy ra. Một tiếng bạo tạc nổ tung vừa rồi, hắn cảm giác được rất rõ ràng, theo lý thuyết, đan điền của hắn có lẽ bị hủy hết mới đúng a, cho dù không phải như thế, thì cổ Thái Cực chi khí cũng có thể là sẽ biến mất vô tung vô ảnh mới đúng, như thế nào lại xuất hiện tình huống như vậy?

Bất quá, Diệp Khiêm hiện tại cũng không cần biết nhiều như vậy, tóm lại chỉ cần cổ Thái Cực chi khí này vẩn còn tồn tại như trước là tốt rồi, nếu không thì võ công mà hắn khổ cực tu luyện chẳng phải là tan thành bong bóng hết rồi sao? Trọng yếu hơn là, nếu như không có một thân công phu này, thì sau này hắn như thế nào có thể cùng người khác tranh đấu, làm sao có thể bảo vệ người thân. của hắn Mặc dù nói, giết người không nhất định phải sử dụng võ công, thế nhưng mà một khi không có võ công, thì sẽ có rất nhiều chuyện khiến cho Diệp Khiêm cảm thấy có chút khó xử lý.

Theo thời gian dần trôi qua, cơn lốc xoáy ở chỗ đan điền từ từ ngừng lại, Diệp Khiêm tập trung tư tưởng xem xét, thì nhìn thấy ở chỗ đan điền của mình vậy mà có một thứ đồ vật giống như hạt đậu nành. Thái Cực chi khí đâu rồi? Diệp Khiêm cố gắng tìm kiếm, nhưng lại không có một điểm tung tích. Đồ vật giống như hạt đậu nành đang lẳng lặng đứng sửng ở chỗ đó, cao thấp trôi nổi dao động. “Chẳng lẽ Thái Cực chi khí đã biến thành thứ đồ chơi này?” Diệp Khiêm nhịn không được âm thầm thầm nghĩ. Như vậy nói cách khác, tất cả Thái Cực chi khí đều đang nằm bên trong hạt đậu nành này?

Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm thử đi dẫn đạo nó, quả nhiên, có chút ít Thái Cực chi khí cùng với một loại khí tức không tầm thường từ bên trong hạt đậu nành bừng lên. Tuy cổ khí tức không tầm thường đó chỉ có một chút, nhưng mà Diệp Khiêm lại rõ ràng cảm giác được uy lực của cổ khí tức này so với Thái Cực chi khí thì mạnh hơn rất nhiều. Nhân họa đắc phúc a, Diệp Khiêm hưng phấn không thôi, vội vàng dẫn dắt chúng vận chuyển khắp cơ thể.

Tuy không hiểu hạt đậu nành đó rốt cuộc là cái gì, bất quá nếu nó không có hại, thì Diệp Khiêm cũng chẳng hơi đâu đi truy cứu làm gì. Dù sao, Giá Y Thần Công mà hắn tu luyện cũng không có người nào tu luyện qua, cho nên cũng không có người nào có thể chỉ đạo cho hắn, hết thảy đều phải dựa vào hắn tự mình lục lọi, chỉ cần công phu của hắn vẫn còn, hơn nữa còn không ngừng tiến bộ thì đã đủ rồi.

Lúc Diệp Khiêm mở to mắt ra, thì đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi. Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, đặc biệt chướng mắt. Diệp Khiêm không khỏi một hồi hoảng hốt, không nghĩ tới hắn chỉ tu luyện một chút, vậy mà đã qua một đêm. Nếu như không phải sự thật bày ra ở trước mắt, Diệp Khiêm căn bản sẽ không tin tưởng, hắn rõ ràng cảm giác được là chỉ trải qua vài phút đồng hồ mà thôi nha.

Bất quá, đã có kinh nghiệm lần trước, cho nên Diệp Khiêm cũng đã quen rồi, không có bỡ ngỡ giống như trước nữa. Sau khi đứng dậy rửa mặt một phen, Diệp Khiêm liền nghe từ bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Đi ra mở cửa phòng, liền nhìn thấy Diệp Hàn Lẫm đang đứng trước cửa ra vào. “Là mày hả, vào đi, chờ tao một lát.” Diệp Khiêm nói.

Thế nhưng mà, biểu hiện của Diệp Hàn Lẫm lại lộ ra thập phần kinh ngạc, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm. “Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?” Diệp Khiêm vẻ mặt mờ mịt, sờ lên gương mặt của mình, còn tưởng rằng trên mặt mình dính cái gì.

“Không phải, em chỉ cảm thấy lão đại hôm nay có chút không giống với lúc trước, thế nhưng mà cụ thể khác nhau ở chỗ nào thì em lại không nói ra được. Tóm lại, lão đại tạo cho em cảm giác giống như là biến thành một người hoàn toàn khác” Diệp Hàn Lẫm nói.

Diệp Khiêm hơi sững sờ, nghĩ nghĩ, xem ra là do chuyện tối ngày hôm qua a? Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: “Có phải tao càng ngày càng đẹp trai hơn không? Ha ha, từ trước đến nay tao đã đẹp trai sẵn rồi, kỳ thật có đôi khi tao cũng rất hận chính mình, lớn lên đẹp trai như vậy để làm cái gì đây a? Thế nhưng mà tao cũng không có biện pháp, trời sinh, ai.”

Diệp Khiêm nói hưu nói vượn, mục đích là muốn nói sang chuyện khác mà thôi. Diệp Hàn Lẫm chỉ là ngượng ngùng cười cười, không nói thêm gì nữa. Hắn không phải là một người am hiểu nói giỡn, hoặc là nói, là một người không có khiếu hài hước. Diệp Khiêm đã từng kể cho Diệp Hàn Lẫm nghe rất nhiều chuyện cười, thế nhưng mà đến trong lỗ tai Diệp Hàn Lẫm lại giống như không có tạo nên tác dụng gì, hắn thậm chí liền khóe miệng cũng không có co rúm dù chỉ một chút. Có đôi khi, Diệp Khiêm thậm chí nhịn không được hoài nghi tiểu tử này rốt cuộc là không có tế bào hài hước, hay là do phản ứng quá chậm.

Sau khi thay quần áo xong, Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm đi ra khách sạn, bắt một chiếc taxi hướng Vân Yên Môn chạy tới.

Vân Yên Môn, nằm ở vùng núi Bách Hoa ngoại thành kinh đô, cách nội thành gần hai giờ lộ trình. Đây là ngọn núi cao thứ ba của kinh đô, trên đỉnh núi thường thường là đầm lầy cở lớn, hàng năm trung tuần tháng bảy đến cuối tháng tám là thời điểm Bách Hoa sơn đẹp nhất, hoa dại nở đặc biệt nhiều, không khí tươi mát, thu hút rất nhiều người tới đây du lịch.

Từ chân núi đến đỉnh núi ước chừng cần hai giờ lộ trình, toàn bộ bậc thang được làm bằng đá, đường đi rất tốt, cũng không có khó đi. Vân Yên Môn được thiết lập tại đỉnh ngọn núi, bởi vì nơi đây là nơi du lịch, cho nên chính phủ Hoa Hạ cố ý khoanh lại một vùng cho Vân Yên Môn, cấm du khách tiến vào.

Lúc đến chân núi Bách Hoa thì đã hơn tám giờ. Diệp Khiêm xuống xe ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy có rất nhiều du khách đang tốp năm tốp ba đi lên núi.

Vân Yên Môn, Diệp Khiêm khóe miệng nhàn nhạt cười cười, hít thật sâu một hơi, cất bước đi lên núi. Đi đến đỉnh núi, từ rất xa liền trông thấy một tấm bảng thông báo rất lớn đứng sửng ở chỗ đó, phía trên viết “Du khách dừng lại”. Cách tấm bảng đó không xa liền có một bức tường cao, từ bên ngoài có thể nhìn thấy kiến trúc đình đài lầu các đang đứng sừng sững ở đằng sau bức tường đó. Rất nhiều du khách lần đầu tiên tới đây, đều thập phần khó hiểu không biết bên trong đó là địa phương nào, vì cái gì không cho người đi vào.

Quay đầu nhìn Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm nói: “Đợi tí nữa mày đừng nói chuyện, mặc kệ đối phương nói cái gì, mày đều phải bảo trì im lặng, hết thảy để cho tao ứng phó, có biết không? Nơi này chính là địa bàn của người ta, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì hai chúng ta có thể sẽ bị chịu thiệt a.”

Diệp Hàn Lẫm trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, không có nói gì.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm cất bước hướng bức tường đi đến. Lúc đến cửa ra vào bức tường, từ rất xa liền thấy trong phòng an ninh có hai người đang ở bên trong, xem chừng hẳn là đệ tử Vân Yên Môn a. Hai người ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm, nói: “Không nhìn thấy tấm bảng ở bên ngoài sao? Nơi đây là đất tư nhân, du khách cấm đi vào.”

Thái độ rất ngạo mạn. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có để ý, bây giờ hắn phải tạm thời nhẫn nại một chút cho thỏa đáng, Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi, vạn nhất náo ra chuyện gì, thì chuyện kế tiếp sẽ không dễ làm. “Hải Nam Diệp gia Diệp Khiêm phụng mệnh gia chủ, đặc biệt tới bái phỏng Vân Yên Môn Hoa môn chủ.” Diệp Khiêm vừa nói, vừa bên từ trong lòng ngực móc ra bái thiếp đưa tới.

Hai người hơi sững sờ, tiếp nhận bái thiếp nhìn một chút, sau khi xác nhận không sai, liền hướng bộ đàm nói vài câu, sau đó nhìn Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm, đem bái thiếp lần lượt trở về, nói: “Nhị vị, mời vào.”

Từ cửa ra vào đến chủ kiến trúc của Vân Yên Môn còn có khoảng cách không nhỏ, trên đường có một tấm bia đá, bên cạnh là một lương đình. Diệp Khiêm nói cảm tạ, sau đó dẫn Diệp Hàn Lẫm hướng bên trong đi tới. Đi đến trước tấm bia đá, Diệp Khiêm cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy phía trên thình lình viết ba chữ to, “Giải Kiếm Đình”!