Siêu Cấp Binh Vương

Chương 809: Ngã Bài



Nghe được chuyện cũ của Nhan Tư Thủy, Diệp Khiêm cảm thấy cô là một cô gái rất đáng thương, so với cô, thì Diệp Khiêm cảm giác mình hạnh phúc hơn rất nhiều. Tuy lúc còn rất nhỏ hắn đã rời xa ba mẹ, người nhà của mình, thế nhưng mà dù sao còn có lão tía chiếu cố hắn. Về sau lại có một đám huynh đệ Nanh Sói, bất kể nói thế nào, Diệp Khiêm chưa từng cảm thấy tịch mịch. Thế nhưng mà Nhan Tư Thủy? Mặc dù có cha mẹ ở bên cạnh, thế nhưng mà cuộc sống của cô lại vô cùng bi thảm, khó trách cô sẽ có tâm lý biến thái như ngày hôm nay vậy.

Bất quá, Diệp Khiêm rất rõ ràng, hắn không có cách nào cùng Nhan Tư Thủy trở thành bằng hữu, trừ phi, trong tương lai lúc Mặc Long cùng Mặc Giả Hành Hội đối chiến, cô có thể rời khỏi, nếu không, một trận chiến này là không thể tránh khỏi.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, mình cần gì suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại mình căn bản không phải là đối thủ của Nhan Tư Thủy, cần gì phải ở chỗ này buồn lo vô cớ.

“Không nói chuyện của cô ấy nữa. Đúng rồi, anh Lâm, nếu anh có tin tức của Lâm Phàm, thì anh nhất định phải gọi điện thoại cho tôi a?” Diệp Khiêm nói, “Tôi cũng lâu rồi không có gặp nó, tôi cũng muốn biết tiểu tử này lăn lộn như thế nào rồi.”

“Yên tâm đi, nếu như tìm được nó, tôi nhất định sẽ gọi điện thoại thông báo cho anh biết.” Lâm Phong nói, “Sáng nay lúc nghe Hoàng Phủ cục trưởng nói anh muốn tới kinh đô tôi còn chưa tin, không nghĩ tới anh thật đúng là đến, tôi nhớ trước kia anh đã nói với tôi, kinh đô là nơi rồng rắn lẫn lộn, không có mười phần nắm chắc thì sẽ không tới. Hiện tại xem ra, tín tâm của anh đã đủ mười phần rồi a.”

Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm nói: “Chó má tín tâm, anh không phát hiện vừa rồi liền một cô gái tôi cũng đánh không lại sao? Lần này tới kinh đô là vì đưa phong thư mà thôi, có thể còn sống ly khai hay không đó là một vấn đề.”

Lâm Phong có chút nhíu mày, nói: “Có nghiêm trọng như vậy không? Đưa thư cho người nào? Có chỗ nào cần tôi hỗ trợ hay không? Nếu như có, thì anh ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi a.”

“Vậy tôi xin tạ ơn anh trước rồi, bất quá, chuyện lần này đoán chừng anh cũng không giúp đỡ được gì, anh không đi cùng tôi thì sẽ tốt hơn rồi, bởi vì nếu anh đi cùng tôi thì có thể sẽ khiến cho bà ấy cảm thấy tôi là cố ý khiêu khích. Huống hồ, anh còn phải đi tìm Lâm Phàm, không thể làm trễ nãi chuyện của anh a.” Diệp Khiêm nói, “Có một người có thể giúp đỡ tôi mà người đó lại không chịu hỗ trợ, ai, bi thúc ah.”

Vừa nói, ánh mắt của Diệp Khiêm vừa nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên bên cạnh, hiển nhiên là là ám chỉ lão nhân này không chịu hỗ trợ.

Hoàng Phủ Kình Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tiểu tử cậu, tôi có nói sẽ không giúp cậu sao? Tôi thật sự là không thể giúp a, trừ phi là cậu muốn chết sớm một chút.”

Cười hắc hắc, Diệp Khiêm nói: “Lão đầu tử, ông cũng đừng có xem tôi giống như kẻ ngốc, làm như tôi cái gì cũng không nhìn ra a? Lúc tôi nói đến Hoa Á Hinh thì phản ứng của ông rất rõ ràng đã nói rõ hết thảy rồi, ông dám nói ông không biết bà ấy? Ông dám nói giữa ông và bà ấy không có bất cứ quan hệ gì?”

Hoàng Phủ Kình Thiên sững sờ, cười cười xấu hổ, nói: “Tôi nói cậu có thể đem tâm tư của cậu đặt ở chính sự hay không, đừng có cả ngày nghe ngóng chuyện của người khác? Đúng vậy, tôi cùng Hoa Á Hinh đúng là có quan hệ, thì thế nào? Tôi đã nói với cậu rồi, nếu như cậu không sợ chết thì tôi sẽ đi cùng với cậu.”

Biểu lộ của Hoàng Phủ Kình Thiên rõ ràng có chút kích động, chuyện này càng có thể nói rõ vấn đề rồi, Mặc Long cùng Lâm Phong ở bên cạnh cũng đều có chút ngẩn người, hiếu kỳ nhìn về phía Hoàng Phủ Kình Thiên. Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: “Lão đầu tử, có phải là ông cùng Hoa Á Hinh có chuyện gì không muốn để cho người ta biết hay không? Ah... Tôi đã biết rồi, hiện tại tôi đã biết rõ nguyên nhân ông vì cái gì lớn như vậy rồi mà không có kết hôn, là vì Hoa Á Hinh có phải không?”

“Ách... Ách... Chuyện này...” Hoàng Phủ Kình Thiên có chút xấu hổ, ấp úng nói, “Cậu cũng đừng có suy đoán lung tung, có biết không?”

Có chút nhếch miệng, Diệp Khiêm cũng không có tiếp tục dây dưa nữa, dù sao, ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu như còn trêu ghẹo ông ấy, thì có chút quá phận a. Tuy Diệp Khiêm nhận định giữa Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hoa Á Hinh có quan hệ, thế nhưng mà, đã Hoàng Phủ Kình Thiên không muốn nói, Diệp Khiêm cũng không nên tiếp tục truy hỏi làm gì.

Dừng một chút, Diệp Khiêm chuyển hướng chủ đề, nhìn Mặc Long, nói: “Mặc Long, sau hôm nay, dù là ai cũng không cách nào đoán trước Mặc Giả Hành Hội sẽ có động tác gì kế tiếp, cho nên, mày nhất định phải nhẫn nại, có biết không? Nếu để cho Mặc Giả Hành Hội người biết rõ sự tồn tại của mày, thì mày nhất định sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Hơn nữa, thừa dịp khoảng thời gian này, mày nhất định phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mình, có biết không?”

Mặc Long gật đầu, hít thật sâu một hơi, nói: “Lão đại, anh yên tâm đi, mặc kệ phát sinh ra chuyện gì thì em cũng sẽ nhẫn nại.”

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, nói: “Lão đầu tử, ông có biện pháp nào để gia tăng tốc độ tu luyện hay không? Hiện tại thời gian cấp bách, cho dù Mặc Long có thiên phú rất cao, nhưng cũng không có khả năng ở trong thời gian ngắn vượt qua người đã tu luyện vài thập niên a.”

“Biện pháp không phải là không có, bất quá rất nguy hiểm, trên thế giới này không có chuyện không làm mà ngồi hưởng. Muốn đạt được bao nhiêu, thì nhất định phải trả giá tương xứng.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Kỳ thật, tôi cũng không đề nghị dùng phương pháp này, bởi vì tu luyện võ công thì phải chú trọng tới căn cơ, nếu không tương lai một khi khống chế không nổi, rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.”

“Tôi cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, muốn dùng hay không là do Mặc Long tự mình quyết định.” Diệp Khiêm nói.

“Không đúng, cậu có lẽ có biện pháp so với tôi còn tốt hơn a?” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Tôi nhớ rất rõ ràng, lần thứ nhất tôi gặp cậu, thì ngay cả một chiêu của tôi cậu cũng không tiếp nổi. Hai năm trước, cậu vẫn không tiếp nổi một chiêu của tôi, thế nhưng mà chỉ là hai năm ngắn ngủi, võ công của cậu đã tăng lên tới một bước này, cậu đừng nói với tôi đây là cậu tự mình tu luyện ra nha? Cho nên tôi khẳng định là cậu có biện pháp tu luyện so với tôi còn tốt hơn a?”

“Nếu như tôi có biện pháp thì tôi còn hỏi ông sao?” Diệp Khiêm trợn nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, nói, “Ông có lẽ cũng biết rõ a? Trong cơ thể của tôi có khí kình mà cha tôi lưu lại, về sau, lúc tôi ở chùa Linh Long vô tình gặp được một lão tăng, lão tăng đó lại quán thâu vào trong cơ thể tôi một cổ chân khí, cho nên tôi mới có thể tu luyện chơi mà ăn thật. Càng bi thảm chính là, võ công mà cha tôi tu luyện cũng không có người nào tu luyện, nên cũng không có ai chỉ đạo cho tôi, cho nên tôi cũng chỉ có thể tự mình lục lọi. Ông nói, võ công như vậy tôi dám dạy cho huynh đệ của tôi sao? Vạn nhất bọn họ không tu luyện được thì tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho tôi trơ mắt nhìn bọn họ đi chịu chết hả?”

“Đừng có kích động như vậy, tôi cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Bất quá, tôi thật không ngờ tiểu tử cậu lại có cơ duyên tốt như vậy, dựa theo tình huống của cậu thì không cần đến 5 năm, cậu tuyệt đối sẽ là Diệp Chính Nhiên thứ 2, sẽ trở thành đệ nhất cao thủ giới cổ võ.”

“Tôi đối với danh hiệu đệ nhất cao thủ không có hứng thú, tôi chỉ muốn bảo vệ những người mà tôi cần phải bảo vệ mà thôi.” Diệp Khiêm nói. Dừng một chút, Diệp Khiêm lại quay đầu nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, tò mò hỏi: “Lão đầu tử, tôi có một vấn đề rất muốn hỏi ông.”

“Cậu muốn hỏi tôi là vì nguyên nhân gì lại đối với cậu tốt như vậy, có đúng không?” Hoàng Phủ Kình Thiên nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói.

“Ừ.” Diệp Khiêm khẽ gật đầu, nói: “Tôi rất không rõ, tại sao ông luôn chiếu cố tôi, vô luận tôi có làm chuyện gì không phải thì ông cũng rất dễ dàng tha thứ cho tôi. Điểm ấy ta một mực rất không rõ, đây cũng là một vấn đề luôn tồn đọng ở trong lòng tôi, cho nên, ông có thể trả lời tôi hay không?”

Hít thật sâu một hơi, Hoàng Phủ Kình Thiên trầm mặc một lát, nói: “Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, cũng không có phức tạp như vậy. Tôi chỉ cảm thấy cậu là một nhân tài, là một người có thể trọng dụng, chỉ cần dẫn đạo cậu hợp lý, tương lai cậu nhất định sẽ là trụ cột của quốc gia. Cho nên, mặc kệ cậu làm chuyện gì, tôi đều ủng hộ cậu, chỉ cần cậu không vi phạm nguyên tắc của tôi. Chính là không xúc phạm tới lợi ích quốc gia là được.”

“Thế nhưng mà, ông không sợ tôi sẽ trở thành sâu mọt của quốc gia sao?” Diệp Khiêm nói.

Hoàng Phủ Kình Thiên nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Hoàng Phủ Kình Thiên tôi sống lâu như vậy, duyệt người vô số, chưa từng có nhìn lầm qua một người nào. Bất kể là cậu, hay là Lâm Phong, thậm chí là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, kỳ thật đều là nam tử hán đại trượng phu. Ở trong lòng các cậu đều có điểm mấu chốt cơ bản nhất, cho nên, tôi tin tưởng mặc kệ các cậu làm chuyện gì, thì đến thời khắc mấu chốt nhất, vẫn sẽ thủ hộ điểm mấu chốt của mình, sẽ không xúc phạm tới điểm mấu chốt này.”

Về phần điểm mấu chốt là gì, tuy Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không có nói gì, nhưng Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều rất rõ ràng, điểm mấu chốt này chính là không xúc phạm lợi ích của quốc gia.

Dừng một chút, Hoàng Phủ Kình Thiên lại nói tiếp: “Bất quá, tôi phải nói trước, nếu như tương lai các cậu thật sự xúc phạm điểm mấu chốt này, thì Hoàng Phủ Kình Thiên tôi sẽ là người đầu tiên xuất thủ tiêu diệt các cậu, tuyệt đối sẽ không lưu tình. Đến lúc đó có khả năng tôi cũng không phải là đối thủ của các cậu rồi, các cậu cũng có thể nghĩ tôi nói như vậy thật ra là vì muốn dùng tình cảm để trói buộc các cậu.”

Lời Hoàng Phủ Kình Thiên nói nửa thật nửa giả, bất quá Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều hiểu rõ, lời Hoàng Phủ Kình Thiên nói đều là sự thật, ông ấy quả thật cũng có ý nghĩ này.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Lão đầu tử, tôi chỉ nói đùa với ông một chút mà thôi, ông như thế nào lại nghiêm túc như vậy a, có phải người gia tộc Hoàng Phủ gia đều như vậy hay không? Hai ngày trước lúc ở quân đội Nam Kinh, tên tiểu tử Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng cùng tôi ngả bài, hiện tại ông cũng như vậy, ai, để cho tôi thương tâm ah.”

Hoàng Phủ Kình Thiên hơi sững sờ, ngạc nhiên nói: “Thiếu Kiệt nói với cậu cái gì?”

“Có thể nói cái gì, còn không phải nói giống như ông vừa mới nói với tôi đó thôi.” Diệp Khiêm nói, “Bất quá, tôi cũng không trách nó, nó có thể có ý nghĩ như vậy tôi cảm thấy rất vui mừng, chuyện này chứng minh nó so với trước kia càng thêm thành thục, về sau cũng có thể giao trọng trách cho nó rồi. Tốt rồi, không nói những chuyện này nữa, chuyện sau này ai biết được, chuyện sau này để sau này hãy nói a. Bụng của tôi đang kêu réo đây nè, mau tranh thủ thời gian gọi món ăn a, bà nội nó, hôm nay phải nghỉ ngơi thật khỏe mới được, ngày mai còn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Haizzzzz”