Siêu Cấp Binh Vương

Chương 790: Cự Tuyệt



Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã hiểu lầm ý tứ của Diệp Khiêm, cho rằng Diệp Khiêm ngày hôm qua ý nói là muốn để cho hắn tra tấn ba tên tiểu tử nhiều thêm một chút, vì vậy hắn liền tìm ra đủ loại lý do để thực hiện kế hoạch của mình. Diệp Khiêm cũng biết rõ tâm tư của tiểu tử này, bất quá, hắn cũng lười giải thích, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm, dù sao chuyện này đối với anh em Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào cũng không phải là chuyện xấu. Nghiêm sư xuất cao đồ, càng huấn luyện nghiêm khắc càng có thể bồi dưỡng được sức chiến đấu của chiến sĩ.

Những huấn luyện này so với bên trong Nanh Sói thì không đáng giá nhắc tới, chỉ là đồ chơi dành cho con nít mà thôi, huống hồ, anh em Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào đều là người luyện võ, huấn luyện như thế này đối với bọn họ mà nói cũng không tính là quá nghiêm khắc a? Chỉ cần bọn họ hơi chút kiên trì một chút, thì sẽ tốt rồi.

“Đcm, mày cố ý có phải không?” Diệp Hàn Hào phẫn nộ quát, “Không phải là muộn một giây sao, có tất yếu phải phạt như vậy không? Tao biết rõ tâm tư của mày là gì, đây đều là do sư phụ của mày phân phó có phải hay không? Cho mày cố ý làm khó dễ chúng tao, muốn cho tao biết khó mà lui, có phải không?”

“Nơi này là quân đội, không phải nhà trẻ, nơi này là nơi dành cho nam tử hán, nếu mày không phải nam tử hán thì mày có thể rời khỏi.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt quát, “Mục tiêu thao trường, 40 vòng. Đi!”

Diệp Hàn Hào vẫn còn có chút không cam lòng, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, tối hôm qua vốn đã có chút hảo cảm đối với Diệp Khiêm, thế nhưng mà hôm nay, xem ra những lời nói tối hôm qua của Diệp Khiêm cũng chỉ là diễn trò mà thôi. Nói một đằng làm một nẻo, thật là hèn hạ vô cùng ah. Nhìn thấy ánh mắt của hắn như vậy, Diệp Khiêm cũng đoán được tiểu tử này suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không có nói gì.

Diệp Hàn Thụy ở bên cạnh đụng nhẹ Diệp Hàn Hào một cái, cho hắn một cái ánh mắt. Hắn biết rõ, đây là đang ở trong quân đội, là địa bàn của người khác, hắn căn bản không có quyền lên tiếng, nếu như không muốn bị tra tấn lợi hại hơn thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của người khác mà thôi. Nếu như hiện tại rời khỏi quân đội, thì ấn tượng của lão gia tử đối với bọn họ nhất định sẽ giảm xuống rất nhiều. Mặc dù nói cha của bọn họ là gia chủ Diệp gia, thế nhưng mà có rất nhiều thực quyền của Diệp gia vẫn có nằm trong tay lão gia tử, chỉ cần một câu nói của lão gia tử là có thể quyết định số mệnh của bọn họ. Nếu như lão gia tử không gật đầu đáp ứng thì bọn họ tuyệt đối không có cách nào ngồi lên trên vị trí gia chủ Diệp gia.

“Nhìn kỹ bọn họ, nếu thấy ai tốc độ chậm lại thì cứ cầm roi đánh.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt quay đầu lại nhìn cảnh vệ viên, phân phó nói.

“Vâng!” Cảnh vệ viên lên tiếng, chạy bộ đuổi theo Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào. Trong nội tâm hắn cảm thấy rất không thoải mái a, trừng phạt hai người kia, mà hắn lại phải chạy bộ theo, đây cũng là gián tiếp bị trừng phạt a, trong nội tâm tự nhiên là có rất nhiều oán khí. Oán khí này hướng ai phát? Chính là hướng về Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào rồi, những ngày an nhàn của bọn họ đoán chừng là sẽ chấm dứt.

“Tất cả mọi người nghe lệnh, mang theo 50 kg phụ trọng chạy việt dã. Bên trái quay, đi!” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt quát một tiếng. Hắn không có khả năng chỉ "huấn luyện" bọn người Diệp Khiêm, mà chỉ đối với bốn người bọn họ đặc biệt chiếu cố mà thôi, huấn luyện bình thường tự nhiên là sẽ không làm khó dễ bọn họ.

“Còn không có ăn điểm tâm?” Một tên tiểu tử nhịn không được lầm bầm một câu.

“Ăn điểm tâm? Nếu như hiện tại kẻ địch ở phía trước, cần chúng ta đi tiến hành hành động Trảm Thủ, có phải còn phải đợi mày ăn xong điểm tâm mới đi hay không?” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, “50 kg phụ trọng việt dã, ai không thể đúng hạn hoàn thành, thì không có điểm tâm ăn.”

Sau đó lại nhìn cảnh vệ viên, nói: “Sau khi hai thằng kia chạy xong thì để cho bọn họ đuổi theo.”

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã từng bị thuộc hạ của Diệp Khiêm huấn luyện qua, đây là những bài huấn luyện tàn khốc nhất nghiêm khắc nhất. Bởi vậy, tiểu tử này cũng bị ảnh hưởng một chút, tại quân đội Nam Kinh, thì huấn luyện của hắn xem như tàn khốc nhất nghiêm khắc nhất rồi. Bất quá, thủ hạ dưới tay hắn, sau khi được hắn huấn luyện đều đạt thành tích cao trong khảo sát các hạng kỹ năng tại quân đội Nam Kinh.

Diệp Khiêm tự nhiên là không cần làm chuyện nhàm chán như vậy, sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn hắn liếc mắt một cái, Diệp Khiêm liền dừng bước. Chuyện dẫn đội giao cho đội trưởng là được rồi, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không cần quan tâm. Nhìn thấy mọi người rời đi, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cuống quít tiến đến trước mặt Diệp Khiêm, nói: “Sư phụ, lần này vô luận như thế nào thì anh cũng phải giúp em a. Chúng ta là thầy trò, nếu anh không giúp em thì sẽ không có người nào giúp em hết a.”

Diệp Khiêm có chút mờ mịt hỏi: “Giúp mày cái gì? Mày không thể nói rõ ràng hơn a?”

“Ngày hôm qua không phải là em đã nói với anh sao? Người của tất cả đại quân khu đến quân đội Nam Kinh tiến hành thi đấu kỹ năng. Lão đầu tử đã khai báo, nhiệm vụ lần này liền giao cho em. Ông ấy chỉ nói có một câu, là bảo em không được ném đi mặt mũi của quân đội Nam Kinh.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, “Em cũng chỉ có thể thắng mà không được phép bại a, nếu thất bại, thì em làm sao còn có thể gặp người khác được ah. Sư phụ, anh nhất định phải giúp em a, ngài là thủ lĩnh Nanh Sói, chỉ cần ngài chịu xuất mã thì chuyện này sẽ lập tức được giải quyết nha.”

“Không làm.” Diệp Khiêm lên tiếng cự tuyệt, “Tham gia thi đấu cái cọng lông a, tao cũng không muốn ở chỗ này lăn lộn kiếm chức quan gì. Hơn nữa, tao cũng không có thời gian tham gia huấn luyện chính thức, cho dù mày để cho tao lên thi đấu thì tao cũng không nhất định có thể làm được.”

“Không có, sư phụ là người nào a, đây chính là trên trời dưới đất anh hùng cái thế a, nơi nào sẽ có chuyện mà anh không hoàn thành được a.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nịnh nọt nói, “Chỉ cần sư phụ gật đầu, cầm danh hiệu đệ nhất chẳng qua là chút lòng thành mà thôi. Nói thật, tuy huấn luyện của quân đội Hoa Hạ so sánh nghiêm khắc, nhưng so với với Nanh Sói thì kém xa lơ xa lắc a. Hơn nữa, ngài là người chân chính trải qua vô số lần thực chiến, so với mấy tiểu tử kia khẳng định vô cùng cường hãn nữa à.”

“Mày đừng nịnh nọt tao nữa, tao chỉ nói thật mà thôi.” Diệp Khiêm nói, “Đây là thi đấu kỹ năng chính quy, là khảo hạch đối với chiến sĩ cũng là khảo hạch đối với mày, cho nên mày hãy đao thật thương thật đường đường chính chính đọ sức một phen, ở chỗ này đùa nghịch quỷ kế thì chưa tính là bản lĩnh thật sự a.”

“Em làm gì mà đùa nghịch quỷ kế ah. Sư phụ, anh cũng đừng quên, bây giờ anh là lính do em quản. Vậy em hỏi anh, bây giờ anh có tính là người quân đội Nam Kinh hay không? Dù cho anh chỉ ở chỗ này một ngày, thì anh cũng là người quân đội Nam Kinh, để cho anh tham gia thi đấu sao có thể nói là đùa nghịch quỷ kế được a?” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hắc hắc cười cười, nói.

“Móa, mày cũng dám cùng tao chơi trò tâm nhãn nữa hả? Như thế nào? Có phải mày muốn dùng quân hàm thiếu tá để đe dọa tao không?” Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói. Có lẽ là do thời gian tách ra quá lâu, lại có lẽ là do nhân tâm biến hóa, Diệp Khiêm cảm giác quan hệ giữa hắn cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã không cách nào trở lại giống như lúc trước nữa. Tuy bọn hắn tầm đó nhìn thì có vẻ rất thân mật, thế nhưng mà rất rõ ràng đã khuyết thiếu đi loại ăn ý giống như trước kia.

“Sư phụ, nhìn ngài nói kìa, em không có ý tứ đó a.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, “Em chẳng phải vì quân đội Nam Kinh chúng ta suy nghĩ sao. Chúng ta là chủ nhà, nếu như thi đấu thất bại thì sẽ rất mất mặt ah.”

“Được được được, cái gì mà quân đội Nam Kinh chúng ta, tao có thể nói cho mày biết, tao chỉ là tới tùy tiện ứng phó một chút, không chừng ngày nào đó thì liền đi.” Diệp Khiêm nói, “Mày theo tao lâu như vậy, mày cũng có thể hiểu rõ tao a. Loại chuyện này tao tuyệt đối sẽ không cúi đầu, thì đấu thì phải đường đường chính chính, dạng này tính là bổn sự gì.”

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút bĩu môi, biết rõ cho dù hắn có nói thêm cái gì thì cũng vô dụng, đành phải ngậm miệng lại. Kỳ thật, thủ hạ của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng đều xem như không tệ rồi, chỉ là tiểu tử này không muốn chịu thua mà thôi, bởi vì hắn không biết thực lực của đối phương như thế nào, cho nên có chút lo lắng, hi vọng Diệp Khiêm xuất mã để nắm chắc phần thắng mà thôi.

Đang khi nói chuyện, điện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên, cầm lấy điện thoại nhìn một chút, là Trần Mặc gọi tới, không khỏi có chút sửng sốt một chút. Sau khi bắt máy, phía đối diện truyền đến âm thanh của Trần Mặc, “Lão đại, bệnh của anh khá hơn chút nào không?”

“Không có việc gì.” Diệp Khiêm nói, “Như thế nào lại gọi điện thoại tới? Có phải bên Đài Loan xảy ra chuyện gì hay không?”

“Xác thực có chút phiền phức.” Trần Mặc nói, “Ba đại bang phái đã chính thức khai chiến, chúng ta đã có thể bắt đầu hành động hay chưa?”

Có chút nhíu lông mày một chút, Diệp Khiêm nói: “Tập đoàn Hạo Thiên như thế nào rồi?”

“Trung tâm hậu cần đã bắt đầu vận tác rồi, nghiệp vụ mở rộng vô cùng nhanh, tin tưởng không bao lâu liền có thể chèn sập những trung tâm hậu cần khác. Bất quá, có rất nhiều trung tâm hậu cần đều do ba đại bang phái thành lập, muốn nuốt hết bọn họ nhất định phải phá tan tổ chức sau lưng bọn họ.” Trần Mặc hồi đáp.

“Chuyện này không cần sốt ruột, giải quyết chuyện bên Đài Loan quá sớm đối với chúng ta cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, ai biết chính phủ Hoa Hạ cuối cùng có cùng với chúng ta trở mặt hay không ah. Chúng ta trước tiên cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, lại để cho bọn họ chó cắn chó đi a, đợi đến lúc bọn họ lưỡng bại câu thương, thì chúng ta sẽ ra tay.” Diệp Khiêm nói, “Tình huống của công ty xe taxi cùng Nghiêm Thiên Bảo như thế nào? Không có chuyện gì chứ?”

“Hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi.” Trần Mặc hồi đáp, “Thị trường xe taxi thành phố Đài Bắc đã bị chúng lũng đoạn, đến lúc đó, chỉ cần chúng ta ra lệnh một tiếng, cam đoan có thể khiến cho giao thông thành phố Đài Bắc lâm vào tê liệt. Về phần Nghiêm Thiên Bảo bên kia cũng tiến hành vô cùng thuận lợi, sự nghiệp mở rộng vô cùng nhanh, hiện tại ba đại bang phái đại chiến, đối với chúng ta mà nói là một cơ hội phi thường tốt, chúng ta có thể thừa dịp cơ hội lần này, đại lực phát triển.”

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: “Rất tốt. Mày nhớ kỹ, Nanh Sói chúng ta nhất định phải ẩn tàng thân phận, không thể toàn bộ bộc lộ ra, chỉ cần ở sau lưng giúp đỡ bọn người Nghiêm Thiên Bảo một tay là tốt rồi. Tao bên này còn có một số việc, có khả năng tạm thời đi không được, có chuyện gì thì mày hãy liên hệ với Jack, nó sẽ giúp mày an bài.”

“Vâng, lão đại.” Trần Mặc lên tiếng, nói, “Lão đại, nghe nói anh đã tìm được thân nhân của mình rồi, chúc mừng anh nha.”

“Cảm ơn.” Diệp Khiêm nói, “Kỳ thật trong mắt tao, thì bọn mày đều là thân nhân của tao, là người đáng giá nhất để tao dùng tánh mạng đi thủ hộ. Hảo hảo luyện võ công cho tốt, về sau sẽ có rất nhiều trận ác chiến đang chờ đón chúng ta.”