Siêu Cấp Binh Vương

Chương 779: Giá Y Thần Công



Đứng tại góc độ của Đường Thục Nghiên, thì bà quả thật không hy vọng Diệp Khiêm tiếp tục làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa, thật vất vả mẹ con mới gặp nhau, vừa mới ở chung với nhau, thì Diệp Khiêm đã muốn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, cho nên bà tự nhiên là phi thường lo lắng.

“Cuộc sống của lính đánh thuê nguy hiểm như vậy, mẹ sao có thể yên tâm để con đi cho được? Nếu như con đối với quyền lợi cảm thấy hứng thú như vậy, thì mẹ có thể giúp con ngồi lên trên vị trí gia chủ Diệp gia. Vị trí này nếu so với thủ lĩnh lính đánh thuê của con thì mạnh hơn rất nhiều a.” Đường Thục Nghiên nói tiếp, “Sự nghiệp của như vậy trải rộng ba giới quân chính thương Hoa Hạ, con chỉ cần chỉ huy vận tác phát triển là được, không tất yếu phải tự mình phó hiểm, như vậy thì mẹ cũng sẽ an tâm hơn nhiều.”

“Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con, bất quá, con sở dĩ phải đi, không phải là vì con ham muốn quyền lợi.” Diệp Khiêm nói, “Trên người con gánh vác tương lai của rất nhiều người, gánh chịu lấy trách nhiệm rất nhiều, con không thể bỏ xuống những huynh đệ cùng con đồng sanh cộng tử nhiều năm như vậy mà không để ý. Con nghĩ, mẹ cũng không hy vọng con của mẹ là một người không biết chịu trách nhiệm a? Kỳ thật, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có nguy hiểm, mấu chốt là phải xem chúng ta đi hóa giải phần nguy hiểm này như thế nào. Không phải có câu nói gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm sao?”

Đường Thục Nghiên có chút ngẩn người, tuy trong nội tâm của bà vẫn có chút không muốn, nhưng bà chỉ mới gặp lại Diệp Khiêm, nếu như bà dùng thân phận mẹ của hắn để đi áp chế hắn, thì không khỏi lộ ra vẻ bà làm người không có phúc hậu, hơn nữa, cũng sẽ khiến cho Diệp Khiêm có áp lực tâm lý rất lớn, có thể sẽ làm mối quan hệ mẹ con vốn đã bất hòa trở nên thêm lạnh lùng. Đây cũng không phải là kết quả mà Đường Thục Nghiên hi vọng nhìn thấy.

Huống hồ, Đường Thục Nghiên cũng không phải loại người không hiểu đạo lí, cũng không phải loại người không nói đạo lý. Đối với nam nhân mà nói, thường thường thì trách nhiệm so tình cảm còn trọng yếu hơn, chuyện này thì bà biết rất rõ ràng. Bà nghe Diệp Khiêm nói chuyện hắn đã trải qua, tự nhiên cũng có thể cảm nhận được tình cảm giữa Diệp Khiêm cùng những huynh đệ kia, đây không phải là bạn nhậu bình thường, mà là huynh đệ sinh tử chi giao. Ở mức độ nào đó mà nói thì loại tình cảm này thậm chí còn vượt quá tình thân.

“Con đã có quyết định của mình, thì mẹ cũng sẽ không ngăn cản con nữa. Bất quá con phải đáp ứng mẹ, mặc kệ con gặp phải chuyện gì, thì con đều phải bảo vệ mạng sống của mình, không được liều mạng giống như trước kia nữa. Dù sao, bây giờ con đã là người có người nhà rồi, con có gia đình của mình, có cha mẹ của mình, có vợ con cần chiếu cố.” Đường Thục Nghiên nói, “Nếu con gặp phải khó khăn thì con nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ, bằng vào quan hệ của Diệp gia cùng Đường gia, tối thiểu có thể giúp cho con đường của con bớt đi một chút chông gai.”

Lời Đường Thục Nghiên nói rất đúng sự thật, bởi vì Diệp gia cùng Đường gia quả thật là có tư cách như vậy. Nếu như Diệp Khiêm có được sự trợ giúp của hai thế lực thế gia cổ võ khổng lồ này, thì con đường của hắn sẽ giảm bớt rất nhiều chướng ngại cùng cản trở.

“Cảm ơn!” Diệp Khiêm cảm kích nói. Có thể có một người mẹ thông tình đạt lý như vậy, Diệp Khiêm cảm thấy rất vui mừng. Dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: “Mẹ sống tại Diệp gia cũng phải chú ý một chút, mối quan hệ trong đại gia tộc rất rắc rối phức tạp, vì quyền lực cùng dục vọng, nhiều khi ngay cả tình thân cũng không chịu nổi một kích.”

Nhẹ gật đầu, Đường Thục Nghiên nói: “Con yên tâm đi, mẹ đã sớm không hỏi tới chuyện của Diệp gia, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không đối phó mẹ. Huống hồ, không nhìn tăng cũng phải nhìn mặt Phật, chỉ cần lão gia tử còn sống, thì bọn họ sẽ không dám làm xằng bậy. Huống chi, còn có Thục trung Đường Môn, cho nên bọn họ cũng không dám làm gì mẹ.”

“Mọi sự coi chừng một chút thì tốt hơn. Bất quá, mẹ vẫn nên chú ý một chút.” Diệp Khiêm nói, “Mẹ, con có thể cầu xin mẹ một việc hay không, con biết rõ chuyện này có chút làm khó mẹ, nhưng hi vọng mẹ có thể đáp ứng con.”

“Là An Tư sao?” Đường Thục Nghiên nói, “Kỳ thật bà ấy cũng là một người phụ nữ rất đáng thương, nếu thật phải nói tiếp, thì lúc trước mẹ là người cướp đi hạnh phúc của bà ấy, đối với bà ấy mẹ vẫn có chút áy náy trong lòng. Con yên tâm đi, chỉ cần có mẹ tại Diệp gia, thì sẽ không có người nào dám động tới bọn họ dù chỉ một sợi tóc.”

Diệp Khiêm vui mừng nở nụ cười một chút, không có nói tiếp nữa.

Đêm đó, Đường Thục Nghiên không có ly khai, cơ hồ là canh giữ ở trước giường bệnh, cùng Diệp Khiêm hàn huyên một đêm, Diệp Khiêm nhiều lần khuyên bà trở về nghỉ ngơi, thế nhưng mà Đường Thục Nghiên lại không muốn. Có thể là do quá lâu không gặp, một khi máy hát mở ra, trong khoảng thời gian ngắn thật sự rất khó thu hồi được.

Lúc Đường Thục Nghiên biết được Diệp Khiêm tu luyện chính là cổ khí kình tà ác lúc trước Diệp Chính Nhiên đã tu luyện, thì không khỏi hoảng sợ. Lúc trước Diệp Chính Nhiên được gọi là đệ nhất cao thủ Diệp gia, thế nhưng mà lúc tu luyện cổ khí kình kia thì không cẩn thận bị nó cắn trả, thiếu chút nữa đã mất hết võ công, nếu như không phải vì vậy, thì Diệp Chính Nhiên cũng sẽ không chết sau khi quyết đấu với Phó Thập Tam. Diệp Khiêm vậy mà lại tu luyện cổ khí kình tà ác này, chuyện này khiến cho Đường Thục Nghiên chấn động, nhịn không được lo lắng. Bất quá, sau khi biết Diệp Khiêm chẳng những không có bị cổ khí kình tà ác kia cắn trả, mà dưới sự trợ giúp của nó khiến cho tốc độ tu luyện võ công của hắn tiến triển rất nhanh, hơn nữa hắn còn thuận lợi hỗn hợp cổ khí kình tà ác này, chuyện này khiến cho Đường Thục Nghiên giật mình không thôi.

Đối với phương thức tu luyện cổ khí kình tà ác này, Đường Thục Nghiên cũng không phải hiểu rất rõ, bất quá sau khi biết được kỳ ngộ của Diệp Khiêm, Đường Thục Nghiên cảm thấy có lẽ đây là môn võ công được sáng tạo dành riêng cho Diệp Khiêm. Kỳ thật, Đường Thục Nghiên nào biết đâu rằng, lúc trước Diệp Chính Nhiên chính là vì đã biết chỗ đặc dị của cổ khí kình tà ác này, cho nên mới quán thâu vào trong cơ thể Diệp Khiêm. Cổ khí kình tà ác này phi thường quái dị, người tu luyện căn bản không có biện pháp vận dụng, chỉ có đem cổ kình khí này quán thâu tiến vào trong cơ thể người khác, thì mới có thể giảm bớt nổi thống khổ của mình. Mà cổ kình khí cũng từ đó đã trở thành thứ đồ vật của người khác, người đạt được cổ khí kình này thì lại có thể thuận lợi sử dụng cổ khí kình tà ác này.

Bời vậy công pháp tu luyện cổ khí kình tà ác này còn có một cái tên rất mỹ lệ, chính là Giá Y thần công. Chính là làm mai mối cho người khác. Giá Y thần công chính là võ công tâm pháp chí cao của Thiền tông, bởi vậy, nó cùng với Hạo Nhiên chân khí mà Vô Danh lão tăng ở chùa Linh Long quán thâu vào trong cơ thể Diệp Khiêm chế ước lẫn nhau rồi lại sống nhờ vào nhau, vì bọn chúng đều thuộc Thiền tông nhất mạch, nhờ vậy, dưới cơ duyên xảo hợp Diệp Khiêm mới có thể thuận lợi hỗn hợp hai cổ khí kình này lại với nhau.

Chuyện này, lúc trước Diệp Chính Nhiên cũng không có nói với ai, người đạt tới loại cảnh giới giống như Diệp Chính Nhiên thì đối với quyền lực đã không có bao nhiêu hứng thú, ông ấy chỉ quan tâm tới việc nâng cao cảnh giới võ thuật, chỉ muốn đem tiềm năng của cơ thể con người phát huy đến cực hạn. Cảnh giới võ thuật cao nhất là gì? Có lẽ, không đạt tới cấp độ giống như Diệp Chính Nhiên thì sẽ không biết được.

Diệp Chính Nhiên không phải không biết rõ mức độ nguy hiểm khi tu luyện Giá Y thần công, nhưng tính cách của ông ấy hết lần này tới lần khác lại vì muốn bản thân trở nên cường đại, muốn làm những chuyện mà người khác không làm được, bởi vậy, mới tạo thành hậu quả như vậy. Bất quá cũng chính bởi vì như vậy, Diệp Khiêm mới có thể có được cơ duyên lớn như vậy.

Diệp Khiêm cũng mượn cơ hội này, hỏi thăm Đường Thục Nghiên rất nhiều chuyện mà hắn không biết. Ví dụ như phân chia cảnh giới cổ võ giả rốt cuộc là như thế nào, Diệp Khiêm cuối cùng cũng hiểu rõ, cảnh giới tam phẩm của hắn cũng không coi là cái gì, đối với rất nhiều cao thủ mà nói, thì hắn cũng chẳng qua là vừa mới nhập môn mà thôi.

Phân chia cảnh giới cổ võ giả gồm, nhất phẩm nhập môn, nhị phẩm biến hóa, Tam phẩm phá chất. Mà ở bên trong Tam phẩm còn phân chia cửu đẳng, cảnh giới của Diệp Khiêm bây giờ, tối đa chỉ là cảnh giới Tam phẩm nhất đẳng mà thôi. Nếu không phải như vậy thì cùng là võ giả cảnh giới Tam phẩm tại sao Diệp Khiêm lại không phải là đối thủ của Diệp Chính Hùng? Ông ấy chỉ ra một chiêu, thì có thể khiến cho Diệp Khiêm bị thương, chuyện này đã đủ để chứng minh giữa Diệp Khiêm cùng Diệp Chính Hùng vẫn có độ chênh lệch rất lớn, điều này cũng làm cho Diệp Khiêm hiểu rõ "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", nếu như muốn vĩnh viễn dựng ở thế bất bại, thì nhất định phải không ngừng tiến bộ.

Bất quá, công pháp mà Diệp Khiêm tu luyện cũng không có bất kỳ vết xe đổ nào, căn bản không có khả năng tham khảo. Mà Đường Thục Nghiên đối với môn công pháp này cũng không biết, bởi vậy, bà cũng không có cách nào trợ giúp Diệp Khiêm. Hết thảy tất cả, đều phải dựa vào sự cố gắng của Diệp Khiêm mà thôi.

Thế giới cổ võ giả dị thường huyền diệu, đối với Diệp Khiêm người vừa mới nhập môn mà nói, thì còn rất nhiều chuyện không biết, cũng không phải là chuyện nhất thời nửa khắc có thể biết rõ ràng toàn bộ. Mà ngay cả Đường Thục Nghiên, cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ, bởi vì, bà nhớ rõ Diệp Chính Nhiên đã từng nói với bà một câu, “Cổ võ giả bất quá là người áp đảo người bình thường mà thôi.” Tuy Đường Thục Nghiên nhiên không hiểu những lời này đến cùng là có ý gì, bất quá thực sự ẩn ẩn cảm giác được, phía trên cổ võ giả có lẽ còn có thế lực cường đại hơn nữa. Đây cũng là nguyên nhân Diệp Chính Nhiên một mực theo đuổi cảnh giới cao nhất của võ thuật, không tiếc bất chấp nguy hiểm tu luyện Giá Y thần công a.

Ước chừng 3 4 giờ sáng, Diệp Khiêm cùng Đường Thục Nghiên đều cảm thấy có chút buồn ngủ. Nhìn Đường Thục Nghiên, Diệp Khiêm nói: “Thời gian ở chung còn dài mà, có lời gì thì sau này từ từ nói. Hiện tại cũng không sớm nữa, mẹ trở về nghỉ ngơi đi. Thức đêm sẽ rất mau già a, đừng đến lúc đó người khác nhìn thấy mẹ con chúng ta là tưởng nhầm là bà cháu thì mệt.”

Trợn nhìn Diệp Khiêm, Đường Thục Nghiên nói: “Mẹ già như vậy sao? Không biết lớn nhỏ.” Mặc dù lời nói giống như là đang trách cứ, thế nhưng mà trong lời nói của Đường Thục Nghiên lại không có ý tứ trách cứ, ngược lại càng giống là lời nói yêu thương. Đường Thục Nghiên cũng biết, thân thể Diệp Khiêm đang bị thương, cần nghỉ ngơi nhiều, tuy bà còn có rất nhiều lời muốn nói với hắn; Bất quá, giống như lời Diệp khiêm đã nói, sau này còn có rất nhiều thời gian, cũng không vội nhất thời a. Có đôi khi tình cảm đến quá mãnh liệt, về sau sẽ càng trở nên bình thản, cho nên, vẫn nên tiến hành theo chất lượng thì tốt hơn.

“Con cũng nghỉ ngơi đi.” Đường Thục Nghiên dừng một chút, nói tiếp, “Công phu mà con tu luyện me cũng không hiểu rõ cho lắm, cho nên cũng không dám tự tiện cho con ý kiến gì, cũng không thể trợ giúp gì cho con. Bất quá, mẹ nghĩ võ công thiên hạ đều phải chú ý tiến hành theo chất lượng, không thể nóng vội. Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, con cần phải nắm chắc đúng mực a.”