Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 220



Trước đây thật lâu đã ao ước cho nàng một cái đám cưới chính thức lãng mạn, năm nay rốt cuộc có thể thực hiện rồi, điều này phải vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của người nhà. Không nghĩ rằng họ sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp tôi, nhất là chị, rất nhiều chi tiết nhỏ đều là chị giúp tôi nghĩ, giúp tôi làm. Nửa năm trước, khi tôi nói với ba mẹ muốn tổ chức đám cưới cho nàng, được họ nhất trí tán thành, với tôi mà nói điều đó thật sự có hơi bất ngờ và phấn khởi, mới đầu còn tưởng rằng ba mẹ sẽ có điều đắn đo. Mẹ hỏi tôi muốn cử hành lễ cưới bằng hình thức ra sao, tôi nói cho mẹ là Mạt nhi muốn dream wedding, mẹ cười nói Mạt nhi là cô bé ngây thơ chất phác chưa trưởng thành, nên thực hiện giấc mơ của nàng. Cha nhớ đến bạn tốt của ông ấy ở Canada có một trang viên nhỏ, cho rằng nơi đó vô cùng thích hợp để cử hành lễ cưới, có một lần trở về ông ấy dẫn tôi đi tham quan, đi đến đó thì lập tức quyết định, cảnh vật nơi đây đẹp vô cùng, an bình dễ chịu.

Khi ở quốc nội, các bà mẹ tâm trạng còn sốt ruột hơn cả chúng tôi, đi chuẩn bị trang phục đám cưới từ rất sớm, đó là khoảng thời gian tôi và Mạt nhi bận rộn nhất, thời gian không đủ dùng, mẹ đẹp cùng Trần chủ nhiệm rảnh rỗi liền đi mua sắm, thấy bộ nào đẹp thì sẽ cầm ảnh về cho chúng tôi lựa. Chúng tôi đều thích giản lược trang nhã, Mạt nhi chọn y như điều tôi nghĩ trong lòng, ở bên nhau lâu rồi, suy nghĩ cái gì cũng sẽ ăn ý.

Mọi chuyện xử lý xong đi đến Canada, chỉ có mười mấy ngày để chúng tôi chuẩn bị, mọi người trong nhà bí mật bàn bạc khâu nhỏ trong lễ cưới, muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, nhưng người bạn nhỏ này lòng hiếu kỳ thật là nặng, mỗi ngày không ngại phiền mà truy hỏi tôi, mấy lần trêu ghẹo nàng là nếu như nàng có thể làm tôi vui vẻ thì tôi sẽ nói cho nàng biết, lần nào nàng cũng rất dễ bị lừa gạt, ngoan ngoãn làm, nhìn vẻ mặt và động tác đáng yêu của nàng thật sự rất khôi hài, có một lần trong lúc vô tình bị chị thấy được, đến khi nàng làm xong động tác, tôi nháy mắt bảo nàng nhìn ra sau, nàng thấy chị dựa ở cửa che miệng cười, nàng hét to lập tức nhào lên giường chui vào trong chăn, nàng cho rằng đó là chuyện cực kỳ cực kỳ phá hủy hình tượng, kề cà không muốn đi ra, càng như vậy, chị cười càng vui, cuối cùng nàng kiên trì chờ chị xuống lầu rồi mới chui ra ổ chăn, mặt đỏ ửng oan ức hơi tức giận nhìn tôi, trách tôi cố ý làm nàng xấu mặt, cho rằng những động tác này chỉ có thể cho tôi xem, giận dỗi nói là về sau cũng không trêu đùa với tôi nữa, tôi vội vàng tiến lên nũng nịu lấy lòng nàng, bắt chước điệu Gangnam style của nàng, nàng hơi kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cười ha hả, tôi biết lúc này nàng đã hết dỗi rồi.

Lễ cưới đến, tôi tưởng rằng tôi sẽ không căng thẳng, nhưng tôi đã đánh giá cao chính mình. Tối ngày 20 trằn trọc khó ngủ, lĩnh hội được cảm giác mất ngủ của nàng vào đêm hôm trước, cả người nằm trong trạng thái phấn khởi, rất muốn có nàng kề bên, để tôi ôm một cái. Mắt nhìn lên trần nhà, khóe miệng cười tủm tỉm mãi, nghĩ đến cảnh tượng ngày mai, tim đập thình thịch. Thực sự không ngủ được đành ngồi dậy, bật đèn mở ra ngăn kéo, cầm lấy cái hộp nhỏ tinh xảo, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn lấp lánh, cuộc đời của chúng tôi là kỳ diệu như vậy, nếu như cho tôi thêm một cơ hội chọn lại, tôi vẫn sẽ không hề chần chờ mà chọn yêu nàng.

521*, là sinh nhật của nàng, cố ý lựa chọn ngày đặc biệt này để cử hành hôn lễ, muốn hàng năm về sau vào lúc này kỷ niệm hai ngày lễ, tôi sẽ coi ngày đó trở thành ngày rất quan trọng.

(*Trung Quốc viết theo cấu trúc năm/tháng/ngày, 521 là ngày 21 tháng 5)

Cuối cùng ngày đó cũng đến, sáng sớm cả nhà tập hợp ở trong phòng khách, nét mặt vui sướиɠ của họ để tôi cảm thấy tôi là người hạnh phúc nhất trêи thế gian. Cháu trai Owen là đứa trẻ chu đáo, từ khi trang điểm đến khi mặc váy cưới, cu cậu luôn ở bên cạnh tôi làm trợ lý nhỏ, lúc xách lên làn váy đi xuống tầng, mọi người trong nhà lên tiếng ngợi ca làm tôi ngượng ngùng cười, ở trong lòng người nhà, đứa nhỏ của họ là đẹp nhất vào ngày kết hôn.

Theo đúng giờ đi ra ngoài, ngồi ở trêи xe hoa cùng cha, tay cha luôn nắm lấy tay tôi thật chặt, đã lâu không được cha nắm như vậy, bàn tay rắn chắc bao lấy toàn bộ tay tôi, ấm áp an tâm, nhớ tới từng hình ảnh từ nhỏ đến lớn cha cưng chiều tôi, thời gian qua nhanh, giờ đây cha mẹ tóc đã hoa râm rồi, bây giờ là lúc chúng tôi cưng chiều họ. Đáy lòng bỗng nhiên bùi ngùi, làm mắt ngấn lệ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ kiềm chế để mình đừng khóc.

Ở trong lều màu trắng đợi nàng và hôn lễ cử hành, nghe thấy tiếng xao động bên ngoài liền biết nàng đã đến nơi, tâm tình càng thêm căng thẳng, đi qua đi lại, cha ôm lấy tôi bảo tôi thả lỏng cả người. Khoảnh khắc đi ra ngoài lều nhìn thấy nàng, cảm giác xung quanh tỏa ra bong bóng hạnh phúc rực rỡ sắc màu, nàng đẹp tựa như thiên sứ, chiếc váy cưới làm tôn lên vẻ thuần khiết của nàng, mái tóc hơi xoăn đen bóng xõa ra hai vai, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi, yêu nhất đôi môi và đôi mắt của nàng, khoảnh khắc đó cảm thấy tất cả sự vật xung quanh đều đã bất động, bị nét cười của nàng mê hoặc, lộ ra lúm hạt gạo, cho đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người mới dời đi tầm mắt, đi trêи thảm trải nền màu đỏ và nghe hành khúc đám cưới, thời khắc này đợi rất lâu rồi, nhưng lại cảm thấy thật không chân thực, thật mộng ảo, chậm rãi kéo ba ba đi, hàm răng hơi dùng sức cắn môi trong một cái, chân cố ý dùng sức giẫm xuống một cái, chứng minh mọi thứ đang xảy ra bây giờ là chân thật.

Cả đời này cũng sẽ không quên chúng tôi đã tuyên thệ ở trước mặt người chứng hôn, nó đại diện cho chúng tôi đã hợp pháp trở thành người thân thiết nhất, khi nàng nói ra "Tôi đồng ý", nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, khi tay run rẩy đeo nhẫn cho nàng, trong lòng kϊƈɦ động và tràn đầy vui sướиɠ, cậu đã là vợ hợp pháp của tớ rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta mở ra một trang mới của cuộc đời, bất kể là đắng hay là ngọt, tớ luôn ở bên cậu.

Nghi thức vẫn chưa hoàn thành, một mục quan trọng nhất là quỳ bái cha mẹ và trưởng bối của chúng tôi, tạ ơn dưỡng ɖu͙ƈ của họ, cho chúng tôi hạnh phúc, Mạt nhi còn vì cái này mà làm ra không ít chuyện cười.

1. Nàng nhận lấy tiền lì xì các trưởng bối cho nàng còn chưa cầm ấm tay đã lập tức nhét vào trong tay tôi, bị bọn họ cười nói tôi là chủ quản tài chính.

2. Bởi quá mức căng thẳng, lúc kính trà gọi mẹ của nàng trực tiếp gọi là Trần chủ nhiệm, khiến cho người ở đây cười không ngừng, mặt của Trần chủ nhiệm và nàng rất đỏ.

3. Mẹ đẹp đeo vòng tay ngọc gia truyền vào tay của nàng, vòng tay hơi nhỏ, phải từ từ đeo mới vào, nàng cuống lên, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Hay là đi kiếm ít xà phòng?", câu nói này bị người nhà cười hai ngày, hoàn cảnh nghiêm túc như thế, nàng thực sự là "đồng ngôn vô kỵ"* mà!

(*đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ nhỏ không cố kỵ.)

4. Lúc kính trà, các ba mẹ đều không kiềm nén được tâm trạng gả con gái đi, mắt ướt át, từ lâu chúng tôi đã khóc sưng mắt, chị đưa khăn giấy cho chúng tôi, nàng không chút suy nghĩ liền gắng sức lau sạch mắt và mũi, kết quả xuất hiện một màn khiến người ta không nhịn được cười, hai mắt của nàng đã biến thành mắt gấu trúc, kẻ mắt màu đen bị nàng lau lem ra quanh mắt toàn màu đen, hoàn cảnh thâm tình cảm động như vậy cứ thế bị nàng "quấy rối".

Lễ cưới rất náo nhiệt cũng rất ấm áp, nhận được lời chúc phúc chân thành của mọi người, chúng tôi hưởng thụ một ngày tốt đẹp, đáng tiếc nhất chính là hội chị em không thể ở bên cạnh, thật là nhớ các nàng, các nàng tỉ mỉ quay video và tự làm quà tặng cho hai đứa, rất cảm động rất vui mừng, mong chờ cuối năm chúng tôi gặp nhau. Một lần nữa tại đây cảm ơn các bằng hữu trong Nhà, cảm ơn lời chúc phúc của các bạn, mặc dù không thể trả lời lại từng cái, nhưng chúng tôi đều xem cẩn thận, có một vài bạn làm thiệp, vô cùng để tâm, niềm yêu thương của các bạn chúng tôi đều nhận được, cảm tạ!

À còn nữa, hôm đó Mạt nhi viết sai từ, là chứng hôn quan – người chứng hôn (证婚官), không phải chinh hôn quan (征婚官) nha. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi đại học báo danh, tin rằng nàng có thể hòa vào cuộc sống ở đây rất nhanh, tụi học sinh sẽ thích vị phó giáo sư nhỏ đáng yêu này, ngủ ngon nha!