Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 302



Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, Bùi Du Thanh rời khỏi Giang Thành, vậy thì chúng tôi sẽ dễ dàng điều tra hơn.

Có lẽ, xét từ góc độ nào đó thì đây cũng là tin tức tốt đối với tôi.

Tôi bảo Vệ Triết nghe ngóng tình hình bên Bác Duệ Thiên Vũ, tôi nghĩ, sau khi Bùi Du Thanh rời đi, người bên này không thể không có động thái gì. Bùi Thiên Vũ đã bị thương, Bùi Du Thanh lại rời đi, dù gì công ty cũng phải vận hành chứ?

Hơn nữa, tôi chợt nghĩ đến một nơi, đó chính là nhà của Bùi Thiên Vũ, Nam Uyển Cảnh Sơn ở trên núi cao xa xôi, đây lại là khu vực tư nhân của anh, liệu anh có ở Cảnh Viên hay không?

Tôi thu xếp mọi việc trong công ty, rồi lái thẳng đến Cảnh Viên.

Tết xuân vừa mới trôi qua, nên mùa này đang là thời điểm đẹp, phong cảnh trên đường đến Nam Uyển ngập tràn sắc xuân, khiến người khác cảm thấy nhẹ nhõm. Thật ra bên này vẫn chưa khai phá xong, đang tạm thời gác lại.

Bởi vì trước đây Bùi Thiên Vũ từng sống ở đây, nên nơi này được Bác Duệ Thiên Vũ khai phá.

Đã lâu rồi tôi không đến đây, tôi phát hiện hình như bên Cảnh Viên lại đang thi công, trên đường có rất nhiều sỏi nhỏ.

Tôi rẽ vào con đường tư nhân của Cảnh Viên. Không biết tại sao tim tôi lại đập nhanh hơn, là do tôi quá hồi hộp hay quá phấn khích? Tôi thật sự rất muốn biết tin tức của anh, tôi luôn cảm thấy suy đoán của mình rất chính xác.

Tôi không nén được niềm vui mà đạp chân ga tăng tốc, tại sao tôi không sớm nghĩ tới việc đến đây tìm anh cơ chứ? Tôi không khỏi oán trách mình quá thụ động.

Nhưng lúc đến Cảnh Viên, tôi lại bị chặn ở cổng, lần trước tôi đến đều lái thẳng vào trong, nhưng lần này, tôi đã bấm còi mấy lần vẫn không có ai mở cửa cho tôi.

Tôi đành phải xuống xe đi tới, rất khách sáo nói với cảnh vệ ở phòng gác cổng: "Tôi đến tìm anh Bùi."

"Xin lỗi cô, anh Bùi không có ở đây." Anh ta rất cung kính đáp lại tôi.

Cảnh vệ ở đây đều được huấn luyện đặc biệt, không thể tìm ra chút manh mối gì trên mặt bọn họ, nhưng tôi không thể quay về trắng tay được, nhất là, tôi có một dự cảm mãnh liệt, Bùi Thiên Vũ đang ở đây.

"Tôi có thể vào trong xem thử không? Tôi là bạn của anh ấy. Lần trước... sau tết xuân, tôi đã từng đến đây." Tôi vẫn duy trì sự lễ phép cầu xin anh ta.

"Xin lỗi cô! Chủ nhà không có ở đây, nên không tiện cho cô vào trong, hơn nữa chủ nhà cũng đã căn dặn, khi anh ấy không có ở đây phải từ chối tiếp khách. Xin lỗi cô, mời cô quay về cho! Đợi chủ nhà về rồi, cô hãy tới đây thăm."

"Anh hãy cho tôi vào trong đi! Tôi muốn tìm một công nhân trẻ tuổi để nhờ cô ấy chuyển lời cho anh Bùi." Tôi mặt dày tranh thủ, cảm giác bị người khác từ chối thật sự rất khó chịu.

"Xin lỗi! Mời cô quay về cho! Lúc anh ấy không có ở đây, không ai có thể liên lạc với anh ấy, nên cô đừng làm khó chúng tôi nữa." Giọng điệu của cảnh vệ chắc như đinh đóng cột, tôi biết mình có nói thêm gì nữa cũng vô ích.

Tôi chỉ có thể ngước nhìn tòa lâu đài cực kỳ tráng lệ trong cánh cổng chạm trổ hoa văn, lòng đau như dao cắt, chỉ còn một bước nữa thôi, nhưng tôi không thể nào gặp được anh, tôi khẳng định anh đang ở trong nhà.

"Cô hãy quay về đi! Xin lỗi cô, cô không thể ở lại đây, cho dù cô là bạn của anh ấy cũng không ngoại lệ, dù gì chủ nhà cũng không có ở đây.” Cảnh vệ rất lễ phép đưa tay ra hiệu với tôi.

Trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót, đúng vậy! Tôi làm gì có đặc quyền đấy chứ?

Tôi nhìn tòa lâu đài, mặc dù nó đang ở ngay trước mặt, nhưng lại xa không thể với tới. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể bước vào nơi này một cách công khai, càng không dám làm chủ nhân nơi này.

Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn biết anh đã an toàn là thỏa mãn rồi.

Tôi buông cánh cổng chạm trổ hoa văn ra, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi! Tôi đã làm phiền rồi!"

Rồi tôi xoay người định rời đi, nhưng không hiểu tại sao tôi luôn có một dự cảm rất mãnh liệt rằng anh đang cách tôi rất gần.

Nhưng tôi không thể vượt qua chướng ngại này để tới gần anh.

Lúc xoay người lại, tôi đã quan sát tình trạng nơi này, quả thật không giống như có chiếc xe khác từng đến đây, trong bãi đậu xe tư nhân, thỉnh thoảng vẫn có một hoặc hai chiếc xe đậu ở bên trong, nhưng bây giờ lại trống trơn.

Tôi lại liếc nhìn tòa lâu đài, không cam lòng ngồi lên xe, cắn răng đạp chân ga, rời khỏi cánh cổng Cảnh Viên, giác quan thứ sáu của tôi cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn theo chiếc xe của tôi.