Sau Khi Xuyên Thư Ta Có Bốn Cái Ba Ba

Chương 4



Tại thế giới tu tiên, là một người tu đạo, linh sủng là một trong những vật phẩm tu luyện thiết yếu.

Khương Miên đã từng đi qua một cái bí cảnh, cơ duyên xảo hợp mà đạt được một con Thần thú, thu nó làm linh sủng, lại nói, linh sủng này cùng tiểu Miêu mập mạp lại có cùng đôi mắt màu lục xinh đẹp.

Khương Miên lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, thế giới tu tiên đã không còn liên hệ gì đến nàng, sống tốt hiện tại là tốt nhất.

Nàng vào phòng tắm tắm rửa, bởi vì nguyên chủ cắt cổ tay mà tự sát mà đã xóa bỏ toàn bộ vết tích liên quan trong phòng tắm, từ thái độ của vú Lưu về việc nàng đến xem, bà cũng không có thái độ cảm kích gì, hiển nhiên hơn phân nửa phòng tắm là do người cha thổ hào kia cho người xử lý.

Sau khi tắm rửa, Khương Miên lau sạch chiếc gương phủ đầy hơi nước, phản chiếu trong gương là một khuôn mặt tinh xảo, làn da non mịn có thể bóp ra nước, nhẹ nhàng cười một tiếng, mặt mày liền cong cong.

Bởi vì không xác định tất cả đồ dùng trong phòng tăm có bị Lâm Phỉ Phỉ dùng qua hay không, cho nên nàng liền đem toàn bộ đều cho vú Lưu, cũng may mặt nàng vẫn còn dùng được.

Nàng hiện tại bây giờ chưa có dẫn khí nhập thể, cho nên không thể loại trừ tạp chất bên trong thân thể, vì vậy, làn da của nữ hài tử nàng đây vẫn là nên bảo dưỡng.

Xé miếng mặt nạ đắp lên, nhìn qua trong gương một khuôn mặt kèm miếng mặt nạ không nhìn thấy rõ ngũ quan, chưa từng đắp qua mặt nạ Khương Miên không nhịn được mà bật cười, cười lên một tiếng mặt nạ liền rơi.

Nàng đành phải dừng lại, ra khỏi phòng tắm, chợt nghe thấy phòng bếp truyền đến âm thanh.

Khương Miên: "?"

Vú Lưu vừa mới ra về, không có khả năng quay lại, trong phòng chỉ có một mình nàng, nàng đã nói với hai người cha kia là đã trực tiếp trở về trường học, nên không thể nào là bọn hắn được.

Mà việc nguyên chủ có bốn người cha như đã nói, bốn người nếu là đến chỗ nàng, nhất định phải sớm thông báo với nàng, nếu vi phạm một lần, nàng liền tuyệt thực một lần, nói được thì làm được. Tuy nhiên, nguyên chủ có thể sử dụng việc cắt cổ tay để uy hiếp người cha thổ hào, liền thấy được nàng là một con lừa bướng bỉnh, không dựa theo yêu cầu của nàng làm việc, liền nghĩ ra một biện pháp chơi đùa khác nhau.

Nàng bây giờ chỉ là một người bình thường, không thể đánh lại một người phàm có sức mạnh phổ thông, vì an toàn của bản thân, Khương Miên cũng không có lập tức lên tiếng, nhìn quanh phòng ngủ, ở một góc nhỏ có cây gậy đánh golf, nàng liền thuận tay cầm lên.

Đi ra khỏi phòng ngủ, âm thanh trong phòng bếp càng rõ ràng, Khương Miên mới vừa đi tới cửa phòng bếp, tiếng bước chân liền vang lên tiếp cận. Một giây sau, một khuôn mặt xa lạ chào đón nàng, sau đó, không chút nghĩ ngợi mà vung cây ra tới.

"Miên Miên!"

Cái âm thanh này nghe có chút quen tai, Khương Miên liền thay đổi tuyến đường của cây golf trong tay, cây gậy cứ vậy mà lướt qua đỉnh đầu người nọ, kình phong đem tóc đối phương dựng lên.

Nam nhân trước mặt có một gương mặt baby, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, không thấy rõ tuổi tác, chỉ là mặt mày càng nhìn càng quen mắt, lại liên tưởng tới xưng hô vừa rồi của hắn với nàng.

Khương Miên: "...Ba ba?"

"Ài!" Tả Tinh Bình đáp lại một cách vang dội, thuận theo đỉnh đầu dựng đứng mà chỉnh lại, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía cây gậy golf trong tay con gái bảo bối. May mắn là gậy không gõ đến trán của hắn, nếu là thật thì hắn đoán rằng chính mình sẽ ngã nằm dưới đất mà không thể bò dậy nổi.

Khương Miên: "..."

Tả Tinh Bình gãi gãi đầu: "Con không phải nói nhìn khuôn mặt dán đầy râu ria không dễ nhìn sao, ta liền bỏ rồi."

Ở trong bệnh viện, Tả Tinh Bình mỗi lần xuất hiện liền gắn lên mặt một bộ ria mép, mà trong ký ức của nguyễn chủ thì lúc nào cũng vậy, dù tăng thêm một người cha thì nàng cũng không thích người cha này. Đối với ký ức có hạn về Tả Tinh Bình của nguyên chủ, Khương Miên chợt nhìn thấy bộ dáng ăn mặc lúc đầu của hắn.

Nàng bỗng nhiên minh bạch, vì cái gì mà mỗi lần Tả Tinh Bình gặp nguyên chủ đều dính râu ria lên mặt. Thật sự thì gương mặt này quá lừa người khác, ai sẽ tin tưởng rằng hắn đã có một đứa con gái mười tám tuổi chứ!

Cũng may ở thế giới tu tiên, có rất nhiều người đã mấy trăm tuổi vẫn để khuôn mặt của năm hai mươi tuổi, Khương Miên rất nhanh liền bình tĩnh lại mà hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Miên Miên con đừng tức giận." Tả Tinh Bình tưởng con gái đã tức giận, vội vàng giải thích, "Con nói về trường học, cho nên ta đã gọi cho chủ nhiệm lớp con, thầy ấy nói con không có trở lại."

Hắn vừa nói vừa nhìn Khương Miên, xác định nàng không có nổi giận, mới nói tiếp: "Cho nên ta nghĩ con khẳng định về đây trước, con còn chưa có ăn cơm đâu, ta liền đến làm cho con chút đồ để ăn."

"Con yên tâm, ta làm xong liền rời đi ngay." Tả Tinh Bình đem chiếc đĩa trong tay cho Khương Miên, trong mắt chứa đầy mong đợi mà nói, "Đây là bánh trứng ta vừa làm xong, con có muốn nếm thử hay không?"

Đĩa bánh trứng có hình dạng không dễ nhìn, bất quá tốt xấu là không có dính gì trên đó, do hắn đã không còn dám mua đồ bên ngoài tùy tiện, sợ Khương Miên ăn lại bị tiêu chảy.

Khương Miên nể tình mà tiếp nhận đĩa bánh, nếm thử một miếng, hương vị cũng không tệ lắm, nàng lại ăn nhiều thêm mấy cái nữa.



Thấy thế, Tả Tinh Bình cười đến cong đều con mắt.

Xem ra đôi mắt của nguyên chủ là được di truyền bởi người cha thiên sư này, sau đó Khương Miên liền nghe một trận âm thanh phát ra từ chiếc bụng đói, thanh âm này hiển nhiên không phải của nàng phát ra. Ánh mắt của nàng liền dừng lại, hướng về Tả Tinh Bình.

Tả Tinh Bình lúng túng lấy tay che bụng, ý đồ thật vất vả mà vớt vát lại ấn tượng tốt đối với con gái, liền nghiêm túc nói: "Miên Miên, tốc độ phản ứng vừa rồi của con rất nhanh, đều đe bụng ta bị hù mà kêu lên."

Khương Miên: "..."

Thiên sư cha liền minh bạch???

Khương Miên thật hoài nghi một cách nghiêm túc tuổi tác thật của vị Thiên sư cha này!

Gặp con gái không tiếp lời, hết lần này đến lần khác bụng kêu càng lớn hơn, Tả Tinh Bình không thể làm gì khác hơn mà nói: "Trong nồi còn món xào, con chờ một chút, ta lập tức làm xong ngay."

Khương Miên nhìn hắn quay người chạy trối chết vào phòng bếp, chỉ chốc lát liền nghe thấy âm thanh xào rau truyền ra, sau đó, một cỗ mùi khét nồng đậm truyền ra theo sau.

Khương Miên: "..."

Nàng tiến vào phòng bếp, nhìn thấy món xào trong nồi bốc lên ngọn lửa lớn, toát ra một lượng khói đặc nghẹt khó có thể hút ra hết. Tả Tinh Bình đánh giá đây là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, một bộ ngốc trệ.

Khương Miên đang chuẩn bị đi qua hỗ trợ, đã thấy Tả Tinh Bình bỗng nhiên rút ra một xấp lá bùa, đầu ngón tay kẹp lấy lá bùa trên không trung khẽ quấn lại, ngọn lửa đang cháy cùng đại lượng khói toàn bộ bọ hút vào bên trong lá bùa, màu vàng của lá bùa lập tức biến thành một màu xám khói.

Hắn cấp tốc đem lá bùa vo thành một nắm, ném trên mặt đất, một cước đạp lên, chỉ nghe một tiếng phốc vang lên, lại nhấc chân lên, lá bùa đã hóa thành một nhúm tro tàn.

Sau đó Tả Tinh Bình giống như là cái gì cũng chưa xảy ra, chuẩn bị đem đồ ăn đã khét lẹt bỏ đi, kết quả quay người liền thấy Khương Miên, tay run một cái, nồi liền rơi xuống mặt đất.

"Miên Miên, ta..."

Khương Miên trầm mặt hai giây: "Ba ba, người đi phòng khách ngồi đi, để con dọn dẹp cho."

"Không được không được, trên tay con còn có vết thương." Tả Tinh Bình lắc đầu điên cuồng, hắn làm sao có thể cho con gái bảo bối tiến vào phòng bếp làm bẩn tay.

Khương Miên cố gắng để cho mình không đả kích đến sự tích cực của cha ruột, uyển chuyển nói: "... Con không muốn sửa lại phòng bếp."

Thiên Sư cha đã hiểu, ngoan ngoãn đi ra phòng khách, Khương Miên động tác nhanh chóng dọn dẹp lại phòng bếp.

Mục tiêu đời trước của nàng là phi thăng thành tiên, chỉ riêng việc cắm đầu vào tu luyện thì không thể nào nhanh chóng thăng cấp được, nàng thường thường liền ra ngoài lịch luyện.

Có lần bị thương, tu vi tạm thời mất đi, lưu lạc đến một thôn xóm vô cùng bình thường của người phàm, ở nơi đó, nàng đã trải qua năm năm sinh hoạt như một người bình thường. Mà chính ở đoạn thời gian đó đã làm cho nàng ngộ ra nhiều điều, sau đó liền đột phá tới Đại Thừa trong hoàn cảnh thần kỳ ấy.

Nàng lấy ra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, rất nhanh đã làm ra hai mặn một canh, trong lúc nàng đem đồ ăn bưng đến phòng khách, Thiên sư cha hiện đã trợn mắt há hốc mồm.

"Miên Miên, con khi nào thì..." Hắn chính là không thể tin được con gái bảo bối mười ngón tay không dính nước xuân có thể trong khoảng thời gian ngắn làm ra hai món một canh, mà lại hương vị cùng bề ngoài đều có thể làm người khác thèm đến chảy nước miếng.

Khương Miên: "Vú Lưu tại thời điểm nấu cơm, con ngẫu nhiên nhìn qua, thoạt rất đơn giản."

Tả Tinh Bình nghĩ đến biểu hiện trong phòng bếp vừa rồi của mình, yên lặng không nói gì."

Khương Miên bồi Tả Tinh Bình ăn cơm, nàng không có đói, chỉ ăn một miếng, còn lại toàn bộ tiến vào bụng của Thiên sư cha, lúc ăn xong, hắn hạnh phúc xoa xoa bụng cua mình.

Khương Miên đem bát để lại phòng bếp, để ngày mai vú Lưu đến rửa.

Nhưng nàng vừa đi vào bếp, phía sau bỗng nhiên có đồ vật gì đó dán lên người mình, nàng bước chân không dừng nửa bước, thần sắc như thường tiến vào phòng bếp.

Nếu như nàng đoán không có sai, phía sau lưng dán lên hẳn là phù của Tả Tinh Bình, vẫn là bùa đuổi ma quỷ nhỉ.

Tả Tinh Bình là Thiên sư chân chính truyền nhân, đoán chừng là do dị thường mấy ngày nay của nàng mà vừa cao hứng vừa nghi hoặc, cho đến khi việc nàng tự làm cơm vừa rồi, nghi hoặc đạt đến đỉnh điểm, vô luận là như thế nào cũng đều muốn thăm dò nàng một chút.



Trong phòng khách, Tả Tinh Bình nhìn thấy bùa đuổi ma quỷ của mình dán trên lưng của Khương Miên không xảy ra bất cứ biến hóa nào, triệt để nhẹ nhàng thở ra.

Hắn cũng không có hoài nghi Khương Miên, mà chỉ sợ nàng bị những thứ bẩn thiểu bám vào người, nên dẫn đến sự biến hóa to lớn ở tính cách của con gái bảo bối.

Mặc dù biến hóa như thế so với trước đó càng tốt hơn, nhưng nếu là do mấy thứ bẩn thiểu gây ra, khẳng định đối với Khương Miên có hại, cho nên mới sử dụng bùa đuổi ma quỷ này.

Xác nhận con gái bảo bối không có bị những thứ bẩn thiểu bám lên, Tả Tinh Bình đứng dậy, tìm một cơ hội, đem phù dán phía sau lưng của Khương Miên thu về.

Khương Miên giả bộ cái gì cũng không biết, cho đến lúc nghe Tả Tinh Bình dặn đi dặn lại rồi rời đi.

Đối với việc Tả Tinh Bình dùng bùa đuổi ma quỷ thăm dò nàng, Khương Miên khống có bất cứ cái gì là không cao hứng cả.

Nàng cùng nguyên chủ tính cách khác nhau, xuyên qua đến bây giờ, thổ hào cha cùng Thiên sư cha đối với tính cách biến hóa của nàng nếu là không khả nghi, ngược lại là không thích hợp.

Thiên sư cha nghi hoặc đã được tiêu trừ, còn những người cha khác càng không thành vấn đề.

Khương Miên mang tâm tình vui vẻ chuẩn bị ngồi xuống, tranh thủ dẫn khí nhập thể. Kết quả vừa ngồi xếp bằng xuống, chuông điện thoại liền vang lên, là một dãy số xa lạ, nghĩ nghĩ, nàng ấn nghe máy.

"Xin hỏi ngài có phải Khương Miên nữ sĩ?" Bên kia truyền tới giọng nói nho nhã lễ độ.

Khương Miên: "?"

"Ngài đỗ xe sai vị trí, phiền phức ngài xuống di chuyển một chút."

Mấy phút sau, Khương Miên đến chung cư gara tầng hầm, xem xét, xe của nàng vốn nên đỗ ở số 69, kết quả lại đỗ ở số 96.

Gọi điện thoại cho nàng chính là một người đàn ông trẻ tuổi, xem dáng vẻ là vội vã đến chỗ đậu xe bên trên, Khương Miên nói: "Không có ý tứ, tôi lập tức chuyển xe đi."

Bất quá đến lúc ngồi trên xe, Khương Miên nhìn xem bảng điều khiển xe, mắt liền trợn tròn.

Nguyên chủ biết lái xe, còn nàng có biết lái đâu!

Khương Miên: "..."

Mấy giây sau, nàng xuống xe, đem chìa khóa đưa cho người nam nhân trẻ tuổi, trên môi nở một nụ cười tự nhận là vô hại: "Làm phiền anh giúp tôi di chuyển xe một chút."

Nam nhân trẻ tuổi: "???"

Chẳng lẽ mình trúng số đào hoa?

Đối đầu với khuôn mặt mỉm cười của Khương Miên, nam nhân trả tuổi liền chần chờ: "Cái này..."

Hắn hướng trong xe nhìn qua, Khương Miên lúc này mới chú ý tới, chỗ ghế phía sau của chiếc xe giống như là có người ngồi, bất quá có màng xe cản trở, nhìn không rõ lắm.

"Ngài chờ một chút." Nam nhân trẻ tuổi nói, đi đến một bên xe của mình, nhẹ nhàng kéo cửa xe phía sau, hướng nam nhân tuấn mỹ bên trong nói: "Tiên sinh, vị tiểu thư này nhờ tôi giúp nàng chuyển xe đi đúng chỗ."

"Ừm." Nam nhân nhẹ nhàng gật đầu.

Khương Miên qua khe hở nhìn thoáng qua người bên trong, ngược lại là kinh diễm một chút, nghĩ muốn nhìn kỹ lại, cửa xe đã đóng.

Nam nhân trẻ tuổi tiếp nhận chìa khóa trên tay của Khương Miên, thay nàng dời xe, Khương Miên cũng không vội vã rời đi, nàng nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi đem xe tiến vào nhà xe đỗ lại, sau đó mở ra cửa xe ghế sau, đem nam nhân bên trong đỡ đi ra'

Đỡ?

Lại xem xét, lúc này nàng mới phát hiện trên đôi mắt của nam nhân được che một tấm vải trắng, trên miếng vải trắng tràn ra một ít màu đỏ tươi.

Khương Miên theo bản năng đem đôi tay sờ lên đôi mắt của chính mình, cảm thấy không nhịn được đều đau