Sau Khi Xuyên Thư Nữ Chủ Nàng Đen

Chương 29: Mong đến hoa nở



Chu Châu Anh cảm thấy chính mình tốt xấu cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn ( mộng xuân), như thế nào có thể vì chút nho nhỏ sóng gió mà lật thuyền đâu!

Nàng không chút hoang mang che lại cái mũi, đáy lòng niệm 《 Thanh Tĩnh chú》.

Tiêu Tâm Nguyệt thấy bộ dáng chật vật của nàng, liền nâng lên gót chân của nàng, tìm được Quá Khê huyệt, sau đó ấn lên.

Chu Châu Anh mắt cá chân cùng gót chân bị ấn đến vừa ngứa vừa đau, nàng "Ai nha ai nha" kêu lên, cái mũi bị bóp, thanh âm nặng giọng mũi, hơn nữa này tiếng kêu, càng nghe càng thấy câu nhân.

"Thánh Nữ tỷ tỷ, tỷ nhẹ chút!"

Tiêu Tâm Nguyệt liếc nàng một cái: "Như thế mới sẽ không chảy máu mũi nữa."

Tuy lời nói như thế, nàng lại trộm độ chân khí vào Quá Khê huyệt.

Chu Châu Anh chỉ cảm thấy như là có thứ gì đó từ mắt cá chân nhảy lên trên, không đau, nhưng là có chút ngứa, hơn nữa theo thứ kia nhảy lên, cả người nàng cũng đều trở nên kỳ quái.

Nàng chỉ cho đây là tác dụng của việc mát xa, kêu lên: "Ai có cảm giác, có cảm giác! Thánh Nữ tỷ tỷ, tỷ thêm chút lực đi."

Tiêu Tâm Nguyệt hỏi: "Muội chịu nổi sao?"

"Chịu nổi! A ha........"

U Vanh Lân quyết định đêm nay đến thăm viện tử Tiêu Tâm Nguyệt, mới vừa nhảy qua tường vây liền nghe thấy được tiếng kêu của Giáo chủ nhà mình, lúc thì lên cao lúc thì uyển chuyển kéo dài, hắn suýt chút nữa đã ngã quỳ rạp trên mặt đất.

"Này cũng...... Quá kịch liệt rồi đi, thật không hổ là giáo chủ a!"

U Vanh Lân nghe lén góc tường trong chốc lát, cảm thấy chính mình lo lắng quá mức. Nghe thanh âm giáo chủ, nơi nào giống như bị hiếp bức? Xem ra nàng là thật sự coi trọng Mạch Sơn phái Thánh Nữ, cho nên mới cam chịu khuất phục dưới thân đối phương, triền miên cầu hoan.

U Vanh Lân chua xót rời đi. Hắn cảm thấy thủy linh linh cái trắng nhà mình bị heo ăn, —— mặc dù đầu heo kia rất xinh đẹp, ở chính phái cũng có danh tiếng rất tốt, nhưng ở trong mắt Ma giáo bọn họ, vẫn là heo a!

Trong phòng, Tiêu Tâm Nguyệt hướng mắt ra ngoài cửa sổ liếc một cái, sau đó thu lại ánh mắt.

Chu Châu Anh máu mũi ngừng chảy, cả người lại vô lực, một bộ dáng thập phần thoải mái lại mất hồn dựa vào thùng tắm.

Trải qua một phen lăn lộn này, Tiêu Tâm Nguyệt cũng không nhàn tâm tư ở trong nước ngâm mình. Nàng rời đi mốc dũng, thay một kiện áo dài vải bông, bọt nước trên người đem áo dài dính ướt, nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.

Chu Châu Anh xoay xoay người ghé vào thành ao nhìn chằm chằm áo dài phạc họa ra dáng người xinh đẹp kia, lại nhéo nhéo eo của mình, không nắm đến thịt thừa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Túi da của nguyên chủ bị nàng ăn không thể dừng còn chưa tính, bụng nhỏ tốt xấu cũng không có gì, nhưng nếu trên eo xuất hiện mỡ thừa, nàng sợ là muốn đem cây mận đều chém hết.

Đang miên man suy nghĩ, Tiêu Tâm Nguyệt đi vòng vèo trở về, ném cho nàng cái khăn, nói: "Muội rửa mặt đi."

Chu Châu Anh một bên rửa mặt, một bên nhìn lén Tiêu Tâm Nguyệt, trong lòng nghĩ có nên ném xuống tiết tháo gì gì đó hay không, thử một chút xem nữ chủ có phải là thẳng nữ như sắc thép không. Dù sao nữ chủ có thể như vậy thẳng thắn thành khẩn mà cùng nàng tắm chung, nếu nữ chủ không phải thẳng nữ, vậy khẳng định là đối chính mình có ý!

Giáo chủ một chút cũng không cảm thấy chính mình nghĩ nhiều, cũng không cảm thấy chính mình tự luyến, dù sao nàng bây giờ cũng là giáo chủ Ma giáo, hành sự khác người một chút cũng có sao đâu chứ!

"Muội tẩy xong?" Hai tay Tiêu Tâm Nguyệt chống ở thành ao, ghé sát vào giáo chủ, hỏi.

Vách mộc dũng bị hơi nước làm thành bọt nước, lén lút chảy xuống, mà nhiệt khí lại hướng về nơi cao bay đi, ấp ủ thành hơi thở nóng cháy ái muội.

Thủy trong mộc dũng hạ nhiệt rất mau, Chu Châu Anh lại cảm thấy nhiệt độ thân thể hơi lên cao.

Chu Châu Anh duỗi tay vòng lấy cổ Tiêu Tâm Nguyệt, nũng nịu thanh âm truyền ra: "Thánh Nữ tỷ tỷ, lạnh."

Nàng vốn lớn lên kiều mị, như vậy thân mật tới gần, giống như một đóa Bỉ Ngạn hoa sáng ngời tú lệ chạy đến trước mặt Tiêu Tâm Nguyệt, tản ra mùi hoa thơm, gợi lên ký ức chôn sâu trong thân thể.

Tiêu Tâm Nguyệt ánh mắt lóe lóe, bỗng nhiên cúi xuống ngậm lấy môi nàng.

Nụ hôn nhìn như hung mãnh, nhưng cũng không làm Chu Châu Anh cảm thấy không khoẻ, nó tinh tế lâu dài, giống như thuyền mái chèo nhẹ lay động, như cá vui khi gặp nước, mặt nước gợn sóng, như nước từ sâu đến cạn, lại từ cạn đến sâu.

Hôn hôn đến động tình, Tiêu Tâm Nguyệt duỗi tay túm lấy thảm vải bông trên bàn bao lấy Chu Châu Anh, sau đó đem người từ trong nước vớt ra.

Chu Châu Anh treo trên người Tiêu Tâm Nguyệt, gương mặt vừa hồng vừa nóng, nàng đành phải dúi đầu vào cổ nàng ấy, tránh cho nàng nhìn thấy bộ dáng không biết cố gắng của mình.

Tiêu Tâm Nguyệt lúc này một chút cũng không chê nàng nặng, từ Noãn các đến giường bất quá không xa, Tiêu Tâm Nguyệt ngay cả thở dốc cũng không có.

Trở lại giường, tâm giáo chủ bỗng nhiên nhắc lên, trái tim "Bùm bùm" nhảy loạn. Nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nội tâm có chút chờ mong, nhảy nhót, lại có chút khẩn trương nho nhỏ.

Thành thân đại môn rốt cuộc cũng hướng nàng mở sao?

Nàng đã mở được cánh cửa này, còn có vé tàu ra biển rong ruổi.

Khiến cho nàng tận tình mà ở trong biển du lịch!

Chu Châu Anh cảm thấy, có thể được Tiêu Tâm Nguyệt như vậy có tiền có sắc có trí tuệ có địa vị, võ công cao cường tiền đồ vô lương nữ nhân ngủ, nàng một chút cũng không mệt

Đương nhiên, xét thấy Tiêu Tâm Nguyệt mang theo ánh hào quang nữ chủ, có khả năng sẽ câu dẫn rất nhiều ong bướm, chính mình có lẽ chỉ là khách nhân đi qua cuộc đời nàng, cho nên cho đi thân không cho đi tâm thì tốt rồi.

Tiêu Tâm Nguyệt thấy đôi mắt sáng ngời của Chu Châu Anh, trong mắt nhảy nhót dễ hiểu dễ thấy, cũng không có do dự. Áo dài nhẹ giải, màn trướng nhẹ bay, la rèm rũ xuống, không cần ngôn ngữ, chỉ cần ánh mắt chạm sâu vào nội tâm đối phương, dây dưa.

- ----

Ngoài phòng gió nổi lên, tuyết trắng lất phất bay, dần dần mặt đất trải đầy tuyết trắng.

Ánh sáng mông lung từ cửa sổ rọi vào, bên trong la rèm mơ hồ nhìn thấy được bóng người.

Tiêu Tâm Nguyệt ngồi ở mép giường, ánh sáng hắt lên lưng nàng, đôi mắt không hề xê dịch nhìn chằm chằm Chu Châu Anh đang ngủ say, ngón tay vuốt ve mái tóc đen nhánh xinh đẹp, lại cầm lên một ít quấn quanh đầu ngón tay đùa nghịch.

Tóc Chu Châu Anh xinh đẹp, nhưng không tính là mềm mại, một đầu tóc như thác nước vừa thẳng lại dài, thật là chọc người hâm mộ.

Tiêu Tâm Nguyệt tay chân nhẹ nhàng rời giường đi lấy kéo, chọn mấy sợi tóc của mình cùng Chu Châu Anh cắt xuống, đánh thành một cái kết, bỏ vào túi vải đỏ, sau đó bỏ vào trong hộp đặt trên đầu giường.

Chu Châu Anh đang ngủ say cũng không hề hay biết tóc đẹp của mình bị người "trộm cắt" đi, nàng chỉ cảm thấy hơi ấm bên cạnh biến mất, vì thế quơ tay qua bên cạnh sờ xoạn.

Nàng sờ mãi cũng không được gì, cuốn cùng một bên hướng vào trong giường lăn đi, một bên đem chăn quấn chính mình chặt hơn.

Tiêu Tâm Nguyệt ngồi ở mép giường nhìn nàng hồi lâu, thấy nàng vẫn chưa tỉnh ngủ, liền cúi người hôn nàng một ngụm.

"Vân Khê, đừng mà." Chu Châu Anh lầu bầu một câu.

Tiêu Tâm Nguyệt thần sắc cứng lại, trong mắt bỗng nhiên sáng một cái.

"Dương Xuân." Tiêu Tâm Nguyệt nhẹ gọi.

Chu Châu Anh không có bất kỳ phản ứng gì.

Ánh sáng trong mắt Tiêu Tâm Nguyệt hơi tối đi, nàng cởi hài, lần nữa leo lên giường, đem đệm chăn kéo ra một nửa. Khiến tiểu nhân nhi đang quấn mình thành con nhộng không thể không lăn trở về, vừa lúc lăn vào lòng nàng.

Động tĩnh này nháo lớn như vậy, Chu Châu Anh không thể không xốc lên mí mắt lên, mê mang hỏi: "Thánh Nữ tỷ tỷ?"

"Châu nhi tỉnh?" Đầu ngón tay Tiêu Tâm Nguyệt từ cái cổ tuyết trắng của Chu Châu Anh xẹt qua, dừng lại ở vết hôn màu đỏ.

"Trời đã sáng sao?" Giáo chủ rụt rụt cổ, chui vào trong lòng Tiêu Tâm Nguyệt, lẩm bẩm hỏi, "Tỷ muốn đi luyện công sao?"

"Không có, tuyết rơi rồi, hôm nay ta liền bồi muội lười một hồi?"

"Thánh Nữ tỷ tỷ là tốt nhất." Chu Châu Anh ôm eo Tiêu Tâm Nguyệt, thoải mái phát ra một tiếng thở dài, lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Tiêu Tâm Nguyệt cười cười, cũng nhắm mắt ngủ.

______

Trời sáng, hai nàng còn nhớ thương chuyện các danh môn chính phái muốn đàm phán cùng Ma giáo nên nhanh chóng rửa mặt chải đầu, vội vàng ăn sáng, rồi chạy đến Mạch Sơn phái.

Tuy người Ma giáo cũng thức dậy sớm, lại đều không nhanh không chậm ở trong sân hoạt động gân cốt.

Có người hỏi U Vanh Lân: "Tả hộ pháp, chúng ta phải đi cái gì mà Yến Dự đường sao? Để giáo chủ đợi lâu cũng không tốt đi?"

U Vanh Lân: "Chưa đến giờ Tỵ thì vẫn còn sớm, giáo chủ chúng ta có lẽ còn chưa đến đâu!"

Người Ma giáo nháy mắt liền hiểu ra, sôi nổi quan tâm: "Có phải là xuân cung đồ kia có tác dụng?"

"Chắc vậy, đây là vật chúng ta hao tổn tâm cơ tìm kiếm, để người Mạch Sơn phái đi tìm về đâu!"

U Vanh Lân lại thở dài: " Hôm nay nghị hòa, mọi người phải chuẩn bị tâm lý tốt."

"Như thế nào a?"

U Vanh Lân đem chuyện hắn nghe lén góc tường đêm qua kể lại cho bọn hắn nghe, cuối cùng hắn nói lời thầm thía: "Giáo chủ là người có võ công cao thâm khó lường nhất của Thiên Cơ giáo chúng ta, kẻ hèn như Thánh Nữ há có thể là đối thủ của nàng? Nếu không phải giáo chủ ái mộ Thánh Nữ, sao có thể cam nguyệt làm tù binh của Thánh Nữ kia? Buổi đàm phán hôm nay, tâm giáo chủ nhất định sẽ hướng về Mạch Sơn Thánh Nữ kia, chúng ta chuẩn bị tâm lý trước đi."

"Đến lúc đó rau kim châm đều lạnh!"

"Như thế nào lạnh? Giáo chủ cùng Thánh Nữ kia cũng không sinh được hài tử, chỉ cần không có hài tử, không, cho dù có hài tử, chúng ta cũng phải đem hài tử cướp về dưỡng!"

U Vanh Lân thấy bọn hắn càng nói càng lệch, vội nói: "Được rồi, đều chuẩn bị đi, lát nữa tùy cơ ứng biến, nếu là bẫy, chúng ta dù phải liều chết cũng phải mang giáo chủ rời đi!"

Bọn họ nhỏ giọng thương nghị, rất nhanh, Mạch Sơn phái đện tử chạy tới truyền lời: "Chư vị, chưởng môn các phái đều đã tề tụ ở Yến Dự đường."

"Còn giáo chủ của chúng ta?"

"Thánh Nữ phu nhân đã cùng Thánh Nữ đi trước Yến Dự đường."

Đám người U Vanh Lân không nhiều lời nữa, hùng dũng oai vệ đến Yến Dự đường.

Bên kia, Tiêu Tâm Nguyệt nắm tay Chu Châu Anh ra viện tử, thấy nàng lét lút đánh ngáp, cười: "Việc lần này rất quan trọng, muội không được ngủ gà ngủ gật đâu nha."

Chu Châu Anh liếc xéo nàng một cái: "Thư sư muội nói muội không được túng dục quá độ, nếu không bệnh trong người sẽ phát ra ngủ không được, cho nên muội như này, đều do Thánh Nữ tỷ tỷ hại!"

Tiêu Tâm Nguyệt không muốn cõng nồi này, nên nói: "Nếu muội đã biết như thế, vì sao còn câu dẫn ta?"

Giáo chủ làm bộ làm tịch thở dài: "Muội cho rằng Thánh Nữ tỷ tỷ võ công cao cường, có nghị lực, pcó định lực, nên muốn thử Thánh Nữ tỷ tỷ một chút, không nghĩ tới....... Muội còn đánh giá cao sự nhẫn nại của tỷ nữa nga, ai."

Tiêu Tâm Nguyệt thấy nàng bẻ cong sự thật, buồn cười nói: "Người đều có thất tình lục dục, ta cũng không phải thánh nhân. Huống hồ, thời điểm muội kêu đau, ta là luyến tiếc tiếp tục, là muội........"

Chu Châu Anh đỏ mặt che lại miệng nàng, giận mắng: "Không cho nói!"

Tiêu Tâm Nguyệt tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ đến lời nàng, bất quá suy nghĩ không bao lâu, liền cong cong mi mắt gật gật đầu.

Chu Châu Anh cảm thấy nữ chủ này một chút cũng không giống như trong nguyên tác, dịu dàng, kính cẩn nghe theo, ngược lại rất lưu manh, cũng không biết trong bụng kia của nàng, như thế nào lại có nhiều ý xấu như vậy!

Bất quá, nếu Tiêu Tâm Nguyệt giống như trong nguyên tác đối nam chủ thiên y bách thuật*, nàng sẽ không dám đội nón xanh cho nam chủ

( Thiên y bách thuật: trăm theo trăm thuận)

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Vốn dĩ nghĩ trích dẫn đời Minh một đầu dân ca, một đoạn《 mây tụ phi》

La rèm buông xuống, điên long đảo phượng. Tóc như thác nước trải trên gối thuều.

Trong miệng lây dính mùi khí tức của nhau. Tình mê, thấm mướt mồ hôi, cá nước thân mật.

Nhưng sợ bị khóa, cho nên viết tới đây thôi! Dù sao xóa rồi cũng không ảnh hưởng số lượng từ, hahahha.