Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 25



Hạ: Đôi lời muốn nói: Xin lỗi mọi người vì ra chương chậm, tại lúc đầu thấy truyện bình bình nên chưa có hứng nên làm chút rồi nghỉ, mấy ngày mới xong một chương, giờ tới mấy khúc hăng mình làm cho xong luôn, hi hi.

- ------

"Ý này của thầy, không ngờ cậu ta hãm hại nói xấu em tội danh lớn như vậy, ngay cả một chút xử phạt cũng không có có phải không?" May là đã nhìn thấu giảng viên cố vấn thiên vị, Sở Ngọc vẫn chấn kinh bởi da mặt dày của đối phương: "Em thấy vẫn là nên báo cảnh sát đi, xem thử vấn đề em gắn camera lớn hay là vấn đề cậu ta hãm hại tôi lớn. Nhân tiện cảnh tỉnh các bạn học khác cho bọn họ nghe sự tích vinh quang của Du Hi."

"Sở Ngọc, mày dám!" Du Hi nghe vậy trừng Sở Ngọc, ánh mắt trừng muốn ra máu: "Một tên nghèo hèn như mày đừng tưởng chỉ đoạn phim đó có thể làm gì được tao!"

"Du Hi!" Mặt giảng viên cố vấn đã xanh lè, hận sắt không thành thép trừng Du Hi quay qua khuyên Sở Ngọc: "Sở Ngọc, em đừng vội báo cảnh sát, thầy gọi điện kêu phụ huynh Du Hi tới, cam đoan cho em kết quả xử lý hài lòng."

Không bao lâu sao cha Du đã tới, một mình trò chuyện với giảng viên cố vấn hồi lâu mới nói cho Sở Ngọc kết quả xử lý...

"Du Hi có thể xin lỗi cậu, tôi sẽ bồi thường cho cậu 700 triệu, nhưng cậu phải xóa bỏ đoạn phim đó, hơn nữa sau này không thể để lộ chuyện này ra bên ngoài."

"Chỉ là như vậy?" Sở Ngọc nhướng mi nhìn giảng viên cố vấn lộ vẻ mặt nịnh nọt với cha Du: "Xử lý của trường học với hành vi hãm hại đâu?"

Giảng viên cố vấn nhất thời không lên tiếng, cha Du cho rằng Sở Ngọc thấy chưa đủ cau mày nói: "700 triệu không phải số tiền nhỏ, cậu đừng quá tham lam ở đó lên giá."

"Lên giá? Ông suy nghĩ nhiều." Sở Ngọc cười lạnh: "So với 700 triệu, tôi càng hy vọng có thể đưa loại rác rưởi như Du Hi vào sau song sắt, hoặc ít nhất đuổi cậu ta thuận tiện thông báo toàn trường thì không sai biệt lắm."

"Cậu!" Cha Du là ông chủ công ty lớn, ngồi tít trên cao quen không ngờ tới sẽ bị một tên sinh viên còn chưa ra trường không khách khí nói trước mặt như vậy, sắc mặt trầm xuống: "Cậu đừng thấy cho mặt mũi rồi không biết xấu hổ! Thật sự cho là tôi phải cầu xin cậu. Có tin tôi kêu trường học các cậu đuổi cậu không?"

"Ngài Du ngài đừng nóng vội, trước xin bớt giận tôi đi làm việc với Sở Ngọc một chút." Giảng viên cố vấn thấy vậy cảm thấy không tốt, vội vã trấn an cha Du kéo Sở Ngọc nói: "Thầy biết mấy người trẻ như các em tính tình lớn, nhưng chờ vào xã hội cậu sẽ biết có rất nhiều chuyện như vậy không đen thì trắng. Giờ là Du Hi làm sai nhưng nhà em ấy có tiền có thế, em không nên làm căng, cuối cùng còn không đòi được công đạo từ trong tay người ta, hơn nữa sau này có rất nhiều người cũng ghim em."

"Không phải thầy lừa em, điều kiện gia đình em không tốt, thay vì đối nghịch với nhà của Du Hi không bằng nhận chút phí bồi thường mới là đồ vật thật sự."

"Thầy nói rất có lý." Sở Ngọc đồng ý gật đầu. Giảng viên cố vấn nghe vậy rốt cuộc lộ ra vẻ mặt hài lòng đã thấy Sở Ngọc châm chọc cười: "Chỉ là xin lỗi, em không thiếu chút tiền đó."

Sở Ngọc nhìn Du Hi và cha Du: "Tôi thấy vẫn là xem rác rưởi thân bại danh liệt sảng khoái hơn, không phải chỉ là 700 triệu thôi sao, coi như tôi dùng tiền mua vui."

Mặt cha Du hoàn toàn đen: "Được, được! Mày không thiếu tiền đúng không? Chờ lên toàn án đi. Bố mày mời luật sự kiện mày không cần tới 700 triệu, một học sinh nghèo như mày có thể mời luật sư không? Đến lúc đó xem ai thắng!"

Cha Du nói rồi nhìn giảng viên cố vấn, hỏi: "Hôm nay hiệu trưởng Tăng có ở đây không? Tôi đi nói chuyện với ông ta. Loại sinh viên gắn camera trong ký túc xá phải nhanh chóng bị đuổi!"

"A, thì ra phó hiệu trưởng Tăng cho ông quyền tùy ý đuổi sinh viên? Tôi không học luật nhưng nhớ mang máng quy định trong trường hình như không có." Sở Ngọc thuận miệng nói: "Không thì tôi cũng tiện thể tố cáo các ông giao dịch hối lộ đi?"

"Ngài Du! Ngài Du đừng tức giận!" Giảng viên cố vấn ba phải ngăn cản cha Du tức tới thổi râu trừng mắt: "Trẻ con không hiểu chuyện, ngài đừng tính toán với em ấy, tôi sẽ kêu phụ huynh em ấy tới là xong."

Sở Ngọc: "Gia trưởng gì, không phải nói muốn mời luật sư kiện sao? Tôi dứt khoát kêu luật sư tới đi, miễn cho ngài Du lo lắng người nghèo như tôi không mời nổi luật sự."

"Mày kêu!" Cha Dụ cười lạnh: "Tao cũng muốn xem mày có thể gọi tới thứ gì."

Từ khi Du Hi biết mình phải xin lỗi Sở Ngọc đã bất mãn, nghe cha Du nói muốn đuổi người ánh mắt liền sáng lên, không ngờ tới Sở Ngọc dầu muối không ăn, ngay cả 700 triệu cũng không coi vào đâu, Du Hi không khỏi nghi ngờ.

Thấy Sở Ngọc trực tiếp gọi luật sư, Du Hi nhớ tới gì đó không nhịn được nói: "Có phải mày tìm kim chủ bao nuôi đúng không?"

"Bao nuôi?" Cha Du nghe vậy nhíu mày: "Sa đọa như vậy? Thảo nào là cái đức hạnh này."

"Đúng vậy, trước đó con tận mắt thấy nó lên xe sang. Chỉ là trước đây nó được bao dưỡng cũng vẫn là dáng vẻ nghèo tới muốn mạng, có lẽ không lấy được bao nhiêu tiền, không giống giờ, 700 triệu cũng nói không cần là không cần." Du Hi nói xong dần hớn hở: "Không phải là đổi một kim chủ khác hào phóng hơn đi?"

Sở Ngọc cười như không cười nhìn hắn: "Có phải nói xấu là bản năng của cậu như con chó ăn cứt không? Lời này của cậu tôi cũng đã ghi âm, đợi lát nữa luật sư của tôi tới sẽ cùng tìm cậu xử lý."

Du Hi trợn trừng mắt còn muốn nữa đã bị cha Du cau mày ngăn lại.

"Mày đừng tưởng tìm được luật sư thì vạn sự đại cát." Cha Du nói với Sở Ngọc: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, không cho mày chút dạy dỗ thì mày không biết hiện thực xã hội là dạng gì."

Một hồi sau, luật sư Sở Ngọc gọi tới.

Lần thứ hai vội vội vàng vàng tới trường Sở Ngọc, Hà Dược cảm thấy hiện tại hình như mình sắp từ đại thần trong triều biến thành đại nội tổng quản, đặc biệt phụ trách xử lý đủ loại công việc của Sở Ngọc. Đương nhiên xem trên phân thượng tiền thưởng, hắn vẫn rất vui vẻ trở thành đại nội tổng quản.

"Ông chính là người muốn kiện cậu Sở?" Hà Dược quan sát cha Du: "Theo ông nói, ông là chủ tịch công nghiệp Quan Vũ?"

"... Không sai." Tuy Hà Dược còn trẻ nhưng thoạt nhìn là tinh anh thương nghiệp, nhất là không chỉ có thể nói rõ thân phận của ông còn biểu hiện xem thường, cha Du vừa tức giận trong lòng vừa kiêng kỵ thêm vài phần, thái độ thu liễm hơn so với Sở Ngọc.

Hà Dược gật đầu lại không để ý đến ông ta nữa mà quay đầu giới thiệu người bên cạnh cho Sở Ngọc: "Cậu Sở, đoàn luật sư của ông chủ đang chờ lệnh của cậu, đây là Kỷ Lâm Huy là luật sư đứng đầu, năng lực nghiệp vụ rất tốt, cam đoan có thể đáp ứng yêu cầu của cậu."

"... Có phải có chút chuyện nhỏ thành chuyện to không?" Sở Ngọc nghe vậy không nhịn dược nói, cậu chỉ kêu Hà Dược tìm một luật sư đáng tin cậy là được, thật sự không cần tới một đoàn: "Hơn nữa luật sư Kỷ am hiểu chắc là liên quan tới kiện tụng thương nghiệp đi, tới xử lý vụ án này của tôi thật sự thích hợp sao?"

"Cậu Sở yên tâm, chúng tôi rất am hiểu xử lý các tranh chấp như xâm phạm danh dự." Kỷ Lâm Huy lập tức nói: "Nhất định sẽ cho ngài kết quả hài lòng."

Nói xong Kỷ Lâm Huy liền quay đầu nhìn cha Du và Du Hi: "Tiếp theo, các vấn đề liên quan đến tranh chấp giữa cậu Sở và các ông đều sẽ từ tôi thuộc đoàn luật sư tới thay mặt, các ông không được quấy rầy người ủy thác của tôi."

Du Hi bị ánh mắt trầm tĩnh của Kỷ Lâm lướt qua tức khắc khó chịu: "Còn đoàn luật sư, quỷ nghèo giả vờ gì..."

Không nghĩ tới lời mới ra khỏi miệng đã bị cha Du dùng sức tát một cái.

"Ba, ba làm gì..." Du Hi bất mãn oán giận lại kinh ngạc phát hiện gương mặt ba ruột của hắn luôn tỏ ra phong độ dần trắng bệnh, môi hơi run rẩy, giọng nói thậm chí kinh hoảng: "Cậu... cậu thực sự là Kỷ Lâm Huy kia?"

"Theo tôi được biết, trong ngành không có ai trùng tên với tôi." Kỷ Lâm Huy nói.

Thực ra cha Dụ đã đoán được, dù sao trước đây ông ta đã xem qua ảnh chụp của Kỷ Lâm Huy, nhưng nghe vậy lập tức sa sút tinh thần rất nhiều, không nhịn được nhìn Sở Ngọc, hỏi: "Kia... Vị kia là?"

Kỷ Lâm Huy lạnh nhạt nói: "Cậu Sở đương nhiên là người thuê tôi, còn những cái khác, không cần thiết nói cho ông biết."

"... Ba? Xảy ra chuyện gì?" Du Hi thấy tình huống trong nháy mắt biến thành như vậy cũng luống cuống theo.

Cha Du cũng không đếm xỉa tới cậu, mặt mũi nản lòng nói với Kỷ Lâm Huy: "Luật sư Kỷ, là chúng tôi sai rồi, chúng tôi sẽ không kiện cậu... cậu Sở, tất cả chỉ là hiểu lầm."

Nói xong cha Du cầu tình Sở Ngọc: "Cậu Sở, tôi đây kêu Du Hi... xin lỗi cậu, cậu đại nhân đại lượng đừng tính toán với chúng tôi. Tôi nguyện ý bồi thường cậu 3... không, 7 tỷ! Hy vọng cậu đừng truy cứu lỗi sai của tôi và Du Hi."

Sở Ngọc cũng bị thái độ chuyển biến 180 độ của cha Du làm cho ngẩn ra, Hà Dược xứng chức "Đại nội tổng quản" đúng lúc giải thích cho cậu: "Luật sư Kỷ rất nổi tiếng, xem ra ngài Du đây có nghe thấy, biết bản thân không có phần thắng."

Cha Du cười làm lành: "Luật sư Kỷ tiếng tăm lừng lẫy, người làm ăn ai chưa từng nghe qua, án kiện qua tay có thể nói là lên tới mấy trăm tỷ, ông chủ của những công ty niêm yết đó muốn mời cũng không mời được. Cậu Sở là chủ thuê của luật sư Kỷ, thật sư là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn."

"Vậy à..." Sở Ngọc hiểu được.

"Thực ra không kiện cũng được..." Sở Ngọc cười cười nói với cha Du: "Chỉ cần thông báo những chuyện Du Hi đã làm là được. Kể cả vu hại tôi trộm đồ, ác ý hủy hoại đồ vật tôi đặt trong ký túc xá, tung tin đồn tôi có quan hệ không chính đáng, thuê người muốn hành hung tôi vân vân..."

"Như vậy tôi sẽ không kiện cậu ta nữa, trừ chuyện đó ra không bàn nữa."

Cha Du nghe xong sắc mặt liền thay đổi, nếu làm như vậy ngoài trừ không cần bỏ tiền bồi thường cho Sở Ngọc, ảnh hưởng tiêu cực với Du Hi sợ rằng còn lớn hơn trực tiếp lên tòa án với Kỷ Lâm Huy! Sở Ngọc căn bản không có ý định bỏ qua cho Du Hi!

Hồi lâu, cha Du cắn răng nói: "...Cậu Sở nhất định phải không buông tha sao? Có câu nói, đối nhân xử thế nên lưu một đường, ngày sau gặp lại cũng tốt."

Sở Ngọc nghe vậy hỏi ngược lại: "Trước đó Du Hi làm những chuyện đó với tôi có lưu một đường sao? Nếu không phải tôi tìm tới luật sư Kỷ, ông bây giờ nhớ tới câu châm ngôn đó sao?"

"Như đã nói..." Sở Ngọc nhớ tới lời cha Du nói lúc trước không khỏi bật cười: "Hiện tại có tính là ông Du đây ăn giáo huấn, theo lời nói của ông cũng phải biết hiện thực xã hội dạng gì đúng không?"

Cha Du bị lời nói trước đó của mình chặn, nhất thời không lời nào để nói.

Du Hi bên cạnh dường như mới ý thức được mình gây chuyện lớn, Sở Ngọc thành người ba hắn không chọc nổi. Thấy cha Du không nói lời nào tựa hồ muốn nhận mệnh, Du Hi lập tức hoảng hốt lo sợ hô lên: "Sở... Sở Ngọc, tớ sai rồi! Cậu không thể nói những chuyện đó ra! Tuyệt đối không được!!!"

Nhưng Sở Ngọc lười không thèm để ý tới hắn nữa trực tiếp để cho Kỷ Lâm Huy hoàn toàn tiếp quản việc này.

"Cậu còn chuyện gì cần xử lý sao?" Hà Dược hỏi.

"Hôm nay tới đây tôi chuẩn bị làm thủ tục tạm nghỉ học, chỉ là xem ra..." Sở Ngọc vừa nói vừa nhìn giảng viên cố vấn khiếp sợ đứng bên cạnh: "Không tạm nghỉ nữa, trực tiếp nghỉ học đi."

Giảng viên cố vấn hoàn hồn nghe vậy lập tức giật mình... xong! Hắn đã đắc tội Sở Ngọc!

Ai có thể ngờ tới Sở Ngọc vẫn luôn là sinh viên nông thôn mềm yếu dễ khi dễ vậy mà đột nhiên trở nên lợi hại như vậy! Bị Du Hi hãm hại còn có thể phản kích thì thôi, lại đột nhiên toát ra bối cảnh khó lường như vậy!

Giảng viên cố vấn nhất thời vô cùng hối hận. Một sinh viên có thể mời Kỷ Lâm Huy làm luật sư, đây chính là mặt mũi và mạng giao thiệp vô cùng khó được! Nghe Sở Ngọc nói muốn nghỉ học, giảng viên cố vấn hận không thể ôm đùi giữ người lại, rất sợ Sở Ngọc có quan hệ với lãnh đạo nào đó của trường học, cho hắn thuốc nhỏ mắt trước mặt lãnh đạo.

Tiếc là lúc này Sở Ngọc muốn làm gì hắn cũng không dám cứng rắn ngăn cản, Sở Ngọc khăng khăng nghỉ học, có Hà Dược chuẩn bị rất nhanh đã xong xuôi thủ tục, gói đồ đạc trong ký túc xong trực tiếp về nhà.

Thời Tranh biết chuyện này không nhịn được hỏi Sở Ngọc: "Ngoài trừ kiện Du Hi, có cần xử lý công nghiệp Quan Vũ nhà họ không?"

Thực ra Sở Ngọc cũng không tức giận lắm, dù sao bị Du Hi bắt nạt thảm không phải cậu mà là chủ nhân cơ thể này, chỉ là trừng phạt người như thế cũng coi là vì dân trừ hại, Sở Ngọc nghĩ nghĩ nói: "Cũng không cần động tác quá lớn, sau khi kiện để cậu ta trả giá thật lớn cho hành vi của mình là được. Còn công ty nhà cậu ta, tôi thấy không cần quan tâm gì nhiều. Nếu như không phiền toái thì có thể tra xem ba cậu ta và một số người trong trường, ví dụ như có hoạt động không hợp pháp gì đó không với hiệu trưởng Tăng."

"Còn có giảng viên cố vấn đó cũng là một thầy giáo không có đạo đức. Trong trường không nên có thứ tạp nham như vậy."

Thời Tranh gật đầu: "Được."

Không bao lâu sao Sở Ngọc thấy tin tức giảng viên cố vấn bị tạm thời cách chức xử phạt vì nhận quà tặng đắt giá và tiền của sinh viên, cao tầng trong trường hình như cũng bị tra ra có người ăn hối lộ.

Đương nhiên đều là chuyện sau này, lúc này Sở Ngọc mới vừa từ bên ngoài trở về, đương nhiên phải đi tắm trước. Chỉ là không ngờ tới tắm tắm phát hiện nước ấm không biết sao càng lúc càng nóng.

? Xác nhận mình không có mở chức năng nước nóng, Sở Ngọc tràn đầy nghi hoặc. Một hồi sau cho dù là mở nước lạnh cũng nóng tới không chịu nổi, Sở Ngọc không nhịn được gọi Thời Tranh để anh tới xem có phải bồn tắm bị hư không.

"Nước ấm bình thường." Thời Tranh thử chút nói.

Sở Ngọc không tin: "Sao có thể, đây tuyệt đối gần 50 độ!"

"..." Thời Tranh cầm nhiệt kế cho Sở Ngọc xem, chỉ có 35 độ.

"Làm sao sẽ?" Sở Ngọc không dám tin trợn tròn mắt: "Tôi thực sự cảm thấy siêu cấp nóng!"

"Anh kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi xem?" Sở Ngọc nói.

Kết quả nhiệt độ cơ thể cũng bình thường.

Hết thảy đều rất bình thường, chỉ có Sở Ngọc cảm thấy không bình thường.

Sở Ngọc không nhịn được nghi ngờ đời người lần nữa thử cảm nhận nước ấm: "...Ừ? Hình như không nóng?"

Sở Ngọc thử mấy lần xác định không lại bị nóng đến. Vì vậy chỉ có thể coi thành ảo giác.

Nhưng đến lúc ăn cơm chuyện lạ lại tới.

Sở Ngọc gắp một đũa rau xanh thanh đạm không chút nào gay mũi mới đặt bên miệng còn chưa kịp ăn, đột nhiên buồn nôn trực tiếp phun ra.

...???

Sở Ngọc vừa súc miệng vừa bắt đầu nghi ngờ đời người, tuy mình thích ăn thịt nhưng cũng không kén ăn, đối với rau xanh gần như không thể ngửi thấy mùi gì đó thế nào lại đến nỗi vừa ngửi đã ói tới nông nỗi này...

Có khi nào cậu đã mắc bệnh nan y kỳ quái gì không?

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Tranh:...Anh có một suy nghĩ to gan.jpg