Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 91: Là vị trưởng lão nào



Bùi Huyền Trì giơ tay lên đỡ mèo nhỏ. Hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, hỏi: "Làm sao vậy?

"Meo meo ~" Vân Lạc Đình vẫy đuôi. Cằm cậu hướng lên phía vai hắn rồi để lên.

Không có gì, ta đoán ngươi chán, muốn ta qua đây với ngươi.

Vân Lạc Đình không truyền âm, cũng không nói ra. Nên tất nhiên Bùi Huyền Trì không hiểu cậu có ý gì.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng của cậu không hề sốt ruột. Hẳn là túi pháp khí không xảy ra chuyện gì.

Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ lên, đứng dậy đi vào trong phòng.

Túi pháp khí có động tĩnh. Góc ngoài của nó thỉnh thoảng sẽ nhô ra, rồi sau đó lại rất nhanh quay về trạng thái cũ. Giống như không cẩn thận đụng phải.

Vân Lạc Đình hạ thần thức xuống. Cậu phát hiện có một bóng dáng màu xám nâu chạy tán loạn trong túi pháp khí.

Chính là cái người mà lúc cậu đi vào nhà đấu giá thì chạy ra ngoài.

Có thể do sau khi nó tỉnh ngủ. Biết được chuyện mình đã được cứu từ trong miệng linh thú bên cạnh, cho nên nó rất vui vẻ.

Trưởng lão cảm nhận được linh lực của tiểu tộc trưởng đến gần, liền nói: "Tiểu tộc trưởng. Cốc Hân Vân không bị thương. Bây giờ nàng đã tỉnh lại, hay là thả nàng ra trước?"

"Mặc dù lực tấn công của chuột Cốc Hân Ngọc không mạnh. Nhưng nếu tiểu tộc trưởng gặp phải chuyện nguy hiểm. Nó vẫn có thể đứng trước mặt bảo vệ ngươi an toàn."

Vân Lạc Đình không đồng ý. Nếu nói Cốc Hân Vân cảm thấy buồn chán. Vậy cậu thả nàng ra để nàng hít thở không khí là không thành vấn đề. Nhưng nếu nói để nàng ở lại bên cạnh bảo vệ cậu, cái này không cần thiết.

Chi bằng để nàng ở trong túi pháp khí tu luyện. Nhìn tuổi của Cốc Hân Vân không lớn. Hơn nữa cậu chưa từng nhìn thấy nàng hoá hình, hẳn là tu vi không cao. Dù có ở trong túi pháp khí nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng có thể tăng tu vi.

Mặc dù trưởng lão không biết tính tình của tiểu tộc trưởng ra sao. Nhưng ông từng ở bên cạnh tộc trưởng. Hiểu rất rõ tộc trưởng. Nói vậy tính cách hai phụ tử chắc chắn không khác nhau lắm.

Trầm mặc một lát, trưởng lão suy nghĩ một chút nói: "Tiểu tộc trưởng, có thể để Cốc Hân Vân đi ra ngoài chơi với ngươi. Nó là chuột Cốc Hân Ngọc đó, lúc chạy mà vận chuyển linh lực sẽ làm màu sắc trên người biến hoá. Cái đuôi có thể xuất hiện ảo ảnh. Ngươi thật sự không muốn mang nó ra ngoài nhìn một chút sao?"

Những linh thú khác đều bị thương. Ông không cần nghĩ nhiều cũng biết Vân Lạc Đình sẽ không đồng ý cho bọn họ đi ra ngoài.

Nhưng nếu mà bên cạnh tiểu tộc trưởng không có một con linh thú nào. Trưởng lão có hơi không yên tâm.

Vừa vặn thả Cốc Hân Vân ra.

Chưa nói đến có an toàn hay không. Cỗ ma khí bên cạnh tiểu tộc trưởng không lúc nào là không tản ra khí tức nguy hiểm. Đủ để bảo vệ tiểu tộc trưởng rồi.

Nhưng...... Đạo lữ là cái quái gì?!



Tiểu tộc trưởng mới bao nhiêu tuổi chứ!

Dựa theo tuổi tác trong Tộc linh thú. Ngươi vẫn còn là một con mèo con đó!

Tên Ma tộc đáng ghét này. Nhân lúc trong nhà không có trưởng bối vậy mà lại đi lừa mèo?!

Trong lòng trưởng lão không ngừng lẩm bẩm. Nhưng ông lại không dám nói, sợ nói nhiều sẽ làm tiểu tộc trưởng xa lánh mình.

Cho nên chỉ có thể âm thầm đâm chọc muốn thả Cốc Hân Vân ra ngoài. Có linh thú khác ở đó, tên ma tu đó hẳn là sẽ xấu hổ khi làm chuyện gì đó.

Không nghe thấy Vân Lạc Đình mở miệng. Trưởng lão thử thăm dò, dụ dỗ nói: "Thật sự không muốn mang nó ra ngoài sao? Chơi rất vui."

Vừa lúc Cốc Hân Vân chạy về nghe thấy những lời này: "???"

Nàng mơ hồ nhớ ra lúc bị nhốt ở nhà đấu giá. Có nghe trưởng lão nói qua hình thú của tiểu tộc trưởng giống mèo.

Ngài đưa một con chuột đến bên cạnh một con mèo là có ý gì?

Mặc dù là linh thú, nhưng có vài thứ đã ngấm vào trong xương cốt!

Cốc Hân Vân kêu to: "Chít chít!"

Con không đi!

Trưởng lão bắt được nó. Theo chỗ mở miệng ở trên đỉnh đầu ném Cốc Hân Vân ra ngoài.

Chuyện chung thân đại sự của tiểu tộc trưởng đều dựa vào con!

Cốc Hân Vân: "?!!"

Cốc Hân Vân bậc khóc.

Ngài ghê gớm! Ngài đưa con cho mèo trêu ——!!

Mặt Bùi Huyền Trì không chút thay đổi giơ tay lên. Hắn đổi lại tư thế ôm mèo nhỏ trong lồng ngực.

Vân Lạc Đình vùi đầu đụng vào trong lồng ngực hắn một cái. Cái tai đang dựng đứng của cậu bị đè cong, cậu nghiêng đầu: "Meooo?"

Có chuyện gì vậy?

Bùi Huyền Trì xoa đầu mèo nhỏ, một tay khép lại miệng túi pháp khí.

Cốc Hân Vân bị ném lên còn chưa kịp ngoi đầu ra. Nó đụng vào túi pháp khí rồi lại rơi trở về.

Trưởng lão: "......!"

Tên Ma tộc âm hiểm này!

Túi pháp khí do là Bùi Huyền Trì luyện ra. Người trong đó truyền âm nói chuyện làm sao mà hắn không nghe thấy được?

Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ đi xa. Để túi pháp khí tuỳ tiện lắc qua lắc lại bên trong trận pháp.

- --

Mấy tầng trận pháp trên thuyền xếp chồng lên nhau. Mới qua mấy ngày đã đến ranh giới của Thăng Dương Tông.

So sánh với Ngũ Hoa tông thì Thăng Dương tông giống như mùa hè. Nắng chói chang, không phân biệt bốn mùa.

Ở trên thuyền, Vân Lạc Đình biến thành hình người. Hình thú thật sự quá nóng. Còn chưa xuống mặt đất, đã nóng không chịu nổi.

Trên trấn của Thăng Dương Tông có một cái trạm nhỏ để hạ xuống. Ý đồ đi thẳng đến tiên môn không khỏi quá mức rõ ràng. Hơn nữa không phải tất cả tu sĩ trong Thăng Dương Tông đều tham gia chuyện này.

Có mèo nhỏ ở đây, Bùi Huyền Trì không trực tiếp diệt toàn bộ tông môn, để tránh đả thương người vô tội.



Tìm một quán trọ trong thị trấn.

Bùi Huyền Trì lấy một miếng ngọc bội trong túi trữ vật ra. Lúc tay chạm vào sẽ cảm thấy lạnh lẽo. Cầm để chơi cũng có thể thoải mái hơn một chút. Thuận tiện rót cho cậu một ly trà lạnh: "Trước tiên nghỉ ngơi mấy ngày đã. Không vội đến Thăng Dương Tông."

Vân Lạc Đình cầm chén trà uống một ngụm. Nó là một chén trà lạnh. Thật sự có muốn uống một ngụm cũng không có vấn đề gì. Chỉ là lúc trước ở trên thuyền cậu đã ăn qua hơi nhiều đồ ăn lạnh, uống xong chén này khẳng định không có chén tiếp theo.

Vân Lạc Đình chậm rãi uống trà lạnh, hỏi: "Có mấy người trong Thăng Dương Tông tham gia vào chuyện này?"

"Có 41 người tự bán đấu giá, và 5 người tự giao dịch với Loan Thanh Lâm."

"Chỉ là, dùng linh thú để luyện ra đan dược không thích hợp cho tất cả tu sĩ sử dụng. Những người có tu vi thấp, đã mất mạng, còn có một số thì chết trong lúc rèn luyện."

"Trong những đan dược đó cất giấu khí tức của linh thú rất nặng. Nhân tu không phát hiện được. Nhưng linh thú lại dễ dàng phát hiện ra. Trong lúc rèn luyện mà gặp phải linh thú, linh thú kia sẽ theo dõi đan dược trong người. Nhận định hắn có uy hiếp đến đồng tộc, tiến lên tấn công hắn."

Đoạn Thư Lăng có cầu xin hắn. Mong hắn điều tra rõ ràng tất cả, còn cẩn thận sắp xếp ra mấy cuốn đưa đến.

Vân Lạc Đình không khỏi thở dài, nói: "Những tu sĩ mua đan dược của nhà đấu giá đó, chỉ sợ cũng không biết thứ đó sẽ lấy mạng mình."

Nhà đấu giá cực kỳ giảo hoạt, sẽ không công khai cách luyện những đan dược đó ra bên ngoài. Có rất nhiều luyện đan sư cũng không công bố đan phương của mình. Càng sẽ không có tu sĩ không hiểu chuyện hỏi cái này. Chính vì thế nên nhà đấu giá mới thuận tiện đục nước béo cò.

Hơn nữa, mua về tu vi tăng lên, tất nhiên sẽ báo cho đồng bạn tốt bên cạnh.

Người bị đan dược kia hại chết, đương nhiên không thể đến nhà đấu giá đòi lại công đạo.

Đan dược kia ăn vào cũng sẽ không lập tức bạo · thể chết. Cũng không có thời gian chính xác. Mấy người được ghi chép trong danh sách, có một ít là dùng đan dược từ lâu. Tu vi có tăng lên nhưng sau khi xuất quan bị người ta phát hiện là đã tắt thở.

Dù có muốn truy tìm nguồn gốc cũng không thể tìm ra được. Người ngoài nhìn vào còn tưởng là trong lúc bọn họ tu luyện đã xảy ra chuyện.

Sẽ không có ai nghi ngờ là do đan dược nhà đấu giá bán ra.

Trưởng lão, Tiên Tôn biết đan dược đó có vấn đề. Tất nhiên là sẽ không chủ động nhắc đến, nói không chừng sau khi xảy ra còn giúp đỡ nhau bao che.

Với tu vi của bọn họ, ăn xong thứ này, chỉ có lợi, không có hại.

Vân Lạc Đình đoán, khả năng nhà đấu giá không chỉ dựa vào bán loại đồ này để kiếm tiền. Thứ bọn họ càng để ý hơn chính là các trưởng lão và Tiên Tôn và các tông môn khác.

Hơn nữa...... Mỗi lần có đan dược mới luyện chế ra. Có thể người của nhà đấu giá không thể bảo đảm được nó sẽ có tác dụng tốt. Nên mới trực tiếp bày bán trên nhà đấu. Trắng trợn tuyên bố. Dù thế nào cũng phải bán nó đi, để tu sĩ khác ăn được, nhìn xem có xảy ra chuyện gì không.

Những đan dược mà nhà đấu giá bán ra có cấp bậc không cao.

Đan dược tương đối ổn định, hẳn là trực tiếp dùng để trao đổi với Tiên Tôn.

Vân Lạc Đình nói: "Chúng ta tìm cơ hội tới cửa bái phỏng. Hay là trực tiếp......?"

Vì tiện cho bọn họ hành động. Trước khi rời khỏi Ngũ Hoa tông. Chưởng môn đã cho bọn họ một tấm bái thiếp. Nếu bọn họ tiên lễ hậu binh*, là có thể trực tiếp đi vào.

(Tiên lễ hậu binh: lễ vật trước, binh lính sau)

Bùi Huyền Trì còn chưa mở miệng, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Tiểu nhị bưng khay đứng ở ngoài cửa, cao giọng nói: "Tiểu nhân đến đưa bữa tối cho hai vị quan khách, với đổi ngọn đèn dầu."

Vân Lạc Đình nói: "Vào đi."

"Đến đây." Tiểu nhị tươi cười hớn hở bưng khay vào. Món ăn không nhiều lắm, chay mặn phối hợp còn có một con cá hấp.

Dọn xong đồ ăn, tiểu nhị lại đặt xuống một bình rượu: "Đây là rượu thuần nhưỡng mà chưởng quầy của chúng ta đưa cho quan khách của phòng chữ Thiên. Hai vị quan khách có thể uống thử xem."

Vân Lạc Đình đặt một khối linh thạch lên khay của hắn: "Đa tạ."

Tiểu nhị sửng sốt. Sau đó mặt hắn vui vẻ như nở hoa, cao hứng thu lại linh thạch: "Đa tạ quan khách!"

Tiểu nhị suy nghĩ một chút nói: "Quan khách, nơi này của chúng ta gần Thăng Dương Tông. Đại đa số là tu sĩ, người đến người đi khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện. Trên trấm có trạm nhỏ của Thăng Dương Tông. Nếu gặp phải chuyện gì, có thể đến trạm nhỏ kia tìm người giúp đỡ."



Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị giống như nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ. Lại sợ tai vách mạch rừng, vì thế âm thanh lúc nói chuyện nhỏ hơn chút: "Mấy ngày nay không yên ổn. Ban đêm luôn xảy ra chuyện. Thăng Dương Tông phái ra đệ tử bắt cái người giả thần giả quỷ vào ban đêm kia. Nếu nhị vị quan khách không có việc gì. Đêm nay đừng đi ra ngoài, nghỉ ngơi sớm đi."

Vân Lạc Đình nghi hoặc nhìn qua Bùi Huyền Trì. Cậu thấy gương mặt hắn vẫn không đổi gắp một miếng thịt cá có không có xương vào trong đĩa của mình. Giống như hoàn toàn không thèm để ý việc này.

Nhưng nếu đã nghe được, cậu không nhịn được muốn hỏi cẩn thận một chút.

Vân Lạc Đình lại cho một khối linh thạch, hỏi: "Làm phiền nói tỉ mỉ."

Tiểu nhị có hơi khó xử: "Quan khách, thật sự không phải ta giấu diếm không chịu nói cho ngươi. Mà vì có một số chuyện, nói ra sẽ doạ người. Nghe xong, chỉ sợ ban đêm sẽ không ngủ được. Nếu mà ngủ, có thể sẽ gặp ác mộng, ngủ không yên."

Vân Lạc Đình càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ: "Ta thật ra càng tò mò những chuyện này. Nếu ngươi không nói cho ta biết. Ban đêm ta trằn trọc suy nghĩ đến nó, càng ngủ không yên."

Tiểu nhị thở dài, thu viên linh thạch kia. Hắn mở miệng nói: "Nếu quan khách muốn nghe, cứ coi như nó là thoại bản, chớ nên để trong lòng."

"Khoảng chừng năm ngày trước. Một nhà trên dưới bà trăm người của Mặc phủ ở trấn trên không một ai sống sót, máu chảy thành sông. Dù không đánh xe qua con đường đó vẫn có thể ngửi thấy mùi máu trong không khí."

"Tu vi của gia chủ Mặc gia không thấp. Trước đây đi ra ngoài du lịch, đã kết duyên với không ít người trong tiên môn. Có lời đồn đãi nói rằng chuyện này là do bị kẻ thù tìm tới cửa. Tu vi của kẻ thù cao cường. Lúc động thủ hạ xuống trận pháp, giết người vô hình."

"Từ đó về sau, trên trấn liên tiếp có chuyện lạ xảy ra, đều dính dáng đến mạng người. Sau khi Thăng Dương Tông nhúng tay việc này, từng tuyên bố là có linh thú hóa hình sử dụng ngoại hình của tiên nhân dụ dỗ gia chủ Mặc gia. Khiến gia chủ Mặc gia bị nàng thao túng như con rối, trong một đêm tắm máu Mặc phủ."

"Gia chủ Mặc gia chưa chết, chỉ là ẩn nấp rồi. Sau khi bị người trong Thăng Dương Tông tìm ra, liền thao túng phu nhân của hắn, chính là con linh thú có thể hoá hình đó, cũng bị bắt đi rồi."

"Nhưng chuyện lạ xảy ra vào ban đêm trong thị trấn vẫn không dừng lại. Đệ tử Thăng Dương Tông hoài nghi linh thú kia còn thao túng những người còn sống khác trong Mặc gia. Mỗi ngày, cứ tối đến là phái người đến lục lọi thị trấn, tìm người."

Vân Lạc Đình nhíu mày. Linh thú mê hoặc nhân tu, rồi sau đó lại thao túng nhân tu? Đây là đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?

Hẳn là do bọn họ bịa đặt ra để lừa những tu sĩ không hiểu chuyện gì.

Lời Thăng Dương Tông thả ra rất khó để bào chữa cho mình. Nhưng mà cũng đúng, dùng nó để lừa gạt những tu sĩ trong thị trấn là đủ rồi.

Hơn nữa nhân tu kiêng kị linh thú hóa hình. Còn có Thăng Dương Tông nhúng tay vào. Nên sẽ không có ai xen vào chuyện này. Người đang trong lãnh địa của Thăng Dương Tông, làm sao có thể chủ động trở thành kẻ thù của Thăng Dương Tông.

Vân Lạc Đình cảm thấy chuyện này có trăm ngàn chỗ hở. Nhưng bây giờ không phải lúc điều tra tỉ mỉ, cậu hỏi: "Vậy ngươi có biết con linh thú bị bắt kia đang ở đâu không?"

Tiểu nhị gật đầu: "Ta có một vị huynh đệ từ nhỏ lớn lên với ta là đệ tử của Thăng Dương Tông. Lúc mang linh thú đi hắn cũng có ở đó. Con linh thú hoá hình kia bị cứng rắn đánh về hình thú, bị vài trận pháp trấn áp. Trưởng lão còn đích thân đến, mang con linh thú đó về Thăng Dương Tông."

Vân Lạc Đình nói: "Là...... Vị trưởng lão nào?"

Tiểu nhị nói: "Trưởng lão Vu Vân, hình như Tiên Tôn Tỉnh Túc cũng đến. Hai người bọn họ còn bởi vì chuyện ai là người trông coi linh thú mà nổi lên tranh chấp."

"Nói đến cũng lạ, chuyện trông coi vừa khổ vừa mệt. Không phải nên để đệ tử đến trông sao. Hai người bọn họ ngược lại còn cãi nhau trước mặt đệ tử, lời đồn truyền ra cũng không biết là thật hay giả."