Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 100: Có thù báo thù



Chỉ trong một thời gian ngắn, đã có hai người chết.

Người trong gia tộc không dám lên tiếng cho bọn họ. Tu sĩ bên cạnh vốn không tham gia việc này. Bây giờ lại biết đệ tử có rất thiên phú của mình có khả năng vì chuyện này mà đã mất mạng. Có ai sẽ đi giúp bọn họ nói chuyện chứ.

Ai có thể nghĩ đến, đan dược tăng tu vi còn sẽ biến thành bùa đòi mạng.

Sau một hồi yên tĩnh, một đệ tử đứng sau chưởng môn. Hắn che thân hình trốn tránh trong nhóm đồng môn, nhẹ giọng nói: "Chư vị Tôn giả mời chúng ta đến đây cũng vì để giải quyết chuyện này. Vốn để chủ trì công đạo cho chuyện này. Nhưng mà ai cũng có thể thấy được. Tôn giả hướng về phía những linh thú hoá hình. Hai vị thật sự không cần nóng vội như thế."

Vân Lạc Đình hừ lạnh. Mặc dù lời này nói không sai. Nhưng, cho dù cậu không bỏ chứng cứ trong tay mình ra. Thì chỉ bằng chuyện dùng máu thịt của linh thú hoá hình để luyện đan cũng nên chém chết tất cả tu sĩ liên quan đến chuyện này ngay tại chỗ.

Mà không phải là triệu tập tất cả các tông môn lại một chỗ.

Như vậy thật là phiền toái.

Vân Lạc Đình chậm rãi ngước mắt lên. Ánh mắt cậu nhìn thẳng Tôn giả đang ngồi trên đài, nhàn nhạt nói: "Một khi đã như vậy, thì nên sớm đưa ra quyết định. Cũng đỡ nhiều người chúng ta uổng công đợi ở chỗ này."

"Chuyện này quan trọng, cần trưởng lão và chưởng môn tính toán, mới có thể......"

"Có gì để mà thảo luận?" Vân Lạc Đình cắt ngang lời hắn nói: "Tu sĩ của tiên môn chính đạo có liên quan đến nhà đấu giá, bắt giữ linh thú hóa hình đưa cho nhà đấu giá. Cũng có một phần trưởng lão và chưởng môn tham dự vào. Việc này là ván đã đóng thuyền. Nếu không thể đưa luôn ra kết quả, ngược lại ở đây dây dưa nói cái gì mà tính toán. Các ngươi đang muốn kéo dài thời gian sao?"

Người trong tiên môn giống như bị chuyện Vân Lạc Đình ra tay làm kinh sợ. Lúc nói chuyện đều sợ hãi rụt rè núp ở đằng sau, không dám thoải mái đứng ra.

Vân Lạc Đình cười lạnh nói: "Để các ngươi có thời gian cho tiểu bối chạy về mật báo. Rồi triệu tập những trưởng lão, chưởng môn có liên quan chạy đến đây sao?"

Trên đại điện có vài trưởng lão quỳ gối. Nhưng lại không thấy một vị chưởng môn nào, càng đừng nói đến Tiên Tôn.

Người có liên quan đến chuyện này không có khả năng được mời ngồi vào chỗ. Có thể có người sớm nhận được tin tức, hoặc là vừa lúc bế quan, ra cửa du lịch, bỏ lỡ chuyện hôm nay.

Những người đang ở phía dưới, chỉ sợ là muốn gom hết tất cả những người đó đến đại điện. Người đông thế mạnh, cũng coi như là sự tự tin của bọn họ.

Vị chưởng môn ngồi gần vị trí đầu nhất uống nước trà trong tay, đứng dậy chắp tay nói: "Vị này...... Thiếu tộc trưởng. Ngươi có chứng cứ gì chứng minh, ngươi là thiếu tộc trưởng Tộc linh thú?"

"Ngươi không làm rõ ràng." Vân Lạc Đình liếc mắt nhìn ông: "Mặc kệ ta có phải là thiếu tộc trưởng Tộc linh thú hay không. Bây giờ, chư vị tu sĩ đang ngồi ở đây, đều phải cho những linh thú hoá hình bị cắt thịt lấy máu kia một công đạo."

Cậu đến cũng chỉ vì muốn đòi công đạo lại cho những người kia mà thôi.

Vị chưởng môn kia dừng một chút: "Nhưng......"

Vân Lạc Đình mất kiên nhẫn, cao giọng nói: "Vài vị Tôn giả, thật sự không có lời nào để nói sao?"

Lúc nói chuyện, linh lực của cậu ngưng tụ thành trường kiếm nắm trong tay. Đầu ngón tay không chút để ý xẹt qua kiếm phong.



Hiển nhiên, nếu bây giờ mà không đưa ra được kết quả, vậy thì đánh.

Cho đến khi tất cả người liên quan đến việc này đều chết hết, mới tính là xong.

Tôn giả trầm mặc một chút, nói: "Tu sĩ tham dự chuyện này. Toàn bộ phế bỏ tu vi, nhổ linh căn, gia tộc liên quan......"

Người trong gia tộc đông đảo, thật sự không dễ ra quyết định.

"Diệt môn." Bùi Huyền Trì nói: "Điều tra nghiêm ngặt. Người trong gia tộc chưa nhúng tay vào việc này thì giữ lại. Số còn lại, giết đi."

Tôn giả khẽ cười, lắc đầu: "Vị đạo hữu này nói nặng rồi. Chúng ta ngồi ở nơi này, cũng chỉ là đang thống lĩnh mọi người thương nghị ra một kết quả. Không có quyền tiêu diệt toàn bộ gia tộc."

"Ngươi chỉ cần bỏ mặc bọn họ ở trong tiên môn chính đạo là được." Vân Lạc Đình cũng không trông cậy vào chuyện bọn họ dám động thủ. Đối với linh thú và Ma tộc thì cứ đánh với giết. Còn đối với tu sĩ bọn họ tất nhiên phải cẩn thận.

Thứ mà cậu muốn, chỉ là xoá tên những gia tộc trong Tu chân giới liên quan đến chuyện này mà thôi. Làm chuyện diệt môn trở nên danh chính ngôn thuận.

Tôn giả trên đài không đưa ra được quyết định. Vân Lạc Đình liền chủ động đưa ra: "Lấy danh nghĩa Tôn giả, báo rõ ràng tỉ mỉ chuyện này cho mọi người trong Tu chân giới. Để tất cả mọi người biết những con rệp trốn trong cống ngầm đó đã làm cái gì"

Làm bọn họ thân bại danh liệt.

Bùi Huyền Trì nói tiếp: "Tuyên bố treo thưởng lệnh đuổi giết. Tiên Tôn và trưởng lão ở bên ngoài không về, chém chết ngay tại chỗ, có thể chọn một viên đan dược cao cấp, bắt sống đưa đến cửa, có thể chọn một viên đan dược đặc cấp."

Sau khi nghe xong mấy câu này, mặt một số chưởng môn đã tái đi. Trong tông môn đều dựa vào Tiên Tôn để chống đỡ, một ít trưởng lão cũng không thể thiếu được. Mặc dù bọn họ đồng ý trong chuyện này linh thú hoá hình đáng thương. Nhưng nếu trong tông môn cùng lúc thiếu vài vị Tiên Tôn và trưởng lão, đã đủ để dao động toàn bộ tông môn.

Phải biết rằng, Ngũ Hoa tông chỉ dựa vào một Tiên Tôn đã tung hoành trong Tu chân giới. Lúc trước Tiên Tôn tu luyện xảy ra chuyện. Mọi người nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Ngũ Hoa tông hiện ra tốc độ suy tàn.

Bây giờ lại muốn nhằm vào nhiều trưởng lão, Tiên Tôn như vậy. Chẳng phải đang muốn đào luôn gốc rễ của tông môn sao!

Lập tức có người nói: "Chuyện này quan trọng, không thể tùy tiện....."

"Người có vấn đề, trực tiếp báo lên tông môn. Ta cho rằng những người hướng về phía tu sĩ có thể sử dụng linh thú hoá hình để luyện đan, cũng nên hạ lệnh truy sát." Vân Lạc Đình nhìn gương mặt của trưởng lão kia dần trở nên xanh mét. Cậu gằn từng chữ một hạ tối hậu thư: "Ngươi là người của tông môn nào?"

"Kiêu ngạo!" Trưởng lão tức giận thổi râu, trừng mắt: "Chỉ dựa vào sức của một mình ngươi, mà muốn uy hiếp tiên môn chính đạo sao!"

Vân Lạc Đình chỉ coi ông ta như đang phô trương thanh thế, không giận mà cười nói: "Nếu ngươi cảm thấy ta không làm được. Tại sao còn muốn liên luỵ những tông môn khác vào chứ?"

Trưởng lão nghẹn cứng, ông ta không nhìn ra tu vi của Vân Lạc Đình. Sau khi Bùi Huyền Trì ra tay càng phát hiện tu vi của đối phương không thua kém Tiên Tôn trên đài cao.

Tu vi cao hơn một cấp đã có thể áp đầu ngươi xuống. Chỉ sợ trong tông môn bọn họ không người nào có thể đánh một trận với Bùi Huyền Trì, huống chi còn có thêm Vân Lạc Đình.

Cho dù có đánh thắng, vậy nhất định sẽ tổn thất thảm trọng. Nếu lúc này mà tông môn bên cạnh có lòng ra tay. Chỉ sợ tông môn sẽ phải chịu thương nặng. Đến cuối cùng, cho dù không ngã xuống trong tay Bùi Huyền Trì. Không lâu sau cũng sẽ bị Tu chân giới xoá tên.

Chính vì nguyên nhân này, ông ta mới muốn làm mọi chuyện to lên, lại không nghĩ đến. Các tông môn khác đều trầm mặc, căn bản không muốn đứng cùng một góc độ suy nghĩ với bọn họ.

Trưởng lão siết chặt tay, chưởng môn ở bên cạnh đứng dậy: "Hai vị đạo hữu xin đừng trách. Tính cách của trưởng lão Túc là như thế. Hắn không có ác ý. Tông môn của ta tán đồng với biện pháp của đạo hữu. Coi như chúng ta làm ít việc cho những linh thú hoá hình bị liên lụy vào. Trưởng lão Túc. Ngươi còn không mau xin lỗi đạo hữu?"

Nói đến đây, trưởng lão nghẹn đỏ mặt, chắp tay nói: "Hai vị đạo hữu xin thứ lỗi."

"Nếu đã như vậy, không còn vấn đề gì nữa." Vân Lạc Đình nâng cằm, ý bảo Tôn giả bên trên có thể bắt đầu viết: "Mời đi."

"Đừng mà Tôn giả! Ta biết sai rồi. Ta không có bắt linh thú giao cho nhà đấu giá. Ta chỉ dùng linh vật trao đổi với bọn họ thôi. Có thể phạt nhẹ không? Chỉ cần giữ lại tu vi của ta. Ta có thể bị lưu đày, bị nhốt lại. Cho dù bảo ta bảo vệ linh thú hoá hình cũng được. Chỉ cần đừng phế bỏ tu vi của ta......".

||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||

"Ngươi không bắt linh thú. Nhưng ngươi đã làm gì trong lòng ngươi không biết sao?" Trong túi pháp khí truyền ra giọng nói, Vân Lạc Đình thuận thế thả linh thú trong đó ra.

Nuôi một thời gian lâu như vậy, nhìn qua sắc mặt bọn họ đã tốt lên không ít.

Trưởng lão Tộc Linh thú vuốt râu, nheo mắt đánh giá tên tu sĩ đang khóc lóc kia: "Ngươi còn nhận ra ta không?"

Tu sĩ sửng sốt, trong mắt hắn sạch sẽ không có nửa giọt nước mắt. Vẻ mặt hắn dần trở nên kinh ngạc: "Ngươi...... Là ngươi!?"

"Đúng vậy, là ta." Trưởng lão nói: "Loan Thanh Lâm dẫn ngươi đến phía sau nhà đấu giá. Ngươi chọn ta, còn tự tay dùng dao lấy máu của ta, rút một cánh tay của ta xuống."



"Câm miệng! Đừng nói nữa!" Tu sĩ hét lên: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ngươi đang bôi nhọ ta, không phải tay của ngươi vẫn còn ở đây sao!"

"Còn ta này?" Linh thú hóa hình nhô đầu ra: "Ngươi nhìn con mắt này của ta, vĩnh viễn không thể trở về."

Tu sĩ che đầu, sụp đổ hét lên: "A ——!"

Giống như hắn cực kỳ sợ hãi, cũng giống như đang gầm gừ giãy giụa trước khi chết.

Linh lực của Vân Lạc Đình vòng qua đầu ngón tay, quấn quanh cổ tu sĩ kia vài vòng, túm người qua.

Lúc này, đột nhiên có một đạo linh lực phóng ra ý đồ chặt đứt linh lực của Vân Lạc Đình.

Ngay sau đó, đạo linh lực kia bị một kết giới vô hình chặn lại. Vị chưởng môn ngồi bên trái đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi: "Phụt!"

Bùi Huyền Trì tiến lên, che bên cạnh Vân Lạc Đình.

Vân Lạc Đình túm tu sĩ kia đến dưới chân trưởng lão nói: "Người này cho linh thú tự xử lý đi."

Quần áo của tu sĩ kia không bình thường. Hẳn cũng là một công tử của thế gia đại tộc nào đó.

Người đang ngồi ở đây không có trưởng bối trong gia tộc. Chỉ có thế hệ trẻ bái nhập tiên môn, cũng coi như là chuyện tốt. Nếu trưởng bối trong gia tộc bọn họ ở đây. Chỉ sợ, dù có phải xé rách mặt, cũng phải liều chết cứu những người này ra.

Dù sao...... Bọn họ chính là hy vọng của gia tộc.

Tin tức ở đây truyền ra còn hơi phiền phức.

Vân Lạc Đình nghĩ một chút nói: "Người trong gia tộc, địa vị từ cao đến thấp. Phân chia ra có thể đổi đan dược đặc cấp, bùa chú đặc cấp, trận pháp đặc cấp. Cấp bậc liên quan đến địa vị, bất luận sống chết. Không được làm những người trong gia tộc không tham gia việc này bị thương hay giết người. Có thể đến chỗ chúng ta đổi đồ."

Gia tộc liên quan quá nhiều, bọn họ đến cửa tìm từng người một quá phiền phức. Quan trọng nhất chính là, bọn họ chỉ có hai người. Cho dù có tách ra hành động, cũng sẽ có gia tộc khác biết được việc này, phòng bị trước, vậy càng phiền toái.

Chi bằng thuận thế truyền những tin tức này ra ngoài. Rồi thêm đan dược đặc cấp vào. Người động thủ với gia tộc tuyệt đối không ít.

Hơn nữa...... Lúc này động thủ, vừa có thể đổi được đan dược mình muốn, lại có được danh tiếng đang trừ hại cho Tu chân giới. Vừa có đồ vừa có danh tiếng hiệp khách.

Cớ gì mà không làm chứ.

Tiên Tôn Ngũ Hoa tông cười nói: "Lúc trước đại sư luyện đan cứu ta thoát khỏi nguy cấp. Ta chỉ biết thuật luyện đan của đại sư vô cùng cao siêu. Lại không nghĩ đến, hoá ra đại sư cũng rất có thành tựu trong trận pháp và bùa chú. Đã như thế, ta liền rời đi, đi lấy đầu trên cổ những kẻ làm chuyện ác kia."

Nói xong, ông nhìn Bùi Huyền Trì khẽ gật đầu, thuận gió mà đi.

Có người đầu tiên, liền có người thứ hai, thứ ba.

Dưới sự hấp dẫn của đan dược đặc cấp, không có tu sĩ nào có thể ngăn cản được.

Người tham gia vào chuyện này nhiều như vậy, đi chậm chỉ sợ ngay cả cơ hội để đổi đồ cũng không có.

"Muốn đi, bây giờ có thể đi. Không muốn xen vào, cũng có thể rời đi." Vân Lạc Đình giơ tay ném một đạo linh lực che lại miệng của những người đan quỳ trên đại điện. Cậu thúc giục bọn họ rời đi.

Tôn giả trên đài hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Tiên Tôn ngồi ở giữa nói: "Tùy ý các ngươi rời đi, không được chậm trễ."

...

Tiên Tôn đã lên tiếng, tất nhiên bọn họ không dám ở lâu. Bọn họ sôi nổi đứng dậy cáo từ.

Bọn họ ngồi ở đây quá áp lực, không dám nói lời nào. Bọn họ nhiều người như vậy, lại bị Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì áp chế. Không biết tại sao lại bị thế, giống như linh lực vận chuyển trong cơ thể bọn họ đều có chút ngưng trệ.

Đó là một loại uy áp, đến từ cường giả.

Nhưng rõ ràng, mấy vị tôn giả trên đài cao đều không làm bọn họ có loại cảm giác này.

Tu sĩ có kiến thức rộng rãi, nhanh chân vội vàng rời đi, một chút cũng không dám dừng lại.



Trưởng lão đi cuối cùng liên tiếp quay đầu nhìn lại. Có lẽ trong số tu sĩ đang quỳ dưới đất kia có người hắn quen biết, cứ rời đi như vậy hắn không yên tâm, rối rắm thả chậm bước chân.

Đến cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn, quá mức dễ thấy, bị chưởng môn gọi qua.

Chưởng môn liếc hắn một cái, ngay cả Tiên Tôn cũng không dám nói chuyện cứng rắn với hai người này. Ngươi còn không rõ chuyện gì xảy ra sao?

Nói là giảng đạo lý. Nhưng nếu hai người kia không nói được đạo lý, sau đó sẽ đánh ngươi. Bọn họ có thực lực đánh lại sao?

Thay vì bị đánh đến mức trọng thương không thể không nghe theo. Chi bằng ngay từ đầu cứ thành thật còn hơn.

Mặc dù phải nín nhịn, nhưng đây là biện pháp lấy đại cục làm trọng.

Không bao lâu sau trong đại điện lại yên tĩnh lại.

Tôn giả trên đài thấy thế, cũng xoay người rời đi.

Toàn bộ quá trình Vân Lạc Đình không cho bọn ông cơ hội ra quyết định. Trong lời nói của cậu đều đang dẫn dẵt bọn ông đi.

Cũng trực tiếp loại bỏ khả năng bọn ông có ý đồ giúp những tu sĩ kia. Tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.

Bọn ông im lặng không lên tiếng rời đi. Vân Lạc Đình cũng không giữ lại, nhìn những người trên mặt đất khẽ thở dài. Nếu không phải tu vi bọn họ cao cường, chỉ sợ những người này chưa chắc đã có kết cục như bây giờ.

Cường giả vi tôn, quả nhiên không sai.

"Những người này hẳn đều từng có... Vài lần nhân duyên với mọi người." Linh thú hóa hình bị tùy ý lựa chọn. Vân Lạc Đình chán ghét nhà đấu giá "chọn hàng", cũng ghê tởm những tu sĩ thật sự chọn hàng đó.

"Có thù báo thù, có oán báo oán." Vân Lạc Đình giơ tay hạ xuống trận pháp trong đại điện: "Bất luận sống chết."

Trưởng lão sửng sốt, thoáng chốc hiểu ý của Vân Lạc Đình.

Trên người những tu sĩ đó đều bị trận pháp giam cầm. Có linh lực trong người, nhưng lại không thể sử dụng...... Giống như hoàn cảnh linh thú hoá hình bị nhốt lại.

Chưa từng giải thích nhiều, càng không can thiệp xem bọn họ muốn làm như thế nào.

Nói xong, Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì sóng vai rời đi.

Cửa đá rơi xuống.

Lúc xoay người rời đi, hoa văn cuối cùng trên trận pháp lập tức khép lại. Bên trong truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế: "A ——!"

Bởi vì quá đau mà âm cuốn run lên, biết mất sau khi trận pháp khép lại.