Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Nhờ Vào Bộ Phim Máu Chó

Chương 14



Sáng sớm hôm sau, trước lúc rạng đông, Tống Thừa đã giống như ong mật nhỏ cần cù gọi mọi người dậy, Trần Nghiêu là nạn nhân đầu tiên nửa ngồi trên giường nhìn thoáng qua điện thoại sau đó nhướng mắt nhìn cậu, "Cậu tốt nhất nói cho tôi biết lý do chính đáng để đánh thức tôi lúc năm giờ sáng, nếu không tôi sẽ cho cậu biết vì sao hoa lại có màu đỏ!"

Tống Thừa chớp chớp đôi mắt to vô tội của mình, "Anh Bưu bảo em là, chỉ cần em thức dậy lúc năm giờ, ảnh sẽ cho em một trăm tệ, em đây không phải là muốn tăng thêm một chút sinh hoạt phí sao!?"

"Chỉ gọi một mình tôi?" Trần Nghiêu nghiến răng nghiến lợi, cả người bốc lên oán khí mắt thường có thể thấy được, "Hay là những người khác cũng phải thế?"

Tống Thừa nuốt nước miếng thăm dò đề nghị, "Hay là bây giờ em đi đánh thức mấy người kia luôn?"

Trần Nghiêu híp mắt, lộ ra hàm răng trắng sáng hỏi ngược lại, "Cậu nói xem? Cùng một đội với nhau, mọi người đương nhiên cũng phải góp một phần sức cho 100 tệ này."

"Vậy em đi ngay đây?" Thấy Trần Nghiêu lạnh mặt thúc giục cậu nhanh chóng hành động, Tống Thừa ấm ức xoay người, bước chân di chuyển chậm chạp hy vọng Trần Nghiêu có thể gọi cậu lại, buông tha cho ý niệm táng tận lương tâm này, nếu không cậu sẽ bị hội đồng.

Thật đáng tiếc, cho đến khi mở cửa Trần Nghiêu cũng không ngừng trừng mắt nhìn cậu, cậu đành phải mạo hiểm bị đánh thức tất cả mọi người.

5 giờ 30 phút sáng, mọi người ở phòng khách với vẻ mặt oán hận ngồi quanh Tống Thừa, Tống Thừa đứng ở vị trí trung tâm ánh mắt yếu đuối, ngây thơ đáng thương, cậu giơ một trăm tệ ở trước ngực, cố gắng nặn ra nụ cười vui vẻ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, "Các anh chị xem, đây là đạo diễn khen thưởng cho chúng ta vì dậy sớm, không phải là một điều bất ngờ sao?"

Trần Mạn Đình mặt mộc, khuôn mặt vô cảm liếc từ mặt cậu sang tờ tiền đỏ và quát lên: "Chỉ vì thế mà sáng nay trời chưa sáng cậu đã đánh thức bọn tôi ra khỏi giường?"

Trần Mạn Đình nói ra tiếng lòng của mọi người, suy nghĩ của mọi người hiếm khi nhất trí, Lưu Hàn cũng thu lại biểu tình khờ khạo bình thường, khuôn mặt nghiêm túc âm trầm, "Cậu có biết quấy nhiễu giấc mơ của người khác sẽ giảm thọ hay không."

"Cái đó, xét về lâu dài mà nói, chỉ cần mỗi ngày chúng ta dậy sớm, đạo diễn sẽ cho chúng ta một trăm tệ, vậy chúng ta không cần lo lắng về tiền bạc nữa, đây không phải là chuyện tốt sao?" Tống Thừa không dám nói đạo diễn chỉ bảo cậu gọi một mình Trần Nghiêu mà thôi, về sau cậu còn muốn ở một phòng cùng Trần Nghiêu, cậu sợ bị Trần Nghiêu dán tường, chỉ có thể hết sức xoa dịu mọi người.



Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Hoài hiếm khi mất kiên nhẫn, cậu ta từ chối đề nghị của Tống Thừa như đinh đóng cột, "Không thể nào, đừng có mơ, chuyện này chỉ xảy ra trong hôm nay, sau này cũng không được thử, nếu không bọn tôi sẽ cho cậu biết tay."

Tối hôm qua cậu ta khó lắm mới ngủ ngon, ai ngờ bị tiếng gõ cửa dồn dập của Tống Thừa đánh thức, còn tưởng rằng động đất, vội vã bò dậy từ trên giường mở cửa liền nhìn thấy bóng lưng Tống Thừa có tật giật mình chuẩn bị bỏ chạy. Bọn họ tóm lấy và đưa cậu ra phòng khách để thẩm vấn.

Chung Nhạc xưa nay tính tình tốt cũng không ủng hộ cách làm mất nhân tính này, "Tiền chúng ta có thể nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng giấc ngủ của chúng ta tuyệt đối không thể phá hỏng."

"Đúng vậy, chúng ta không thể vì một trăm đồng mà hi sinh giấc ngủ, chúng ta phải kiên quyết chống lại loại thế lực tà ác này!" Trần Nghiêu cũng lòng đầy căm phẫn quở trách đạo diễn mặc kệ nhân sự, "Cũng không biết đạo diễn đào ra chủ ý thối tha từ hố phân nào, vừa cứng vừa thối!"

Tống Thừa không dám lên tiếng, nhìn bọn họ muốn khởi nghĩa tạo phản, cậu nắm thật chặt tờ tiền mà có thể là phần thưởng duy nhất cho việc dậy sớm, thấy bộ dạng lo lắng của cậu, Lưu Hàn thấy lấy ra 300 tệ giấu trong vạt áo đập xuống bàn, "Làm như không có tiền riêng vậy, cầm đi! Chúng ta cũng không thiếu số tiền này."

Trần Mạn Đình do dự vài giây cũng lấy ra một trăm đồng nhỏ kẹp trong dây thun, "Tôi cũng giấu ít tiền tiêu vặt."

Trần Nghiêu thấy mọi người nghĩa khí như thế, hắn cũng không giấu diếm, tháo giày, sau đó đổ tiền bên trong ra, "Thật trùng hợp, tôi cũng giấu ít tiền!"

Chung Nhạc hưng phấn đứng lên cởi thắt lưng, Tống Thừa vội vàng đưa tay ngăn cản động tác của anh ta, "Thần tượng à, chương trình của chúng ta đứng đắn, không có tiền cũng không sao, không cần phải trả bằng thịt."

"Trả cái gì cơ? Tôi nhét tiền vào lỗ thắt lưng, cậu chờ tôi tìm xem." Chung Nhạc gạt tay cậu ra, cố gắng móc tiền ra.

"... "Cố Hoài im lặng nhìn yêu ma quỷ quái trước mắt phô diễn thần thông, thể hiện bản lĩnh giấu tiền của bọn họ, hình như cậu ta lại bị cô lập rồi! Cậu ta không có đối tượng không có vợ, người đại diện cũng không quan tâm cậu ta có tiêu xài hết thu nhập không, cậu ta thật sự không có lý do hay thói quen giấu tiền.

Náo nhiệt là của bọn họ, cậu ta vẫn không hợp với họ, cúi đầu thở dài. Tống Thừa quay đầu chú ý tới biểu tình suy sụp của cậu ta, nghi hoặc hỏi, "Anh Cố Hoài, anh không sao chứ?"

Ánh mắt mọi người chuyển sang Cố Hoài, cậu ta như ngồi trên đống lửa dịch chuyển vị trí một chút, một lúc sau mặt hơi đỏ lên nói, "Trên người tôi không giấu tiền, không thể đóng góp cho nhóm, cho nên cảm giác hơi ngại."

"Ha ha, làm sao thế, em cũng không có giấu tiền!" Tống Thừa ha hả vỗ bả vai an ủi cậu ta, "Giấu tiền cho thấy bọn họ không thể tự do tài chính, trong nhà quản nghiêm, anh xem, em cũng không có thói quen giấu tiền."

Hai mắt Cố Hoài sáng lên, giống như tìm được bạn nhỏ nắm tay đi toilet, kéo tay Tống Thừa hỏi, "Thật sao? Thật tốt quá, tôi cho rằng chỉ có một mình tôi không thích hợp."

"Cậu có thể thật sự tự do tài chính, còn cậu ta hoàn toàn không có tiền để giấu!" Trần Nghiêu vạch trần lời nói dối của Tống Thừa, đâm thẳng mũi tên vào tim Tống Thừa, "Bình thường cậu ta ăn uống ở nhà, tất cả tiền bao gồm tiền lì xì mừng năm mới đều bị mẹ lấy đi để dành làm tiền sính lễ."

"... "Tống Thừa như đắm chìm trong ánh mắt đồng cảm cho sự đáng thương của cậu hết lần này tới lần khác.



Cố Hoài kinh ngạc nhìn Tống Thừa từ trên xuống dưới, nghiêm túc hỏi cậu: "Vậy cậu làm sao sống qua được những ngày không có tiền?"

Tống Thừa bĩu môi trừng Trần Nghiêu bán đứng mình, cậu ấp úng nói, "Chờ bạn bè cứu tế thôi, thỉnh thoảng em cũng có tiền trong tay."

"Vậy thì bạn bè của cậu phải rất mạnh mẽ." Lưu Hàn tràn đầy cảm ngộ đối với chuyện này, bạn bè nói tới tiền mà còn có thể vẫn kết giao, ngoại trừ huynh đệ đã qua đời thì không có người thứ hai, "Nhất định có giao tình đã chết?"

Trần Nghiêu vội trả lời thay cậu, "Ha ha, cậu ta hoàn toàn dựa vào bán manh mà sống, mỗi lần nước mắt lưng tròng xuất hiện trước mặt bạn bè, mọi người sẽ mua cho cậu ấy chút đồ ăn vặt và nhét chút tiền nhỏ dỗ cậu ta vui vẻ."

"Anh Trần Nghiêu, đừng vạch trần em nữa! Em chưa đủ mất mặt sao?" Tống Thừa thẹn quá hóa giận, cậu lợi dụng ưu thế của bản thân một cách hợp lý, dựa vào thực lực mà sống hạnh phúc.

"Hahahahaha" mọi người đồng loạt phá lên cười sảng khoái.

Ngay tại thời điểm mọi người đang chế giễu Tống Thừa, trợ lý đạo diễn ôm túi lưới đi vào, tươi cười chào hỏi mọi người, "Mọi người buổi sáng tốt lành!"

Tống Thừa cầm tiền trong tay, cảnh giác nhìn anh, "Sao anh lại tới nữa? Tiền này em sẽ không trả lại cho anh đâu."

"Cậu hiểu lầm rồi, đã nói đây là phần thưởng buổi sáng của các cậu, chúng tôi sẽ không đòi lại." Ánh mắt phó đạo diễn chuyển từ tiền trên bàn sang Tống Thừa, thấy cậu lo lắng liền đưa tay bảo cậu an tâm, "Chúng tôi giữ lời!"

Trần Nghiêu thừa dịp anh ta không chú ý lén lút giấu một trăm đồng trên bàn đi, sau đó tự nhiên nghiêng người hỏi, "Vậy anh tới có mục đích gì?"

Phó đạo diễn chuyển ánh mắt trở lại, hắn chỉ vào mấy trăm đồng trên bàn nói, "Đạo diễn đã sớm biết các cậu có người không tuân thủ quy tắc, bảo tôi đến tịch thu."

"Đây là số tiền tôi cất giữ nửa năm, anh làm như vậy không được đâu?" Lưu Hàn ánh mắt dán chặt vào ba trăm tệ, chẳng lẽ là tiền riêng anh để dành trong thời gian dài sẽ nói lời tạm biệt với anh ngay lập tức ư??

Phó đạo diễn nhanh chóng lấy tiền đi với tốc độ không hề phù hợp với dáng người của anh ta, sau khi xác nhận số tiền này an toàn mới giải thích với bọn họ, "Chúng tôi chỉ giữ tạm thời, chờ sau khi chương trình kết thúc sẽ trả lại cho các cậu."

Lưu Hám lặng lẽ nhìn anh ta, "Vậy anh có thể đảm bảo vợ tôi không nhìn thấy ba trăm tệ này không?"

"Xem ra hơi khó, bây giờ là khoảng sáu giờ sáng, đã có lác đác vài người xem trực tuyến, trừ phi cậu có thể bảo bọn họ cũng giữ bí mật, nếu không tôi cũng không có cách nào." Phó đạo diễn cất tiền xong, nhún vai buông tay quay lại chỗ anh," "Có lẽ anh đã cầu trời là bọn họ vừa mới đi vệ sinh cùng nhau không xem đoạn này, nhưng chương trình này của chúng ta hình như có thể xem lại."

Lưu Hàn xua tay bảo anh ta rời đi, "Nói như không nói. Đi đi! Tạm thời tôi không muốn nhìn thấy anh."



Phó đạo diễn vẫn cười híp mắt xoay người rời đi, bỗng nhiên trong tai nghe truyền đến giọng đạo diễn, anh ta dừng bước lần nữa xoay người hướng về phía bọn họ, lần này ánh mắt vui sướng khi người gặp họa rơi vào trên người Trần Nghiêu.

Thân thể Trần Nghiêu cứng lại, dự cảm không tốt mãnh liệt từ lòng bàn chân truyền đến tóc, chẳng lẽ hắn vừa mới trộm tiền bị phát hiện? Ánh mắt hắn sáng quắc đúng lý hợp tình nhìn chằm chằm phó đạo diễn, "Toàn bộ tiền của tôi đều bị anh lấy đi, trên người tôi một xu cũng không có."

Phó đạo diễn lắc đầu, "Không phải chuyện này, đạo diễn bảo tôi nói với mọi người một chuyện."

"Có chuyện gì vậy? Sao còn do dự?" Trần Mạn Đình vốn là bất mãn với việc anh ta lấy đi số tiền mà cô đã giấu, bây giờ lại còn ở trước mặt bọn họ thừa nước đục thả câu.

"Đạo diễn nói Trần Nghiêu là tội phạm thường xuyên giấu tiền, để kiểm tra xem cậu ta có giấu tiền hay không, cho nên sáng nay đối tượng Tống Thừa đánh thức chỉ có một mình cậu ta. Đạo diễn muốn cảm ơn cậu ta đã bảo Tống Thừa gõ cửa đánh thức các cậu, cũng cảm ơn cậu ta đã tìm ra tất cả những người giấu tiền, không cần kiểm tra từng người một cũng đỡ được rất nhiều phiền toái."

Phó đạo diễn vui tươi hớn hở truyền lại đầy đủ lời đạo diễn nói, thảnh thơi xoay người rời đi, đạo diễn thật sự là thiên tài, bắt được Trần Nghiêu liền thuận theo một lưới bắt hết mọi người.

Ánh mắt u oán của mọi người tụ lại, trong lòng Trần Nghiêu mắng Chiêm Bưu hèn hạ vô sỉ, một lát sau hắn dũng cảm đứng lên ngẩng đầu nhìn trần nhà, giống như không có chuyện gì xảy ra, khen ngợi thiết kế của căn nhà này, "Cấu tạo trần nhà này rất độc đáo, sau này tôi mua nhà cũng phải thiết kế như vậy."

Lưu Hám cầm đầu, Trần Mạn Đình cùng Chung Nhạc nhìn theo hắn không rời mắt, "Cậu còn điều gì muốn nói với bọn này không?"

Trần Nghiêu mất tự nhiên lấy tay che ở bên môi, "Ừm, vậy thì sao chứ, chúng ta không phải có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu sao? Hiện tại nộp tiền cùng nhau, sau này các cậu sẽ tránh bị giám đốc khảo nghiệm."

Mọi người đồng thanh chất vấn hắn, "Vậy còn hứa hẹn sẽ không vì tiền mà làm phiền giấc ngủ thì sao? Đó có phải là lý do tại sao cậu để Tống Thừa gõ cửa và đánh thức bọn này vào lúc 5 giờ sáng?"

Ánh mắt sát khí của Trần Mạn Đình rốt cuộc không giấu được nữa, cô gầm lên một tiếng dẫn đầu xông lên đánh hắn, Lưu Hàn cùng Chung Nhạc ở phía sau nhào tới, Cố Hoài thì nhẹ nhàng hơn, cậu ta đứng ở bên ngoài thỉnh thoảng đá mấy phát, về phần Tống Thừa, cậu trốn sang một bên run lẩy bẩy nhìn một màn kinh hoàng trước mắt.