Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 16: Báo ứng nói đến là đến



Lăng Giang ước gì thấy nàng chết, như thế nào sẽ cứu nàng?

Cũng quá không thể tưởng tượng nổi!

Nghi ngờ nổi lên khiến Sở An Nhan nhanh chóng dẹp bỏ bi thương.

Mà giờ phút này Lăng Giang sau khi nghe xong lời Sở An Nhan nói, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Nhìn bộ dạng Sở An Nhan, không giống để nhận lấy thương cảm từ hắn, chỉ có thể chứng minh, thật sự đã động vào vết đau của nàng ấy.

" Ngươi...... "

" Ngươi mau buông ta xuống, ta có thể tự mình đi! ". Sở An Nhan có chút kích động.

Dựa vào phỏng đoán của nàng.

Lăng Giang sợ rằng mai kia còn muốn hành hạ nàng, rồi muốn tự tay giết chết nàng.

Cho nên mới không để nàng chết dễ dàng như vậy!

Này quả thực...... Càng nghĩ càng sợ!

Sở An Nhan chân chạm đất, chịu đựng đau đớn kéo giãn khoảng cách với Lăng Giang.

Lăng Giang làm sao có thể lại cõng nàng?

Hắn hận nguyên chủ như vậy, lúc này lại nguyện ý cõng nàng ta.

Đây rõ ràng là muốn nàng lơi lỏng cảnh giác, sau đó đem nàng đưa tới chỗ không có người, chặt nàng ra thành tám mảnh.



Hiện tại nàng đang bị thương, bên người lại không mang theo hộ vệ?

Đây không phải cơ hội xuống tay tốt nhất sao?

Sắc trời có chút u ám, trên đường người đi lại ít đến đáng thương, một trận gió thổi qua khiến Sở An Nhan lạnh buốt cả sống lưng.

May mắn, nàng nhìn thấu tâm tư của hắn rồi.

Vừa vặn lúc này, Hồng Tô mang theo mấy người, tại lúc nhìn thấy Sở An Nhan vội vàng chạy tới.

Sở An Nhan giống như gặp được vị cứu tinh, nhảy cẫng đến chỗ Hồng Tô, không khác gì phía sau có một con mãnh thú ăn thịt người.

Xem ra về sau lúc ở bên ngoài phủ công chúa, không thể cùng Lăng Giang đơn độc ở cùng một chỗ, bằng không chết như thế nào cũng không biết.

Lăng Giang không nhìn thấy biểu tình sợ hãi của Sở An Nhan, chỉ chú ý tới nàng vội vã chạy về phía Hồng Tô.

Nghĩ đến nàng vừa rồi bị kinh hách, lúc này lại nghĩ tới chuyện thương tâm, vội vã đến nơi người quen để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Vội vàng muốn rời khỏi lưng hắn để che giấu sự yếu đuối của nàng.

Nữ nhân này, tâm tư cũng thật khó đoán.



Phủ công chúa.

Sở An Nhan để thái y xử lý vết thương ở chân, phân phó nhà bếp làm chút đồ ăn ngon, an ủi trái tim nhỏ bé này.

Một buổi sáng, trôi qua thật đáng sợ.

" Hồng Tô, hôm nay món cá kho rất ngon, ngươi cũng nếm thử chút! ". Ăn đến mỹ vị, Sở An Nhan đôi mắt sáng lấp lánh, cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào bát Hồng Tô.

" Công chúa thích ăn liền ăn nhiều chút, nghe nhà bếp nói, cá chép là bắt từ trong hồ sen, chỉ bắt hai con, đều ở đây, ngày mai lại kêu bọn hắn bắt nhiều một chút cho công chúa! "

Sở An Nhan thích ăn cá, cho nên nhà bếp mỗi ngày cũng tỉ mỉ chuẩn bị các món ăn về cá đa dạng phong phú.

" Cá chép? ". Sở An Nhan nuốt miếng cá ở trong miệng.

Cá chép này không phải là cá koi* sao?

(*Cá chép Koi hay cụ thể hơn Cá chép Nishikigoi là một loại cá chép thường đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ. Tuổi thọ tầm khoảng 25 - 35 năm).



Hôm nay nàng mới thoát được ba kiếp nạn, vậy mà......nàng lại đi ăn thịt cá koi*?

(* Ở Trung Quốc, cá koi tượng trưng cho tài lộc và may mắn).

" Hồng Tô! Ta hóc xương cá! ". Sở An Nhan mới vừa đem thịt cá nuốt xuống, liền cảm nhận được cổ họng khác thường.

Ngày thường phòng bếp đều sẽ đem xương cá xử lý thật tốt, Sở An Nhan sớm đã ăn thành thói quen, mới vừa rồi bởi vì sửng sốt đã đem thịt cá nuốt xuống, ai biết bên trong còn xương!

Báo ứng nói đến là đến a.

Sở An Nhan bị hóc đến mức đỏ ửng cả mặt, trong phiến mắt ẩn ẩn nước, thật vất vả dùng đủ cách của Hồng Tô mới đem xương cá kia nuốt xuống.

Trong cổ họng khó chịu vẫn còn, nhưng so với vừa rồi thì đã ổn hơn.

Hồng Tô vẻ mặt khẩn trương cùng tự trách đứng ở bên cạnh Sở An Nhan.

Lăng Giang vừa đi vào liền thấy cảnh tượng này.

Sở An Nhan nửa bên mặt đều bị Hồng Tô che, nước mắt chảy ra, nguyên bản khuôn mặt trắng nõn nay lại nhiễm hồng, nhìn như là vừa khóc qua một hồi.

Lăng Giang thần sắc khẽ đổi, chỉ liếc một cái liền cúi đầu.

" Công chúa, hoàng hậu nương nương lệnh ta thỉnh ngài tới tiền sảnh "

Hoàng hậu!

Sở An Nhan làm bộ bình tĩnh nói: " Ân, ta đã biết, đợi lát nữa liền tới "

Nghe thấy âm thanh Sở An Nhan có chút khàn khàn, Lăng Giang tự giác đi ra bên ngoài chờ.

Sở An Nhan hiện tại thực hoảng, nhưng tương lai còn dài, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, huống hồ còn có ký ức của nguyên chủ, hoàng hậu đối nàng ta cực tốt, phải nói là cưng chiều vô điều kiện, hẳn là không có vấn đề lớn.

Tranh thủ thời gian này, Sở An Nhan vội vàng ăn thêm mấy miếng cơm kiềm chế cơn khó chịu, mới để Hồng Tô đỡ mình đến tiền sảnh.

Xa xa, nàng thấy một đạo thân ảnh chói mắt đứng ở ngoài cửa.

" Mẫu hậu! ". Sở An Nhan kêu một tiếng, người nọ nghe thấy vội vàng xoay người đi tới, đem Sở An Nhan từ đầu tới cuối nhìn qua một lượt.

" An An thế nào? Chân còn đau hay không, con nhìn con xem, mẫu hậu không ở bên cạnh con lại gầy đi rồi. Sống ở bên ngoài, đám nha hoàn hầu hạ cũng không biết phân nặng nhẹ, khoảng thời gian trước cũng khiến ngươi phát sốt, không quen thì liền hồi cung, cung Ly An vẫn luôn là của con "

Sở An Nhan tay bị Ôn Xu nắm lấy, hơi ấm truyền đến, nữ nhân trước mặt bất quá hơn ba mươi tuổi, làn da vẫn như cũ được bảo dưỡng cực tốt, phong hoa tuyệt đại, mặt mày đều là từ ái, làm người ta nhịn không được muốn thân cận.



" Mẫu hậu, con không có việc gì, người nhìn xem không phải con vẫn tốt sao, chân là con không cẩn thận bị thương, đã không có gì trở ngại ". Sở An Nhan ngọt ngào hướng về phía nàng ta cười, nắm lấy tay Ôn Xu, rồi dựa vai vào nàng ta, " Khiến mẫu hậu lo lắng, là An An không tốt "

" Nha đầu này, sao lại đột nhiên dính người như vậy ". Ôn Xu ôn hòa cười, phất tay để người xung quanh rời đi.

" Này không phải là do lâu không gặp mẫu hậu sao ". Sở An Nhan có chút khẩn trương, cư nhiên lại đi làm nũng Ôn Xu.

Mẹ nàng không ở cạnh nàng từ nhỏ, nhưng người mẫu thân này, hoàn toàn xa lạ với nàng. Hiện tại mọi cử chỉ hành động đều là nàng học theo người khác mà làm.

" Được rồi, người đều đi rồi, nói đi, có phải hay không lại gặp rắc rối "

" Con không có! "

" Còn nói không có ". Ôn Xu sủng nịch bóp nhẹ chóp mũi Sở An Nhan, " Ta chính là nghe nói con ở bên ngoài đoạt một nam sủng trở về "

" Đều đã qua lâu rồi, con đều đuổi họ đi rồi "

" Chính là bởi vì tên Lăng Giang kia? ". Ôn Xu vốn định thử tâm tư Sở An Nhan một chút, lúc trước gọi Lăng Giang đến cũng để xem loại người như nào lại có thể khiến nữ nhi nàng ta quan tâm như vậy, từ đó tính toán một chút chuyện mai này.

" Không phải ". Sở An Nhan có chút kích động đứng dậy, vội vàng chối bỏ.

" Được rồi, mẫu hậu đều biết, hôm nay lại đây chính là muốn nhìn con một chút, thuận tiện nói về chuyện sinh nhật nửa tháng nữa của con, An An năm nay muốn làm như thế nào? "

" Mẫu hậu tự an bài cho con liền tốt "

" Nha đầu này, biết ngay sẽ để cho ta làm. Đúng rồi, nếu con đối nam tử kia để bụng, sau này đối xử với hắn tốt chút. Chớ có giống như trước kia hồ nháo "

" Ân ân, nữ nhi đều biết ". Sở An Nhan theo nàng ta nói, chỉ nghĩ sớm một chút đưa mẫu thân nguyên chủ rời đi, chủ yếu là còn chưa kịp thích ứng, sợ đợi lát nữa không cẩn thận để lộ sơ hở.

Sở An Nhan lại cùng Ôn Xu hàn huyên một lát, lại đáp ứng năm ngày sau hồi cung.