Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 38: Tiểu phản diện (6)



Ban đầu Nguyễn Kiều Kiều còn cảm thấy ngượng ngùng, một con mèo lớn như vậy còn bị người ta gọi bằng mấy cái tên trẻ con như thế. Nhưng qua một thời gian cũng liền cảm thấy chẳng sao cả, ngược lại mỗi lần bị gọi như thế chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt.

Bản thân cô cũng không dám tin tưởng là sẽ có một ngày cô sẽ thích thân phận này, thích nhà họ Nguyễn như vậy! Giống như thể đây vốn dĩ chính là nhà của cô.

"Bà nội gọi ba về ăn cơm. Ba ba, chúng ta về nhà ăn cơm thôi." Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được cười nói.

"Được được, ba ba còn một chút vẫn chưa làm xong, Kiều Kiều ở chỗ này chờ ba ba một lúc được không?" Nguyễn Kiến Quốc nhìn về phía sau còn một hàng chưa xới xong, buổi chiều ông còn phải đi ra ngoài ruộng tưới nước, bón phân, chạy qua chạy lại hai bên có hơi mất thời gian.

"Vâng ạ." Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu. Nguyễn Kiến Quốc thả cô xuống một bên, sợ cô đứng mỏi chân, ông lấy áo khoác của mình trải ra đất để cô ngồi chơi. Sau đó lại lấy vài ngọn cỏ bện thành hình con thỏ đưa cho cô, lúc này mới yên tâm làm việc tiếp.

Nguyễn Kiều Kiều khoanh chân ngồi ở trên áo khoác của ông, ngửa đầu nhìn ông làm việc. Mặt trời tháng tư cũng không gắt, chiếu ở trên người ngược lại còn rất ấm áp, làm cho cô có chút mơ màng buồn ngủ.

Nhưng cô không muốn ngủ, một tay nhéo nhéo con thỏ, một tay chống cằm nhìn Nguyễn Kiến Quốc làm việc. Công bằng mà nói, Nguyễn Kiến Quốc ưa nhìn, tuy rằng rất cường tráng nhưng không phải là kiểu cường tráng man rợn, ngược lại chính là kiểu cường tráng tràn đầy sức mạnh, khiến cho người khác có cảm giác an toàn. Ngũ quan sâu sắc, mỗi một chỗ đều không thể bắt bẻ, cho dù có mặc áo vải thô cũng không thể che giấu được khí chất tuấn lãng ở trên người.

Trong ký ức của cô không có Thư Khiết, trên dưới Nguyễn gia giống như là sợ cô nhìn thấy sẽ đau lòng nên đem ảnh chụp Thư Khiết cất hết đi. Nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được, cả hai vợ chồng nhất định chính là trai tài gái sắc, bằng không cũng không thể sinh ra một bạch phú mỹ xinh đẹp như nguyên chủ. Hai anh trai của cô lớn lên cũng rất đẹp trai.

"Haizzz!" Nguyễn Kiều Kiều không tiếng động thở dài, ngực chua xót đau. Cô rũ mắt xuống lầu bầu nói: "Nguyên chủ, ý thức của cô còn ở sao?" Cho nên mỗi lần nghĩ đến chuyện này mới có thể khó chịu như thế.

Đương nhiên là Nguyễn Kiều Kiều không có khả năng được đến cái gì đáp lại, cô cũng không trông chờ sẽ nhận được phản hồi gì.

Cô chống cằm đợi thêm một lúc, ánh mắt nhìn xuống con thỏ trong tay. Ánh mắt sáng lên, đầu nhỏ quay quay nhìn ngó xung quanh, xác định không có người ở gần đây mới gục đầu xuống giả vờ ngủ gật. Trong lòng lại đang lẩm bẩm: "Con thỏ con thỏ con thỏ...."

Vèo vèo vèo!

Ba con thỏ xám trắng đột nhiên từ một cái lỗ chui ra, hướng về chỗ Nguyễn Kiều Kiều nhào tới. Đúng lúc bị Nguyễn Kiến Quốc vừa mới làm xong đang cõng cái quốc đi tới nhìn thấy. Ông hoảng sợ, động tác mạnh mẽ ném cái quốc về phía bên cạnh cô bé.

Vừa lúc ngăn được hai con thỏ!

Còn một con cũng tự mình đâm vào một khối bùn hơi nhô lên, hôn mê bất tỉnh.

Nguyễn Kiều Kiều tuy rằng gục đầu xuống, kỳ thật vẫn đang chú ý đến bên này. Nhìn thấy ba con thỏ toàn bộ đã hôn mê bất tỉnh, lúc này mới ngẩng đầu lên, làm bộ vẫn còn đang mông lung buồn ngủ xoa xoa mắt.

"Oa! Con thỏ nè!" Cô sợ hãi kêu lên, nhìn về phía Nguyễn Kiến Quốc: "Ba ba bắt được sao?"

"....." Nguyễn Kiến Quốc.

Trầm mặc ba giây, sau đó gật đầu.

Ông nhanh chóng tiến lên, cũng không nhìn ba con tho đang hôn mê mà bế Nguyễn Kiều Kiều lên. Sờ sờ khuôn mặt bị phơi nắng hồng lên của cô bé, nhỏ giọng hỏi: "Con có chỗ nào không thoải mái không?"