Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 21



Lâm Hành Chi sống hai đời, lại không phải thiếu niên ngây thơ không rành thế sự, cái gì cũng không biết, nào nghe không ra Sở Chiêu trong miệng muốn chiếm tiện nghi là cái tiện nghi gì.

Lâm Hành Chi mặt nóng lên, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

Nhưng cũng không biết nên phản bác Sở Chiêu như thế nào, chỉ có thể kêu hắn đừng nói bậy.

Sở Chiêu liền cười, “Xấu hổ sao, kẻ lừa đảo da mặt còn rất mỏng.”

Lâm Hành Chi không chịu thừa nhận, sau đó bắt đầu đuổi người.

Chính sự nói xong, hơn nữa thời điểm cũng không còn sớm, Sở Chiêu liền thuận theo mà đứng dậy rời đi, bất quá đi không quá hai bước lại lùi trở về, “À, có một địa phương có thể không đi thì không cần đặt chân đến, nếu em thật sự muốn xem thì tới tìm bổn vương.”

“Không thu bạc, toàn thân đều có thể cho em xem.”

Nói xong liền lập tức sải bước rời, chờ Lâm Hành Chi người bị trêu chọc kịp phản ứng lại thì cái vị chiếm tiện nghi đã biến mất từ lâu.

Mặt Lâm Hành Chi càng nóng lên, một nửa xấu hổ, một nửa tức giận.

Nhỏ giọng nói thầm, “Lưu manh, không biết xấu hổ, ai thèm xem thân thể ngài a!”

Kỳ thật trong lòng cũng không có bao nhiêu tức giận, chỉ đem thánh chỉ Sở Chiêu để lại tỉ mỉ đọc, lần này cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện của mình.

Chỉ là, tâm trạng vui vẻ này không kéo dài được bao lâu, mắt Lâm Hành Chi dán chặt vào ngày thánh chỉ được ấn định, tháng bảy mười ba.

Lâm Hành Chi nhớ rõ Sở Chiêu lần trước phát bệnh là tháng sáu mười lăm, Hồ bá nói độc sẽ phát tác cố định mỗi tháng.

“Thạch Nghiên, Thạch Nghiên!” Lâm Hành Chi gấp giọng kêu lên.

Nghe thấy tiếng gọi Thạch Nghiên lập tức chạy vào cửa, “Làm sao vậy làm sao vậy? Thiếu gia, ta ở đây.”

Lâm Hành Chi đứng dậy, biểu tình nghiêm túc dò hỏi cậu ta,“Thạch Mặc đã đến nơi nào rồi, có gửi hồi âm cho ngươi chưa?”

Thạch Nghiên thấy y khẩn trương như vậy cũng sửng sốt, sau đó nhớ tới hôm nay đã tháng bảy mười ba, liền minh bạch.

Cậu ta vội nói: “Có hồi âm, nói đã tìm được thần y đang trên đường chạy về kinh thành, chỉ là sợ không về trước ngày mười lăm được.”

Lâm Hành Chi duỗi ngón tay đặt ở trên bàn, không biết nên nói thế nào.

Thạch Nghiên đi tới khuyên nhủ, “Thiếu gia, người đừng quá lo lắng, Lệ Vương điện hạ bệnh không phải lần đầu tiên phát tác, còn có thái y. Vả lại nói, dù là thần y xem bệnh cũng cần có thời gian, người có đến liền cũng không có khả năng chữa khỏi liền."

Thạch Nghiên nâng tay Lâm Hành Chi lên, đem ngón tay duỗi thẳng, ấn người ngồi xuống, “Tháng sau, tháng sau khẳng định là có thể chữa khỏi, Vương gia sẽ không phải chịu đau đớn vì phát bệnh nữa.”

Lâm Hành Chi ngồi cười ra tiếng một mình, nhưng cũng không hẳn là cười, Thạch Nghiên cảm thấy phần lớn là tự giễu, điều này khiến cậu ta có chút lo lắng, “Thiếu gia, người đừng vội, ta lại viết thư thúc giục, đừng nóng vội a.”

Nói xong liền phải chạy đi viết thư, bất quá bị Lâm Hành Chi ngăn cản, “Ngươi nói rất đúng, đã không kịp, bệnh của hắn không dễ chữa như vậy.”

Bằng không, Kiến Nguyên Đế cũng sẽ không nhốt Sở Chiêu nhiều năm như vậy.

“Vậy thiếu gia, người.. …” Thạch Nghiên vẫn không yên tâm.

Lâm Hành Chi lắc đầu, “Ta không sao cả,” y chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn.

“Thời điểm cũng không còn sớm, đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Thạch Nghiên xoay người rời đi, trước khi rời đi, không quên dặn dò Lâm Hành Chi có gì thì cứ kêu.

Lâm Hành Chi ứng thanh được, sau khi cửa phòng đóng lại, liền ngồi vào án thư, bắt đầu mở y thư ra xem, thẳng đến nửa đêm mới ngủ.

Giống như đều là những điều vô dụng, nhưng nếu cái gì cũng không làm, lại khiến y càng khó an tâm.



……

Một đêm qua đi, lời đồn về việc tứ hôn vẫn chưa tan đi, Lâm Hành Chi ngồi ở trên xe ngựa nghe được nhiều nghị luận hơn ngày hôm qua, vẫn là đang nói đến Sở Chiêu, so với hôm qua bất trung bất hiếu, hôm nay lại nhiều cái đa dạng hơn.

Nói hắn vốn là có huyết mạch của dị tộc, trời sinh phản nghịch, hiện giờ còn làm ra việc cưỡng ép Hoàng Thượng tứ hôn, quả thật đại nghịch bất đạo, hy vọng Kiến Nguyên Đế có thể nghiêm trị hắn.

Số ít nhắc tới chiến công của Sở Chiêu, đều bị những người khác phẫn nộ mắng trở về, giờ khắc này Sở Chiêu trong lòng bá tánh tựa hồ không đáng một đồng, chỉ là một họa lớn cần phải diệt trừ.

Không biết ở phía sau có bao nhiêu người quạt gió thêm củi, nhưng chỉ có thể nói Sở Chiêu thực thảm.

Bất quá Lâm Hành Chi cũng không lo lắng, có câu vật cực tất phản, ngay cả Kiến Nguyên Đế hiện tại cũng không thể thật sự muốn mạng Sở Chiêu, người khác cũng chỉ có thể sau lưng dùng thủ đoạn này để bôi nhọ danh dự của hắn, đồng dạng nếu sử dụng thủ đoạn này quá nhiều lần thì tương lai nó cũng không còn tác dụng gì nữa.

Lâm Hành Chi dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến xe ngựa dừng lại.

Chỉ là không nghĩ tới, vào Hàn Lâm Viện y lại thu được tin tức xấu, người lãnh đạo trực tiếp để y đi bồi Kiến Nguyên Đế đọc sách.

Lâm Hành Chi ở trong lòng cười lạnh, hôm qua mới làm ra chuyện kinh tởm như vậy, hôm nay liền triệu kiến y, Kiến Nguyên Đế này không có chút xấu hổ nào.

Sau khi trở về gặp cấp trên, Lâm Hành Chi ở Hàn Lâm Viện một lát liền vào cung, y còn khá tò mò Kiến Nguyên Đế hôm nay tính hỏi cái gì, lại giải thích với y như thế nào về thánh chỉ để y làm thiếp.

Dù sao thánh chỉ thứ hai ban y là Vương phi là do chính Sở Chiêu mang đến Tướng quân phủ, nhìn thế nào cũng thấy Sở Chiêu là đang đợi công đạo cho y.

Sau khi vào điện và hành lễ Kiến Nguyên Đế, Lâm Hành Chi mở quyển sách mình mang theo, hôm nay là quyển《 nguyên sử 》là một quyển ký lục lịch sử ghi lại sự hưng thịnh và sụp đổ của các triều đại trong quá khứ.

Hoàng đế Đại Sở rất chú trọng đến việc lấy lịch sử làm gương, các hoàng đế của các triều đại đều phải nghiên cứu quyền sách này, không những phải ghi nhớ mà còn phải thỉnh thoảng xem lại, suy ngẫm.

“Không vội, tiểu tử Lâm gia, ngươi bồi trẫm trò chuyện trước đã.”

Mục đích Kiến Nguyên Đế vốn không phải là nghe Lâm Hành Chi đọc sách, nên trực tiếp ngắt lời, nói ra mục đích của mình.

Lâm Hành Chi khom người trả lời: “Vâng.”

"Lâm gia các ngươi có trách trẫm không màng ý nguyện của ngươi liền chỉ hôn?"

Lâm Hành Chi cúi đầu, lập tức đáp lời: “Thần không dám, cả nhà thần cũng tuyệt đối không ý nghĩ như vậy.”

Kiến Nguyên Đế tầm mắt dừng ở trên người Lâm Hành Chi nửa ngày, mới nói: “Không cần sợ hãi, trẫm cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”

Sau đó Kiến Nguyên Đế liền bắt đầu hát một vở bi kịch của chính mình “Việc này nói đến là trẫm xin lỗi Lâm gia các ngươi, sinh ra một nghịch tử, để nó nháo ra một chuyện xấu hổ như vậy."

“Có lẽ là mấy năm nay bệnh lâu ngày chưa khỏi, hành vi ngày càng thất thường, trong chốc lát một ý niệm.”

Đây chính là muốn đem hết mọi chuyện lên đầu Sở Chiêu, đúng là "tri kỷ" ngay cả lý do cũng có.

“Trẫm niệm ở nó chinh chiến Tây Giới, trấn giữ biên quan liền đối với nó có chút dung túng, cũng may, còn có chút lương tâm, lại trở về cầu trẫm đem thánh chỉ sửa lại, tiểu tử Lâm gia ngươi cũng nương vài phần, đừng trách nó.”

“Ngươi an tâm, trẫm đã ra lệnh đốt đi chiếu chỉ trước đó, sẽ không truyền ra làm ảnh hưởng thanh danh của ngươi.”

Kiến Nguyên Đế nghiễm nhiên thành một người phụ thân yêu thương, giải quyết hậu quả của nghịch tử, vừa bất đắc dĩ lại xen vào đó là khổ tâm.

Nói xong, liền nhìn Lâm Hành Chi chi, chờ y tỏ thái độ.

Lâm Hành Chi cùng Kiến Nguyên Đế nói cảm tạ, sau đó hơi hơi cau mày hỏi: “Hoàng Thượng, Lệ Vương điện hạ có thật sự uy hiếp ngài viết thánh chỉ như trên đường đồn đãi sao?”

Đây là một cái hố, nếu Kiến Nguyên Đế nói đúng, xem ra ông làm Hoàng đế không chút uy nghiêm, có thể dễ dàng bị một Hoàng tử uy hiếp.

Nếu nói không phải, vậy thánh chỉ đầu tiên ban làm thiếp liền có vấn đề, mâu thuẫn với những lời trước đó đã nói, rốt cuộc không bị uy hiếp, vậy Kiến Nguyên Đế hoàn toàn có thể ở thánh chỉ đầu tiên liền ban y làm Vương phi của Sở Chiêu, mà không phải là làm thiếp.

Thậm chí, không cần thánh chỉ tứ hôn.

Chỉ cần hơi hơi suy nghĩ, Kiến Nguyên Đế liền nhận ra trong lời nói Lâm Hành Chi có bẫy, điều này khiến ông thập phần không vui.



Lâm Hành Chi giống như hoàn toàn không nhận thấy được Kiến Nguyên Đế bất mãn, chỉ đầy mặt nghi hoặc khó hiểu.

Đợi một hồi lâu không nghe được Kiến Nguyên Đế nói chuyện, Lâm Hành Chi cẩn thận đặt câu hỏi, “Hoàng Thượng, là thần nói sai lời gì sao?”

Hỏi một câu về lời đồn mà bá tánh lan truyền thụ có cái gì sai? Kiến Nguyên Đế dù có bất mãn cũng chỉ có thể nghẹn lại.

Kiến Nguyên Đế xua xua tay, một bộ không muốn nhắc lại chuyện đó lần nữa, “Mọi chuyện đã trở lại quỹ đạo, chuyện khác liền không cần nói thêm nữa.”

“Trẫm biết việc này ngươi ủy khuất, ngươi yên tâm, trẫm sẽ cảnh cáo lão tam không được khi dễ ngươi.”

Đã đến mức này, Lâm Hành Chi tự nhiên không thể nói thêm gì nữa, nhìn thấy Kiến Nguyên Đế cố tình tỏ ra vẻ mệt mỏi, Lâm Hành Chi phi thường có mắt xin cáo lui.

Triệu y vào cung, chính là vì dò hỏi thái độ của Lâm gia, đổ hết mọi chuyện lên đầu Sở Chiêu trước mặt y, nhân tiện tỏ ra vẻ " Từ phụ minh quân".

Lâm Hành Chi vừa nghĩ vừa đi về phía cửa cung, cứ coi như là xem kịch mà không cần ra rạp cũng không cần tốn bạc.

Bất quá y vẫn chưa thể thành công ra khỏi cung, bị Thái tử chặn lại, không biết là do trùng hợp hay là đã ngồi xổm chờ y.

Thái Tử biểu tình rất phức tạp, đại khái có thể nhìn ra là đựng ba phần khổ sở ba phần hối hận ba phần phẫn nộ cùng một phần tình tố, khuôn mặt gần như bị xé nát.

“Tham kiến Thái Tử điện hạ,” Lâm Hành Chi hành lễ.

“Hành Chi,” Thái Tử ngữ khí đồng dạng thực phức tạp mà gọi một tiếng.

Lâm Hành Chi vội vàng nói: “Còn thỉnh Thái Tử điện hạ đổi xưng hô, thần đã cùng Lệ Vương điện hạ có hôn ước, Thái Tử điện hạ xưng hô như vậy có chút không thích hợp.”

“Ngươi thật sự muốn xa lánh cô như vậy?” Thái Tử khổ sở thêm bi thống.

“Ngạch……” Lâm Hành Chi nhìn gã ta, vò đầu, ăn ngay nói thật, “Thần cùng điện hạ vốn dĩ cũng không tính là thân quen gì.”

Thái Tử: “……”

Thái Tử thanh âm nghe tới tựa hồ càng thêm bi thống, “Cô cho rằng ta và ngươi đã sớm là bạn tốt, tri kỷ đã lâu, không ngờ lại đổi lấy từ Hành Chi ngươi một câu không thân, hảo một cái không thân!"

Lâm Hành Chi lặng lẽ trợn mắt, nói như y phụ lòng gã ta vậy.

Y lập tức lắc đầu phủ nhận, “Thần không dám trèo cao, thần cùng điện hạ lui tới rất ít, thật sự không đảm đương nổi sự coi trọng của điện hạ như thế, thần xin cáo lui.”

Sợ bị màn kịch thâm tình này của Thái tử làm cho nôn ra, Lâm Hành Chi tính trực tiếp bỏ chạy.

Thái Tử diễn đến nghiện, lại ngăn Lâm Hành Chi, “Hành Chi, ngươi có phải hay không đang trách cô?”

Lâm Hành Chi bị bắt dừng lại lần nữa, “Thần không rõ, lời này của điện hạ có ý gì?”

Bản thân Thái tử cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy Lâm Hành Chi là đang trách gã, thậm chí còn có hận, nhưng cẩn thận nhớ lại, những kế hoạch đó của gã đều vô cùng hoàn hảo, không có khả năng bị lộ ra bên ngoài, Lâm Hành Chi sao có thể tránh mặt gã còn không kịp?

Suy tư trong chốc lát sau, Thái Tử có cái suy đoán, “Hành Chi, Tam đệ đã nói gì với ngươi?”

Thái Tử nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Lâm Hành Chi tuy rằng không biết, nhưng Sở Chiêu lại không nhất định, rất có khả năng là Sở Chiêu đã nói gì đó với Lâm Hành Chi, khiến Lâm Hành Chi tài đột nhiên thay đổi thái độ với gã.

Sau khi suy nghĩ một lát, Thái Tử xác định điểm này, nhất định là do Sở Chiêu.

Rất nhanh, trong mắt gã liền nổi lên hận ý, mẫu hậu gã nói rất đúng, nó chính là loại âm hồn bất tán tiện loại, là chướng ngại vật trên con đường đăng cơ của gã!

Lâm Hành Chi cũng không biết Thái Tử não bổ cái gì, chỉ là nhìn phản ứng của gã đã cảm thấy buồn cười, người chính là tiện, kiếp trước Thái Tử chưa bao giờ có hành vi ăn nói khéo nép như vậy trước mặt y.

Lâm Hành Chi nói: “Thái Tử điện hạ, Lệ Vương điện hạ không nói cái gì với thần cả, thần không biết Thái Tử điện hạ đều đã làm cái gì, chỉ là cảm thấy điện hạ sớm hay muộn sẽ gọi thần một tiếng đệ phu, chúng ta vẫn là bảo trì khoảng cách càng tốt.”

"Suy cho cùng, nam nhân cũng rất quan tâm đến chuyện trong sạch."