Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 43: Công khai



Tô Tri Vi cười lạnh.

"Nhìn người bên trong bức ảnh có quen không? Hả? Giữa trưa nó vẫn đang hot hòn họt trên top 3 kìa, nhưng bây giờ hạ nhiệt bớt rồi."

Diệp Dạng cũng click mở ra một bài báo, tiêu đề là "Nữ diễn viên nổi tiếng Ngụy Lạc gặp người yêu trong đêm, thân phận người yêu có lẽ là một phú nhị đại."

Giữa trưa Tô Tri Vi vừa mới liên lạc với Hạ Đông, anh lại nói mình có người yêu cộng thêm hot search này, tất nhiên làm Tô Tri Vi hiểu lầm.

Phía dưới còn có một số bức ảnh, được chụp khi họ đi từ KTV ra ngoài.

Kỹ thuật chụp ảnh của paparazzi này không tệ lắm, chất lượng ảnh rất tốt, nắm bắt hoàn hảo góc mặt của Hạ Đông. Biểu tình người đàn ông rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt được đèn đường soi chiếu hiện lên vài phần dịu dàng cùng lưu luyến.

Nhưng điều làm Diệp Dạng khó chịu là, vốn dĩ cảnh tượng này có ba người nhưng lại không thấy cậu.

Lúc ấy, Hạ Đông vẫn luôn nắm tay cậu, nhưng tên paparazzi này lại cắt cậu đi chỉ để lại nửa cánh tay của Hạ Đông...

Hạ Đông và Diệp Dạng cùng nhìn nhau, cả hai đều không nói nên lời.

"..."

Hạ Đông cảm thán:

"Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân có ngày lại lên hot search."

Diệp Dạng cúi đầu, đọc một bình luận làm cậu chú ý, một cư dân mạng nói: Tại sao tôi lại cảm thấy người nam này quen quen thế nhờ?

Phía dưới khu bình luận đều chế giễu cậu ta:

【Quen cái cục cớt, khẳng định không phải người trong giới nếu không đã sớm bị nhận ra. 】

【Chỉ sợ bạn gì đó nhìn thấy trai đẹp nên thấy quen? 】

【Nói không chừng, người này chỉ nhìn nghiêng đẹp chứ chính diện có khi xấu ma chê quỷ hờn】

Diệp Dạng trừng mắt nhìn bình luận này, anh Đông nhà cậu cho dù là góc nghiêng hay chính diện đều đẹp không chỗ chê nhé!

Một lát sau, chủ nhà sống lại:

【Tôi biết anh ta là ai rồi! Anh ta là người trong giới truyện tranh, bút danh là ZERO!!!】

Bên dưới bình luận còn có một bức ảnh của ZERO, Diệp Dạng nhấn vào, nhìn một cái đã nhận ra người đó thật sự là Hạ Đông, chỉ là so sánh với hiện tại thì có hơi chút ngây ngô, kiêu ngạo và tự tin của tuổi trẻ.

Bối cảnh của bức ảnh là một lễ trao giải, trên bục trao huy chương, Hạ Đông giơ chiếc cúp trong suốt trong tay, nở một nụ cười đầy tự tin tỏa sáng.

Diệp Dạng lén lút lưu lại tấm ảnh này, Hạ Đông đi đến cạnh cậu, nhìn thấy thì giải thích:

"Đây là giải thưởng truyện tranh đầu tiên của anh, tuy chỉ là một giải nhỏ nhưng lại có ý nghĩa rất lớn với anh."

Sau khi Hạ Đông trình bày sơ lược, cuối cùng mọi người cũng hiểu toàn bộ câu truyện, Tô Nhượng nhướng mày, nói:

"Chậc, Hạ Đông à, Ngụy Lạc là bạn học cấp ba của tôi còn không nói lời nào, tôi còn rất thích c..."

"... Phim của cô ấy."

Tô Nhượng thêm bốn từ cuối trước ánh mắt tỏa hơi nóng của Dương Nhất Tỉnh, anh ta tỏa ra mềm yếu mà lấy lòng:

"Em thích anh nhất."

Quất Tử trợn trắng mắt, chế nhạo:

"Hèn nhát."

Dương Nhất Tỉnh tinh tế hơn người khác nhiều, hắn nhìn về phía hai người Hạ Đông và Diệp Dạng, ngập ngừng hỏi:

"Hai người..."

Hạ Đông hơi do dự không nói, anh không biết bạn nhỏ có để ý việc công khai mối quan hệ của họ cho người khác không...

Diệp Dạng lại không suy nghĩ nhiều như thế, ngược lại có hơi xấu hổ, đáp:

"Tôi thích anh Đông ạ."

Trong ánh mắt đầy phức tạp của mọi người, cậu bổ sung:

"Chúng tôi ở bên nhau."

Sự thẳng thắng này của Diệp Dạng làm đáy lòng Hạ Đông mềm nhũn, nếu không có nhiều người xung quanh như vậy, anh nhất định phải ôm bạn nhỏ này lại, hôn sâu một cái.

Tô Tri Vi vô cùng đau đớn, nói:

"Củ cải trắng của tôi bị một con heo củng đi, tôi biết mà, hai người đi riêng ra ngoài chơi, khẳng định không có chuyện gì tốt!"

Quất Tử nhìn Hạ Đông bằng ánh mắt khiển trách.

"Trâu già gặm cỏ non."

Dương Nhất Tỉnh không nói gì, Tô Nhượng vô cùng hứng thú mở điện thoại lên, đọc bình luận dưới hot search.

Diệp Dạng không nghĩ Hạ Đông bị công kích, cậu nhỏ giọng nói:

"Do em muốn ở cạnh anh Đông, cũng là em chủ động..."

"..."

Hạ Đông cảm thấy lòng mình mềm thành một vũng nước rồi, nói theo một cách nào đó, quả thật là bạn nhỏ chủ động trước.

Tô Tri Vi không hề nghi ngờ lời nói với ý muốn bảo vệ này của Diệp Dạng, cô trừng mắt nhìn Hạ Đông.

"Nếu như không phải tên biến thái này là có ý trước thì đừng nói đến việc tán tỉnh... Hừ!"

"Thôi được rồi, hôm nay tôi ô lông, nhìn tin tức trên weibo còn nghĩ rằng cậu thật sự có quan hệ với nữ minh tinh đó, tuy rằng cậu thích nam nhưng bị người nhà bức ép có lẽ cũng có khả năng..."

Hạ Đông chân thành khen ngợi:

"Trí tưởng tượng của quý cô thật phong phú."

Diệp Dạng ôm lấy Tô Tri Vi một lần nữa, nhẹ giọng nói:

"Chị Tri Vi ơi, cảm ơn chị nhiều ạ. Nhưng lần sau chị đừng ra ngoài một mình nữa nhé, mọi người đều lo cho chị lắm."

Bây giờ Tô Tri Vi mới nhớ lại lời nói của Hạ Đông, hỏi:

"Cậu nói tôi mắc chứng ngủ rũ sao?"

Quất Tử gật đầu, ngồi cạnh bên người Tô Tri Vi, đáp lời:

"Chỉ có khả năng thôi, cậu đừng nghĩ nhiều quá, ngày mai đi với tôi đến bệnh viên kiểm tra chút ha?"

Tô Tri Vi không để tâm lắm gật đầu, cô cảm thấy người nghĩ nhiều không phải mình.

"Đi kiểm tra cũng được, nhưng cậu cũng phải kiểm tra toàn thân luôn, con gái mà suốt ngày hút thuốc mãi, hôm nay cậu cũng hút phải không? Cơ thể toàn mùi thuốc."

Quất Tử bất đắc dĩ mà cười cười, nói một tiếng "Được". Cô biết Tô Tri Vi quan tâm mình, nhưng thật ra khi ở Cựu Lâm, cô rất ít khi hút thuốc.

Trời cũng đã về khuya, mọi người đều trở về, trước khi Hạ Đông rời đi, Tô Tri Vi cảnh cáo anh:

"Nếu anh dám bắt nạt Tiểu Dạng, anh chết với tôi, tôi thông báo trước rồi đấy."

Diệp Dạng chuyển vali và đồ dùng mèo về nhà với Hạ Đông, sau đó bắt đầu lắp ráp nhà cây cho mèo và ổ mèo.

Khò Khò lúc này đã thức, rất sung sức, tò mò nhìn sang ngôi nhà mới của mình.

"Không gian nhỏ quá."

Hạ Đông bất mãn nói, căn hộ này anh mua đã lâu. Lúc đó Chúc phu nhân đang làm việc ở thành phố này, mà cha anh cũng dọn lại đây, anh không thể một mình ở thành phố X nữa nên đành theo đến đây.

Ngôi nhà này khá rộng cho một người, nhưng nhiều thêm một người một mèo làm Hạ Đông bắt đầu ghét bỏ nó.

Nhìn chung có hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng thực tế tổng diện tích còn không bằng căn hộ ở thành phố X.

"Đủ mà."

Diệp Dạng ngồi xổm trên sàn nhà vuốt ve mèo con, một người một mèo chơi với nhau vô cùng vui vẻ.

Hạ Đông nhướng mày nghĩ ra gì đó, anh ngồi xổm bên cạnh Diệp Dạng.

"Nếu không thì đưa phòng của em cho Khò Khò dùng, thế nào?"

"Như vậy được không ạ?"

Hạ Đông nắm gáy Khò Khò, đáp:

"Tại sao không? Dù sao thì em đừng hòng nghĩ cho anh ngủ một mình. Phòng của em cũng bỏ trống..."

Nói xong thì bắt tay vào làm, Hạ Đông treo bán chiếc giường với giá siêu rẻ.

Diệp Dạng nhìn Hạ Đông đăng bài rao bán: Giường cộng thêm tủ đầu giường tổng cộng 400.

Cậu không khỏi lo lắng, bạn trai phá của quá thì phải làm sao?

Tủ quần áo của Diệp Dạng được Hạ Đông chuyển sang phòng ngủ chính, vừa đủ để treo quần áo hai người.

Lái xe một ngày dài, về lại gặp một ít chuyện, Hạ Đông thật sự mệt vô cực kỳ, anh ôm Diệp Dạng ngã xuống giường không động đậy nữa.

Diệp Dạng đẩy đẩy Hạ Đông nhưng lại không đẩy nổi.

"Vẫn chưa tắm mà, trên người toàn mồ hôi thôi."

Hạ Đông ngửi ngửi, quả thật có mùi mồ hôi, anh cắn một cái sau gáy Diệp Dạng mới buông người ra.

"Vậy em tắm ở đây đi, anh qua phòng bên cạnh..."

Tắm rửa sạch sẽ xong, hai người đều mệt mỏi, ôm nhau ngủ say...

. . .

Sáng sớm, Hạ Đông bị chuông cửa đánh thức, anh không kiên nhẫn dụi dụi mắt. Trong ngực có một cơ thể ấm áp, anh cúi đầu nhìn xuống, trên mặt bạn nhỏ còn một vết đo đỏ, môi hơi hé mở.

Hạ Đông không nhịn được hôn một cái, tay Diệp Dạng khẽ cử động, xoa xoa đôi mắt tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy Hạ Đông, thì hôn lên má anh.

"Anh Đông, buổi sáng tốt lành ạ."

Trái tim Hạ Đông thỏa mãn kỳ lạ, dường như có gì đó sắp tràn ra, anh cúi đầu hôn, bạn nhỏ vừa mới tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn khàn mang theo chút nũng nịu:

"Em còn chưa đánh răng mà..."

Chuông cửa lần nữa vang lên, Hạ Đông vẫn chưa đã thèm nhưng vẫn phải đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa có hai người, một người là nhân viên giao hàng, một người đến mua chiếc giường hôm qua Hạ Đông vừa rao bán.

"Anh đến sớm vậy?"

Hạ Đông nhận hàng, nhìn thời gian, người nọ đến sớm hơn thời gian hẹn nửa tiếng.

Người đến là một người đàn ông ba mươi tuổi phúc hậu.

"Tôi với vợ vừa mới sửa sang lại ngôi nhà mới, thật sự không dư để mua thêm nội thất..."

"Chỉ có thể mua đồ second-hand, buổi trưa tôi còn phải đi làm nên đến hơi sớm, thật ngại quá..."

Khi người đàn ông đi qua phòng ngủ chính, anh ta nhìn thấy chăn nệm trên giường gồ lên một hình người, cuối giường còn lộ ra một bàn chân trắng nõn.

Hắn thầm nghĩ đây có lẽ là vợ của người bán, nhưng bàn chân người này hơi to, còn to hơn chân hắn, nhưng rất trắng...

Hạ Đông chú ý tới ánh mắt của hắn, anh đi vào phòng ngủ thấp giọng giải thích tình huống bên ngoài cho Diệp Dạng.

Anh cúi đầu hôn lên mắt cá chân lộ ra bên ngoài của Diệp Dạng, sau đó nhét lại vào chăn.

"Em ngủ thêm một lát đi."

Người mua gọi một người vận chuyển đến giúp chuyển giường ra ngoài.

"Chất lượng hàng rất tốt, bán 400 có hơi thiệt không, cậu có muốn thêm chút tiền không?"

"Không cần đâu."

Hạ Đông nghĩ thầm, cũng chẳng sao, bốn trăm chẳng đủ anh mua một cái tủ đầu giường.

(*400 tệ ~ 1.331.000 vnd)

Trước khi rời đi, người đàn ông mơ hồ nghe thấy một tiếng "Anh Đông" từ phòng ngủ chính, là giọng nam.

Hắn bình tĩnh rời đi mà không có bất cứ câu hỏi nào.

Hạ Đông tiễn người mua đi, anh bước vào phòng ngủ chính, chui vào giường, ôm lấy bạn nhỏ phát ra một tiếng thở dài.

Anh sờ sờ trên người Diệp Dạng.

"Hình như em mập lên chút rồi?"

"Dạ, hình như thế..."

Hạ Đông hỏi:

"Em tạm thời không làm bên Cựu Lâm được không?"

Diệp Dạng ngẩng đầu lên, hỏi:

"Tại sao ạ?"

Hạ Đông đặt cằm lên đầu bạn nhỏ, đáp:

"Anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy khoảng thời gian sắp tới, em không có thời gian đi làm đâu..."

Diệp Dạng nhìn xương quai xanh của Hạ Đông, nghi vấn:

"Dạ?"

"Anh muốn thuê một gia sư cho em, ôn lại chương trình học, em thấy thế nào?"

Hạ Đông vuốt ve sau ót bạn nhỏ, mái tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay, anh cân nhắc nói tiếp:

"Em đã rời trường nửa năm, em... Lúc trước đã nói, thành tích của em bị tuột dốc, không phải nên học bù lại sao?"

Diệp Dạng không nhịn được cọ cọ vào cổ Hạ Đông, chuyện này cậu đã suy nghĩ qua, nhưng lại không có tiền thuê gia sư, nên chỉ định tự học bù đắp vào phần kiến thức thiếu hụt.

Nhưng Hạ Đông vẫn luôn chu đáo như vậy, chạm đến trong lòng cậu. Sao người này lại tốt như thế, cái gì cũng đều suy nghĩ chu đáo cho cậu chứ?

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt Hạ Đông, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi anh.

Hạ Đông ôm lấy bạn nhỏ, cảm giác mềm mại trên môi biến mất trong nháy mắt nhưng anh không buông tha khi Diệp Dạng khó có khi chủ động, anh nắm lại thế chủ động, đè người bên dưới, hôn thật sâu.

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào cơ thể hai người đang ôm nhau, phủ lên người họ một màu vàng mềm mại.