Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 19: "Hẹn hò"



Sáng sớm ngày mười bốn trên đường phố đã xuất hiện rất nhiều cặp đôi.

Bên ngoài căn hộ của Diệp Dạng ở không xa trong một tiệm bán đồ ăn sáng, có hai người phụ nữ đang ngồi với nhau là An Nhiên và Thang Viên.

"Trời ạ, hôm qua cậu vội vàng quá lại đi hỏi Tiểu Dạng."

Thang Viên uống một ngụm sữa đậu nành mới nói tiếp:

"Tớ đã nói rồi mà làm sao em ấy biết được."

"Ừm..."

An Nhiên hơi thất vọng đáp lời:

"Sáng sớm cậu gọi tớ đến đây làm gì? Ngăn anh ấy lại sao?"

Thang Viên trợn mắt há mồm với sự ngốc nghếch của cô bạn mình, thở dài trả lời:

"Cậu nghĩ gì vậy? Chúng ta phải biết đối tượng hẹn hò của anh ta là ai chứ? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."

An Nhiên bất an không ngừng khuấy hoàng thánh trong bát.

"Cậu định làm gì?"

Thang Viên đáp:

"Chẳng lẽ cậu muốn thua không rõ ràng như vậy sao? Chuyện gì cũng phải minh bạch."

"Tất nhiên không muốn, nhưng tớ có thể làm gì đây?"

Thang Viên hỏi:

"Cậu không muốn biết hồ ly tinh nào quyến rũ được anh Đông sao?"

"Muốn, đương nhiên muốn!"

Đôi mắt An Nhiên sáng lên hỏi lại:

"Cậu có biện pháp gì không?"

Đường Nguyên búng tay một cái trả lời:

"Đơn giản thôi, hôm nay chúng ta theo dõi hai người đó."

"Nhưng chúng ta không biết anh Đông sống ở tòa chung cư nào, nếu anh ấy ra ngoài lúc mà chúng ta không thấy được thì sao?"

"Không có đâu, sáng nay tôi nói Mạch Tử tag anh Đông trên nhóm nhưng anh ta còn chưa trả lời, chứng tỏ anh ta vẫn chưa dậy."

Thang Viên thông thả uống sữa đậu nành nói:

"Mà chúng ta không biết chính xác anh ta ở tòa nào, chỉ cần canh ở cửa khu chung cư này là được."

"Nhưng cũng có một vài lối đi khác mà."

"Không sai, nhưng ô tô chỉ có thể ra ngoài từ cửa này."

Thang Viên chỉnh lại mái tóc dài của cô nói tiếp:

"Hạ Đông có xe sao có thể hẹn hò bằng taxi được? Hơn nữa cậu khẳng định nhớ rõ biển số xe của anh ta."

Đương nhiên An Nhiên nhớ rõ mà Thang Viên cũng nhớ, đuôi là bốn và tám không quá khó nhớ.

"Hèn chi cậu bảo tớ lái xe đến."

Xe của An Nhiên đậu ở bên đường, chỉ cần thấy xe Hạ Đông đi ra có thể đuổi theo bất cứ lúc nào.

Hai người cứ thế đợi trong xe đến mười hai giờ trưa, mặt trời lên cao ánh nắng chói chang vẫn không thấy xe Hạ Đông đi ra, An Nhiên thất vọng nói:

"Bỏ đi, anh Đông chắc đã đi rồi, lối ra nhiều như thế hơn nữa hôm nay bên ngoài rất đông người, có thể anh ấy không đi xe đâu."

Nói xong An Nhiên khởi động xe chuẩn bị rời đi, Thang Viên đành phải thắt dây an toàn lại nhưng vẫn thì thầm:

"Không đúng, hẹn hò sao lại ngại lái xe phiền phức chứ? Tên đàn ông nào lại muốn mất mặt khi đang theo đuổi con gái nhà người ta? Xe anh ta lại tốt không có khả năng không muốn khoe mẽ một chút..."

Vừa nghĩ đến đây, một cảnh sát giao thông đến gõ cửa xe của họ, nói:

"Chỗ này không được đỗ xe, cảm phiền rời đi cho."

Thang Viên đáp lại, đang định mở miệng thì liếc mắt thất một chiếc ô tô lớn màu đen có biển số xe đuôi bốn tám chạy ra khỏi cổng khu chung cư, cô kích động nắm lấy tay An Nhiên nói:

"Mau đuổi theo, xe của anh Đông!"

Viên cảnh sát giao thông ăn một đống khói, lạnh mặt nhìn chiếc xe lao vút phía trước...

"Tớ không nhìn lầm chứ?"

Thang Viên nắm chặt đai an toàn, tiếp lời:

"Trên ghế phụ của anh Đông có người."

"... Tớ cũng thấy."

An Nhiên khổ sở mím môi, xe từ khu chung cư chạy ra, chẳng lẽ tối qua người phụ nữ đó qua đêm ở nhà anh Đông sao?

Cô khẳng định người ngồi ở ghế lái là Hạ Đông tuyệt đối không nhầm lẫn, nhưng không biết tại sao người ngồi ở ghế phụ vừa nãy nhìn có chút quen...

...

Hạ Đông dừng đèn đỏ ở một ngã tư, anh dường như lơ đễnh nhìn liếc qua kính chiếu hậu, có một chiếc xe màu trắng.

"Dạng Dạng, nhìn bên phải của nhóc."

"Dạ?"



Diệp Dạng nghi hoặc nhìn ra bên ngoài cửa xe, trên đường phố đa phần là những cặp đôi nắm tay nhau cười nói tán gẫu, cậu hỏi:

"Làm sao vậy?"

Ngón tay Hạ Đông chỉ vào một tòa nhà Diệp Dạng nhìn theo phương hướng đó, là một khách sạn.

"Chỗ này là nơi Mèo khiêu vũ nói có thể ăn Ma lạt thang 6 tệ."

Hạ Đông mỉm cười, tiếp tục nói:

"Nhóc còn muốn mời tôi ăn Ma lạt thang 6 tệ không?

Hạ Đông còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "6 tệ" làm Diệp Dạng nghĩ đến mười ba lần đó, cậu vừa thẹn vừa giận hô lên:

"Anh Đông!"

Lái xe một lát, Diệp Dạng phát hiện Hạ Đông không đi theo chỉ dẫn mà đi đường vòng nên hỏi:

"Anh Đông muốn đi chỗ khác sao?"

"Ừm."

Hạ Đông nhìn kính chiếu hậu, chiếc xe màu trắng vẫn đi theo sau, anh cũng mặc kệ mà dừng trước cổng một bệnh viện sau đó bấm một dãy số.

"Chúc phu nhân, con đến dưới lầu bệnh viện rồi, mẹ đem thuốc mỡ xuống giúp con được không?"

"Thằng nhóc con, lười quá thì nghỉ đi."

Diệp Dạng chỉ nghe được một giọng nữ bên đó đã cúp máy. Một lát sau cậu thấy người phụ nữ trong điện thoại đã đến, Hạ Đông mở cửa đi xuống nói chuyện.

"Bao nhiêu tiền? Con chuyển cho mẹ."

Người phụ nữ này rất xinh đẹp nhưng khuôn mặt không quá thân thiện, khó đoán được tuổi thật. Diệp Dạng chỉ có thể ước chừng tâm bốn mươi tuổi nhưng là từ tướng mạo vẫn còn khá trẻ.

Nhưng người có tuổi cho dù nhìn trẻ thế nào trên mặt vẫn mang cảm giác của thời gian.

Bà ấy mặc áo blouse có lẽ là một bác sĩ.

"Sao hôm nay con khách sáo thế?"

Diệp Dạng thấy được Hạ Đông với người này nói chuyện với nhau rất thoải mái.

"Con nói vậy thôi, mẹ muốn nghe hay không cũng được."

"Trong xe còn ai à?"

Chu phu nhân nhìn thoáng qua Diệp Dạng, hỏi:

"Đối tượng của con?"

"Không phải."

Hạ Đông bình tĩnh liếc nhìn chiếc xe màu trắng phía xa cười nói:

"Là một cậu bạn nhỏ."

"Trời ạ, làm tớ sợ muốn chết."

Thang Viên vỗ vỗ ngực, nói:

"Tôi còn tường Hạ Đông phát hiện chúng ta, đi đường vòng xa như vậy hóa ra là đến bệnh viện tìm người."

An Nhiên không đáp lại mà nhìn chằm chằm lên người phụ nữ nói chuyện với Hạ Đông ở phía xa, bởi vì sợ bị phát hiện nên cô không bám sát chỉ dừng lại ở một khoảng cách xa.

Cô không nhìn rõ dung mạo người phụ nữ đó nhưng đoán chừng đối phương là một bác sĩ, nhìn từ xa có thể thấy dáng người khá ổn. Mà có thể để Hạ Đông cố ý tìm tới chắc chắn giá trị nhan sắc không quá tệ.

"An Nhiên à, chặng đường theo đuổi Hạ Đông của cậu còn dài lắm."

Thang Viên bộ dạng khó lường mà nói:

"Cậu nhìn đi, chúng ta còn chưa biết người trong xe là ai mà lại lòi thêm một vị bác sĩ rồi."

An Nhiên khẽ hừ một tiếng:

"Bác sĩ thì sao, bác sĩ lợi hại lắm sao?"

"Cám dỗ từ đồng phục trắng, cậu có hiểu không?"

Thang Viên bày ra vẻ mặt dạy dỗ trẻ con, nói:

"Áo blouse thường tượng trưng cho điều gì? Sự thuần khiết của thiên sứ! Cái cảm giác thiêng liêng này cậu có hiểu không? Tên đàn ông nào có thể từ chối khỏi cám dỗ chinh phục được một thiên thần áo trắng hả?"

An Nhiên sắc mặt càng thêm nghiêm túc, đợi một lúc sau nữ bác sĩ đã rời đi, An Nhiên đuổi theo xe Hạ Đông, cuối cùng họ ngừng lại tại bãi đỗ xe của một công viên giải trí.

An Nhiên với Thang Viên đều nín thở đợi, họ muốn nhìn thử trong xe là yêu tinh như thế nào?

Cho đến khi một bóng người quen thuộc từ trong xe đi xuống, Thang Viên dụi dụi mắt hỏi:

"Tớ nhìn nhằm đúng không? Sao Tiểu Dạng lại ở đây?"

"..."

Trong lòng An Nhiên cũng có một cảm giác kỳ lạ không biết diễn tả như thế nào.

"Sao cậu không nói gì? Hạ Đông quá tốt với Tiểu Dạng, hy sinh cả lễ Valentine chỉ để mang Tiểu Dạng đi chơi."

Thang Viên cảm khái xong thì chợt kích động nắm tay An Nhiên nói:

"Trong xe của Hạ Đông là Tiểu Dạng, không có yêu tinh nào ở đây hết! Đi thôi, chúng ta cũng mua vé vào, tạo một tình huống ngẫu nhiên gặp được. Đến lúc đó tớ chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của Tiểu Dạng, còn cậu có cơ hội một mình với Hạ Đông."

"... Được."

An Nhiên ép xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, khóa cửa xe đi đến phòng vé.

Ha Đông dẫn Diệp Dạng đến cổng soát vé thì một mình đi đến phòng vé.



"Nhóc đứng chỗ này chờ, tôi đi lấy vé, đừng chạy lung tung."

Diệp Dạng ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Một cô bé ôm bó hoa chạy đến, ngẩng đầu cười nói với Diệp Dạng:

"Anh, anh ơi mua hoa tặng bạn gái đi ạ."

Diệp Dạng đáp lời:

"Anh không có bạn gái."

"Không sao ạ."

Bé gái lấy một bông hoa nhét vào tay Diệp Dạng, nói:

"Anh mua một bông đi, mua hoa của em, anh có thể tìm được bạn gái."

"... Anh không nghĩ sẽ tìm bạn gái."

Bé gái ngây thơ ngước lên nói rằng:

"Vậy có thể tìm bạn trai ạ."

Diệp Dạng ngẩn người một chốc, rốt cuộc cảm thấy trời lạnh như thế một cô bé nhỏ như vậy bán hoa không dễ gì.

Không lâu sau, Hạ Đông trở về nhưng phía sau còn hai người nữ khác. Diệp Dạng đều biết cả hai người đó, một là Thang Viên, một là An Nhiên.

Thang Viên cười tủm tỉm nói:

"Tiểu Dạng trùng hợp quá, chúng ta thật có duyên, thế giới rộng lớn như vậy mà chúng ta có thể tình cờ gặp nhau."

Hạ Đông liếc nhìn họ đầy ẩn ý lặp lại:

"Trùng hợp?"

An Nhiên ra dáng thục nữ đứng một bên, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt khoác một chiếc áo ngoài màu be dưới chân là một đôi giày cao gót xinh xắn, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

An Nhiên nói:

"Anh Đông, chúng ta gặp nhau không phải rất trùng hợp sao, vậy đi cùng nhau được không?"

Hạ Đông thái độ lãnh đạm mà đáp:

"Được."

Lúc này Đường Nguyên nhìn chằm chằm đóa hoa trên tay Diệp Dạng, hỏi:

"Tiểu Dạng mua hoa muốn tặng cho ai vậy?"

Nghe thế, Hạ Đông cũng nhìn sang trong tay cậu bạn nhỏ xuất hiện thêm một đó hoa hồng diễm kiều ướt át.

"Vừa rồi một cô bé bán hoa đến hỏi, em thấy cô bé còn nhỏ bán hoa giữa thời tiết này không dễ gì, nên mua một bông."

Diệp Dạng đưa đóa hoa trong tay cho Thang Viên giống như mới ném một củ khoai lang nóng phỏng tay(*).

"Tặng chị ạ."

((*)Khoai tây nóng (烫手山芋), một từ tiếng Trung, bính âm là tàng shǒu shān yù, có nghĩa là một vấn đề khó khăn - Theo Baidu)

"Anh Đông à, chúng ta đi vào thôi?"

Không biết có phải Diệp Dạng gặp ảo giác hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy tâm trạng Hạ Đông không tốt hình như còn đang tuột dốc không phanh.

Dọc đường đi, Thang Viên kéo Diệp Dạng nói chuyện không cho cậu cơ hội nói chuyện với Hạ Đông một câu nào. Diệp Dạng hiểu ý đồ của cô, nhưng không thể nói chỉ có thể nhìn lén động tĩnh phía Hạ Đông.

An Nhiên chỉ tay nói:

"Anh Đông, ở đây có nhiều trò chơi thật."

Hạ Đông đáp:

"Ừ."

"Anh Đông nhìn chú hề bên đó nhào lộn thật thú vị."

"Ừ."

"..."

An Nhiên hỏi:

"Anh Đông có muốn thử chơi thuyền hải tặc không?"

Hạ Đông trả lời:

"Hỏi cậu bạn... Tiểu Dạng xem có muốn không."

...

"Bên kia có người mặc đồ gấu thật dễ thương."

Cuối cùng Hạ Đông cũng chịu hạ đôi mắt vàng ngọc của mình nhìn lướt qua, nói:

"Vẫn là cậu bạn nhỏ dễ thương hơn."

"..."

Hôm nay gần như không nói được chuyện gì.

Tại sao lại phải theo đuổi loại đàn ông như thế này? Chờ tương lai cãi nhau tức quá tự bóp cổ mình chết à?

An Nhiên cố bình ổn đám máu sôi trào trong lòng mình. Thầm nhủ, bĩnh tĩnh, bình tĩnh... Anh ấy rất đẹp trai, mình thích anh ấy... Không được tức giận...