Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 164



Khi trời sắp sáng, tiếng tù đã truyền khắp mặt trận của Legrand.

Mệnh lệnh đã được truyền đạt từ tối hôm qua, sau khi nghe thấy tiếng tù, các binh sĩ nhanh chóng chỉnh trang lại giáp, tập hợp lại trong làn sương sớm hơi lạnh. Một làn sương mù màu lam nhạt tràn ngập mặt đất, trong sương mù, giáp và lưỡi kiếm của binh sĩ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Gần khu rừng Caba, các xe chở vật tư kết nối với nhau thành “chiến xa”, cung cấp bảo vệ cho các trường cung thủ từ cánh trái trung quân của quốc vương.

Các sĩ quan chỉ huy quân đội đã vào vị trí.

Merl cùng các kỵ sĩ xuống ngựa, bộ binh đang ở trong trung quân của trận chiến, tay anh cầm súng trường, nhìn bầu trời, tự hỏi không biết quân đội quý tộc Blaise có thực sự như dự đoán của quốc vương đến chiến trường vào lúc này hay không. Anh không biết quốc vương đã đưa ra phán đoán này như thế nào, nhưng việc chuẩn bị cho trận chiến quá lâu có thể dễ khiến binh sĩ mệt mỏi.

Merl thấy làn sương mỏng màu xanh lam trên mặt đất dần tan đi, anh nhìn binh sĩ xung quanh đang mất kiên nhẫn, bắt đầu có hơi lo lắng.

Ngay khi anh vừa định thổi tù lần nữa để cảnh tỉnh binh lính, thì khói đã bắt đầu bốc lên ở phía chân trời xa.

“Đến rồi!”

Merl phấn chấn lên, lớn tiếng ra lệnh.

“Mọi người chuẩn bị ——”

Mặt trời vừa ló một tia sáng trên đỉnh núi, ánh sáng lướt qua bầu trời, còn nửa vùng đất vẫn chìm trong tối. Vào lúc này, thánh quân do các cựu quý tộc Blaise tạo thành đã đến như dự liệu của quốc vương.

Trong sở chỉ huy, quốc vương nghe tiếng tù thổi bên ngoài, đứng dậy lấy mũ giáp để ở một bên.

“Bọn họ đến rồi.”

Ác ma nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng nở một nụ cười đầy sát khí.

Nghe vậy, quốc vương cũng liếc nhìn về phía quân đội của Blaise. Tổng quản nội vụ điều chỉnh kích thước của từng khớp giáp cho cậu.

Ác ma quay đầu nhìn cậu, thoáng chốc cảm giác thời gian như bị đảo ngược, cả hai như quay về ngàn năm trước. Hắn đã quen thuộc với dáng vẻ võ trang đầy đủ của bệ hạ, khi từng bộ phận của khôi giáp lắp ráp lại trên người bệ hạ, bệ hạ của hắn hệt như một đóa tường vi xa hoa được nhuộm bằng thép, cuối cùng không có vẻ mềm mại, không có nhiệt độ, lạnh lùng và sắc bén vô ngần.

Quân chủ của hắn là một thanh kiếm có khả năng cắt đứt cả thế gian.

“Vậy cứ để bọn họ đến.”

Quốc vương đội mũ giáp, ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh lùng.

Tất cả ngây ngô non nớt do tuổi trẻ đã biến mất khỏi quốc vương, mà giờ phút này là vẻ tàn bạo, uy nghiêm, sắc bén. Đứng ở đây là quân chủ không gì cản nổi, là vị vua thống lĩnh hàng ngàn sinh mệnh.

“Vậy thì chúng ta cứ giết bọn họ, bệ hạ.”

Ác ma cười vui vẻ.

Quốc vương đẩy cửa ra, bước vào ngọn lửa của trận chiến.



Quân đội do công tước West chỉ huy đã tiếp cận phòng tuyến của Legrand. Đa số quân đội do công tước West chỉ huy đều là kỵ binh hạng nặng trước đây của Blaise. Cho tới nay, người Blaise lấy kỵ sĩ là niềm tự hào của bọn họ, bọn họ cho rằng mình là những kỵ sĩ tiêu chuẩn nhất trên thế giới, xông pha là vai trò của họ trong chiến tranh.

Sự khác biệt giữa các kỵ sĩ Blaise và các quốc gia khác là bọn họ thống nhất dùng những thanh kiếm nặng. Khi kỵ sĩ Blaise cầm kiếm rộng và khiên xung phong, khí thế hào hùng vô cùng. Không có từ “rút lui” trong từ điển của kỵ sĩ Blaise, chính vì vậy, mỗi khi bọn họ tấn công, không thể ngăn cản được vì bọn họ quá liều lĩnh.

Kế hoạch của West là tấn công vào vị trí của Legrand trước bình minh.

Công tước West vốn không có ý định tấn công vào trận địa của Legrand sớm như vậy. Kế hoạch ban đầu của ông ta là sau khi đến gần trận địa của Legrand thì tạm nghỉ một thời gian, sau đó mới phát động tấn công.

Nhưng, tối hôm qua, một trong những đội kỵ binh hạng nhẹ Legrand đã vòng qua hậu phương của bọn họ, phát động tập kích ban đêm. Cả đội sau náo loạn, tiếng ồn ào ảnh hưởng đến đội trước. Tin tức giữa đội trước và sau không được truyền đến kịp thời, khiến cho đội phía trước chưa bị tập kích trở nên kích động.

Trong lúc hoang mang, quân đội bắt đầu tiến về phía trước.

Đến lúc công tước West rốt cuộc cũng liên lạc được với tên Rudolf chết tiệt đó, kỵ binh hạng nhẹ tập kích bọn họ đã rút lui.

Cuộc tập kích ban đêm này đã khiến doanh trại trở nên hỗn loạn, nếu muốn sắp xếp lại doanh trại thì phải tốn rất nhiều công sức. Sau khi thảo luận, các quan chỉ huy đều cho rằng vì kẻ địch sợ tấn công, bèn tương kế tựu kế tập kích vào ban đêm để kìm hãm bước chân của bọn họ. Thế là bọn họ quyết định trước khi Legrand tỉnh tảo và chưa kịp chỉnh đốn thì tập kích quân Legrand.

Thấy việc kiểm soát đội quân dừng lại và đóng quân trở nên khó khăn hơn là hành quân, cuối cùng công tước West đã đồng ý với kế hoạch này.

“Chết tiệt.”

Nhưng đợi đến khi hai bên đến gần, trông thấy bộ dáng quân địch sẵn sàng đón địch của Legrand, trái tim công tước West ngay lập tức chìm xuống thung lũng.

Điều khiến ông ta kinh hãi không chỉ là binh sĩ của Legrand đã sớm sắp xếp hàng ngũ, nghiêm ngặt ngay ngắn, mà ở sườn dốc của doanh trại đối diện, một đội kỵ sĩ chậm rãi bước lên núi. Họ cầm những lá cờ đỏ tươi giương cao trong sương sớm lạnh giá, ngay giữa các kỵ sĩ, vây quanh một hoàng đế trẻ tuổi.

Công tước West chỉ có thể thoáng thấy quốc vương Legrand đang bị vây quanh, nhưng ông ta cảm giác được đối phương đang lạnh lùng quan sát cả chiến trường từ trên cao.

Bọn họ tưởng kế hoạch đã nhìn thấu thực hư của kẻ địch, nhưng thật ra đều nằm trong tính toán của đối phương.

“Ngài công tước, chúng ta làm sao bây giờ?”

Một thanh niên mặc áo choàng mục sư thúc ngựa đến gần công tước West rồi hỏi:

Hắn ta là sứ giả được cử tới của Siorde, là người đóng vai trò tôn giáo trong đội Thánh quân này. Nhưng trước đó, hắn ta rõ vai trò của mình trong đội quân này sẽ không được chào đón, vì vậy hắn ta giữ im lặng, không tranh giành quyền chỉ huy quân đội với công tước West.

Đây là lần đầu tiên hắn ta hỏi West về kế hoạch chiến tranh.

“Tấn công!”

Công tước West cắn răng, ra lệnh.

Ông ta là người trong nhà biết chuyện nhà mình —— năng lực chiến đấu của kỵ binh Blaise nằm ở chỗ bọn họ không bao giờ lùi bước, sinh ra là để xông lên, một khi lui lại, trật tự của cả đội sẽ lại hỗn loạn.

Chiếc tù bằng đồng thổi vang, tất cả kỵ sĩ Blaise một tay giơ khiên, tay kia giơ kiếm bản rộng, đồng thanh hét lên. Tiếng gầm của các kỵ sĩ Blaise hội tụ lại với nhau, đây là cách bọn họ thường dùng để đe dọa đối thủ, nhưng trận doanh Legrand đối diện lại hoàn toàn yên tĩnh.

Hệt như thác nước ầm ầm đổ xuống vực thẳm không tiếng động.

Trong tín hiệu khác với ngày xưa, chiến mã của các kỵ sĩ Blaise lao tới, bọn họ giơ kiếm tiến về phía trước.

Mục sư nhìn các kỵ sĩ xung phong lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hoàng đế trẻ đang đứng trên sườn núi quan sát chiến trường. Công tước West không cách nào thấy rõ khuôn mặt và vẻ mặt của quân chủ đó, nhưng ông ta có thể thấy rõ —— bên kia chiến trường xa xôi, ánh mắt của đối phương chính xác rơi vào trên người ông ta, đôi mắt băng lam hệt như băng cổ trên núi tuyết.

Nhạy bén đến đáng sợ.

Mục sư chậm rãi lùi lại.

Ở giữa quân đội, nơi được bộ binh bao quanh, lặng lẽ đậu ba chiếc xe ngựa.



“Bắn tên! Bắn tên! Cho bọn họ biết Legrand không phải là nơi dành cho những kẻ hèn nhát!”

Quan chỉ huy hắng giọng rống to mắng ở trên mặt trận, giọng gần như khàn đi.

“Đây là địa bàn của chúng ta! Đưa lũ Blaise này cút khỏi đây!”

Mỗi tên trường cung thủ đều lặp lại cùng một hành động, rút tên, đặt dây, bắn tên. Đây là số mũi tên mà họ từng bắn nhiều nhất trong cả đời chiến tranh. Tiếng của cung tên rời khỏi dây xuyên qua không khí tụ lại với nhau, hệt như một cơn lốc nhanh không dứt. Mũi tên dày đặc bao phủ chiến trường, giống như mưa to ùn ùn kéo đến.

Kẻ địch nhiều đến mức bọn họ không cần nhắm bắn người hay ngựa, những mũi tên đầu vuông được các nhà thiết kế quân sự sửa đổi trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Công tước West nhìn thấy cảnh tượng này ở phía sau trận doanh thì giận dữ không thôi.

Người Legrand dùng bộ binh dùng trường mâu nghênh chiến với kỵ sĩ của bọn họ. Khi kỵ binh tiến lên phía trước, bộ binh cắm giáo xuống đất, tạo thành một hàng giáo dày đặc. Thâm độc hơn là, họ đào một cái hào dài phía trước hàng bộ binh, kéo dây cho ngựa vấp ngã. Khi kỵ sĩ Blaise xông đến không cẩn thận vấp phải bẫy và dây thừng, ngược lại ngăn trở mấy kỵ binh đang đuổi theo sau.

Mà khi các kỵ binh bị một quân đoàn bộ binh xuống ngựa dùng giáo ngăn được thế tấn công, thì các trường cung thủ Legrand bố trí ở hai bên sườn đã nắm bắt cơ hội phát động tấn công trí mạng.

Chẳng trách quốc vương Legrand từ bỏ lựa chọn tấn công theo cách cũ, khi những mũi tên trút xuống như mưa từ hai bên trái phải, ưu thế về số lượng nhanh chóng bị xóa sạch.

Công tước West dám đảm bảo bằng cái đầu của mình, quốc vương Legrand nhất định đã điều tất cả những trường cung thủ tinh nhuệ nhất ở Legrand đến đây cho đợt tàn sát hiện tại. Kỵ sĩ Blaise nối tiếp nhau trước trận địa của Legrand, kẻ sống người chết chất đống, đối phương một bước cũng không lùi, dựng thành bức tường chiến trường bằng bản thân họ và xác kỵ sĩ Blaise.

“Giết lũ cung thủ chết tiệt đó trước!” Công tước West giận dữ gầm lên.

“Họ chặn đường chúng ta!”

Mấy kỵ sĩ quay đầu, tấn công các cung thủ ở cả hai cánh dưới cơn mưa tên khủng khiếp

Lúc này, đội hình chiến xa do quốc vương sắp xếp đã phát huy tác dụng của chúng, chiến xa chất đầy đá hoặc gỗ cực kỳ nặng. Chúng nó ngã nghiêng xuống sườn dốc nơi cung thủ đang đứng, bọn kỵ binh tấn công hai lần, chẳng thu được gì ngoài việc để lại nhiều xác chết hơn trên con dốc.

Máu chảy thành sông, toàn bộ đồng cỏ đều bị nhuộm thành màu đỏ sậm.

“Lùi lại! Lùi lại!”

Một số kỵ sĩ Blaise rút lui, một số kỵ sĩ vẫn tuân thủ nguyên tắc “không bao giờ lùi bước” tiếp tục tiến lên phía trước, những người rút lui thì chặn đường rút lui của những người tiến lên, chiến mã bị bắn ở trong trận doanh xung phong giống như điên mà va đập vào nhau. Cùng lúc đó, đa số bộ binh bảo vệ cánh phải quân đội Blaise đều là những người nghèo muốn làm giàu, thậm chí không có khôi giáp hoàn chỉnh, trong chiến trường đẫm máu này hồn bay phách lạc, chạy tán loạn khắp nơi.

Kỵ sĩ không thể rút lui chỉ có thể dùng kiếm của mình cắt một con đường đẫm máu trong đội quân hỗn loạn.

Khi nhóm kỵ binh Blaise đầu tiên hỗn loạn với đợt xung phong của nhóm kỵ binh thứ hai, thì nhóm kỵ binh thứ ba lại đến.

Nhóm kỵ binh thứ ba vòng qua chiến trường hỗn loạn phía trước, muốn tiến lên từ bên cạnh tấn công binh lính Legrand xuống ngựa. Nhưng khi bọn họ nghiêng vòng đến bên cạnh, một đội quân cánh trái do bá tước Puan chỉ huy đã lao về phía giữa chiến trường, chỉ lát nữa là sắp tạo thành một vòng vây khép kín.

“Tệ thật.”

Nhìn vào chiến trường đẫm máu hỗn loạn, mục sư bất lực lắc đầu.

Hắn ta lùi lại bên cạnh ba chiếc xe ngựa, cúi người cúi đầu.

“Các chiến sĩ của chúng ta rất dũng cảm nhưng không có kế hoạch, bọn họ cần được giúp đỡ.”Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua chú thích thiếu.

[1] Về tinh thần hiệp sĩ trong chiến tranh ở đây, ngày nào cũng vui vẻ đề cử Magic Frank (hey). Hãy xem Hoàng đế Leo VI của Byzantium đánh giá về người Frank trong “Chiến thuật”: “Người Frank và người Lombard cả gan làm loạn, tuy người Lombard đã không còn dũng cảm như năm đó, nhưng họ vẫn coi việc tiến về phía sau dù chỉ là một cử động nhỏ nhất cũng là một điều đáng hổ thẹn, hơn nữa chỉ cần bạn đứng sang một bên, đối phương nhất định sẽ chiến đấu với bạn. Khi kỵ sĩ của họ không thể cưỡi ngựa chiến đấu, họ sẽ xuống ngựa và chiến đấu, đưa lưng về phía sau để chống lại số lượng kẻ địch áp đảo, mà sẽ không chọn chạy trốn, đội quân thời Trung cổ thực sự sẽ giữ vững “tinh thần hiệp sĩ” trong chiến tranh. Ví dụ như Magic Frank của chúng ta, họ nghĩ rằng chiến thắng bằng cách phục kích, tấn công ban đêm hoặc bất ngờ là hèn hạ, cách tấn công của họ cho đến thế kỷ 14, vẫn giống như người Goth, “tấn công từ đầu đến cuối, mỗi lần tấn công sẽ khiến trật tự hỗn loạn hơn lần trước.”

(*) Wagon fort (chiến xa): Pháo đài toa xe, pháo đài toa xe, hoặc lũy, thường được gọi là vòng quanh toa xe, là một công sự tạm thời làm bằng các toa xe được sắp xếp thành hình chữ nhật, hình tròn hoặc hình dạng khác và có thể nối với nhau để tạo ra một trại quân sự ngẫu hứng.