Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 90



Thiếu niên mang mũ trên xe lăn vẫn luôn cúi đầu trầm mặc, không muốn thấy Kiều Tịch nắm tay một người khác ngoài mình.

Nghe thấy lời nói của cô, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, vành mũ thấp che đi vẻ mặt của anh.

Anh duỗi tay, bỏ mũ xuống.

Vừa ngước mặt lên, liền thấy Lục Hoặc đang đứng trước mặt, trong mắt đối phương nhìn anh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kiều Tịch nắm tay Lục Hoặc lớn, móc lấy đầu ngón tay anh, “Anh nhìn thấy không?”

Lục Hoặc bên cạnh không giấu được kinh ngạc, anh thấy người ngồi trên xe lăn rất giống anh, tựa như giống y như đúc, khác biệt chính là, đối phương có vết thương ở trên mặt và lông mày.

Anh không thể tin được, cổ họng nghẹn lại, miệng đầy chua xót, ngay cả khi anh không tin, nhưng hiện thực lại rất nực cười.

Giọng nói của anh khàn khàn, trong mắt Lục Hoặc hiện lên vẻ đau khổ, “Anh là của cậu ta…….”
Lời nói nghẹn trong cổ họng, hốc mắt phiếm hồng, bàn tay nắm lấy tay cô, nuốt vào cổ họng, gian nan mở miệng: “Thế thân?”

* Bên Trung nói ngược, hiểu là: Anh là thế thân của cậu ta?

Kiều Tịch không kịp phản ứng, hơi sững sờ, “Thế thân gì?”

Ngón tay Lục Hoặc đan xen với tay cô, siết chặt, “Tịch Tịch, người em thích là cậu ta, hay là anh?”

Kiều Tịch chớp mắt, “Thích anh, đồng thời cũng thích anh ấy.”

Hơi thở Lục Hoặc dồn dập, ánh mắt trở nên u ám hơn, “Chỉ có thể chọn một.”

Anh không biết người ngồi xe lăn đối diện vì sao lại giống anh như vậy, anh không dám tưởng tượng, bản thân là thế thân của đối phương.

Suy nghĩ như vậy xuất hiện, Lục Hoặc gần như chết cứng.

Cảm nhận được Lục Hoặc toát mồ hôi lạnh, đầu ngón tay càng thêm lạnh lẽo, Kiều Tịch nhanh chóng quấn lấy ngón tay anh, “Có phải anh hiểu lầm gì đó không?”
Cô bắt gặp ánh mắt của anh, giải thích: “Anh là Lục Hoặc, anh ấy cũng là Lục Hoặc, tuy rằng nghe có vẻ khó tin, nhưng em muốn nói với anh, anh ấy là quá khứ của anh, anh là tương lai của anh ấy.”

Cô hỏi: “Có lẽ lời nói của em hơi khó hiểu, anh có hiểu không? Anh ấy chính là anh, anh chính là anh ấy, hai người là cùng một người.”

Ánh mắt Lục Hoặc thay đổi, cho dù bình thường bình tĩnh, thông minh đa trí, anh cũng không khỏi bất ngờ trước lời nói của cô.

Trong phòng, bầu không khí có chút nghiêm túc.

Lục Hoặc nhỏ ngồi trên xe lăn, Lục Hoặc lớn dựa vào ven tường, hai chân còn chưa bình phục hoàn toàn, đứng lâu như vậy sớm đã chật vật rồi, nhưng anh vẫn cố.

Kiều Tịch đứng giữa hai người, bị anh ánh mắt nóng bỏng quan sát, cô giải thích đại khái Lục Hoặc nhỏ vô tình xuyên tới, hình thành cục diện bây giờ.
“Cho nên, hai người cùng là một người, chỉ là khác thời điểm.” Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc lớn, “Từ đầu đến cuối em chỉ thích một người, không có thế thân.”

Lục Hoặc nhìn về “bản thân” ngồi trên xe lăn đối diện, gương mặt đối phương giống hệt anh, chỉ là ánh mắt lại có chút trẻ con, lạnh lùng nhìn anh, mang theo chút ngông cuồng.

Vừa hay, anh cũng không thích đối phương.

Nếu là quá khứ của anh, Lục Hoặc quá hiểu chính mình, Kiều Tịch với anh mà nói, chính là liều thuốc cứu mạng, một khi bắt được thì không có khả năng buông tay.

“Tịch Tịch, tới đây.” Cho dù là quá khứ của chính mình, cũng không thể tranh đoạt cô với anh.

Kiều Tịch ngoan ngoãn đến bên cạnh anh, “Anh hiểu chưa? Không hiểu lầm chứ?”

Bàn tay Lục Hoặc tự nhiên đặt trên eo cô, anh đáp: “Ừm.” Chú ý tới chính mình ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm tay anh đặt trên eo cô gái, Lục Hoặc không để ý tới, bởi vì là chính mình, anh biết quá rõ đối phương đang nghĩ gì.
Bản thân đối diện muốn bẻ gãy cánh tay anh, đoạt cô đi.

Lục Hoặc ngồi trên xe lăn thu liễm ánh mắt, khóe môi mím lại, tóc mái trên trán có chút lộn xộn, trên mặt lộ ra bi thương, anh ấy thấp giọng nói, “Tịch Tịch, có phải đã đến lúc anh uống thuốc rồi không?”

Kiều Tịch bị nhắc nhở, “Em sẽ đun nước nóng cho anh, chờ một lát.” Nói xong, cô quay đầu nhìn Lục Hoặc lớn, “Anh ấy sinh bệnh, anh ngồi xuống một lát, chờ anh ấy uống thuốc xong, chúng ta nói chuyện sau.”

Dứt lời, eo cô thoát khỏi bàn tay Lục Hoặc, cô cầm ấm đổ nước vào.

Lục Hoặc lớn và Lục Hoặc nhỏ nhìn nhau, hai người dường như nhìn rõ tâm tư đối phương.

“Cô ấy là của tôi.” Lục Hoặc lớn dựa vào tường, “Ở thời gian của cậu, cậu còn chưa gặp được cô ấy.”

Lục Hoặc trên xe lăn, mang theo vết thương, tùy ý nói, “Hiện tại đã gặp rồi.”
Hai người giống nhau, thần sắc giống nhau, ngay cả giọng nói cũng giống, như thể đang soi gương, nhưng mà lại không vừa mắt đối phương.

Kiều Tịch đi ra, phát hiện bầu không khí khó xử của hai người, cô bật ấm đun nước, “Đợi lát nữa nước sôi, để nguội bớt, uống thuốc xong anh nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai em sẽ tới thăm.”

Lục Hoặc lớn không muốn cô có quan hệ gì với người khác, cho dù là đối phương là bản thân của trước kia.

Anh nắm tay cô, mang người đi, “Em yên tâm, thân thể của anh anh rất rõ, chỉ là sốt nhẹ, không uống thuốc cũng sẽ nhanh khỏi, em không cần lo lắng.”

Không ai hiểu rõ thân thể của mình hơn anh.

“Tịch Tịch, mai gặp.” Lục Hoặc trên xe lăn phía sau nhìn cô gái được dắt đi, ánh mắt dần tối sầm lại.

Kiều Tịch bị Lục Hoặc mang lên xe.

Trên ghế lại, anh trai vệ sĩ giật thót, thiếu gia tự mình đi bắt quả tang, còn đưa Kiều tiểu thư về?
Lục Hoặc đóng cửa xe: “Xuống xe.”

Anh vệ sĩ: “………..”

“Anh xuống xe.” Lục Hoặc nhìn về phía vệ sĩ.

Vệ sĩ lúc này mới phản ứng lại, ngữ khí thiếu gia bình đạm, trên mặt vô cảm, người khác khó có thể nhìn ra được anh suy nghĩ gì, “Vâng, thiếu gia.”

“Chờ một chút.” Lục Hoặc gọi vệ sĩ lại.

Anh hỏi Kiều Tịch, “Vừa rồi em ở nhà hàng ăn gì với cậu ta?”

Kiều Tịch trợn tròn mắt, “Sao anh biết……….”

Vệ sĩ lúc này đang giúp Lục Hoặc, từ khi thấy Kiều Tịch ở cạnh người đàn ông khác, thiếu gia nhà mình vẫn luôn hứng gió lạnh, “Kiều tiểu thư, thiếu gia vẫn chưa ăn cơm tối.”

Đã gần 9 giờ, Kiều Tịch kinh ngạc nói: “Anh còn chưa ăn tối?”

“Ừm.” Lục Hoặc hỏi lại: “Tối nay cậu ta ăn cái gì?”

“Cháo gà, sườn heo hấp, cải thảo xào tỏi……….” Kiều Tịch nghiêm túc trả lời.
Lục Hoặc nói với vệ sĩ: “Mua đồ ăn này rồi quay lại, đến nhà hàng vừa nãy.”

Anh vệ sĩ vội vàng đáp ứng, đóng cửa xe rời đi.

Trong xe yên tĩnh trở lại, bởi vì không bật đèn, hàng ghế sau tối tăm, chỉ có thể nương theo ánh đèn đường phía xa.

“Có phải anh thấy em và anh ấy tới nhà hàng ăn?” Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn anh, “Cho nên, anh ở khách sạn chờ em?”

Mặt chàng trai chìm trong bóng tối, Kiều Tịch chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, “Ừm.”

Kiều Tịch nhớ tới lời vệ sĩ nói, cô kinh ngạc: “Anh không phải vẫn luôn chờ em chứ, cho nên mới không ăn tối? Bây giờ anh có phải rất đói không?”

Lục Hoặc gật đầu.

Kiều Tịch móc một viên kẹo trong túi ra, “Em chỉ có cái này, anh ăn lót bụng trước nhé?”

Lục Hoặc không nhận kẹo, con ngươi đen láy nhìn cô, “Tịch Tịch, anh muốn ăn cái khác.”
Kiều Tịch đang muốn hỏi anh muốn ăn gì.

Lục Hoặc nắm cằm cô, anh cúi đầu, môi mỏng trực tiếp dán lên môi cô.

Nhìn thấy cô ở bên cạnh người khác, anh liền muốn làm như vậy.

Nhìn thấy cô cười với người khác, anh nghĩ, nên trừng phạt cô như thế nào.

Dù thấy cô nắm tay bản thân khác của mình, anh nghĩ, thế nào mới có thể độc chiếm cô, để cô chỉ thuộc về mình.

Chàng trai mạnh mẽ cuốn lấy đầu lưỡi cô.

Kiều Tịch cảm nhận được anh đang giận dỗi, cô ngoan ngoãn phối hợp, để anh hôn tùy ý.

Trong ánh đèn mờ ảo, cô cảm thấy hơi thở của anh dần trở nên nóng bỏng, bàn tay siết chặt cằm cô hơn, hơi thở của cô bị cướp lấy, miệng nhỏ tràn đầy hương vị của anh.

Kiều Tịch đỏ mặt, đầu có chút choáng váng, chẳng trách anh nói muốn ăn thứ khác, anh muốn ăn cô!

Không thỏa mãn, Lục Hoặc đưa tay ra sau đầu cô gái, kéo người về phía mình.
Lục Hoặc kiềm chế phóng túng lại.

Anh nỗ lực khống chế để cái đuôi không lộ ra, lại liều lĩnh, điên cuồng nếm vị ngọt của cô gái.

“Tịch Tịch, ngày mai đừng đi gặp cậu ta.” Lục Hoặc hơi rời đi, đôi môi mỏng dính nước, trở nên hồng hào hơn.

Con ngươi Kiều Tịch chứa đầy nước, đầu óc mơ màng, “Ai?” Ngừng một chút, cô mới nhận ra, “Lục Hoặc nhỏ?”

Lục Hoặc nghe thấy xưng hô này, không nghĩ tới cô còn phân biệt bọn họ lớn nhỏ, “Ừm.”

“Lục Hoặc, anh ghen sao?” Kiều Tịch cảm thấy hơi thở nóng rực, đầu lưỡi tê rần, “Nhưng hai người cùng là một người mà.”

“Cậu ta chỉ là quá khứ của anh, đã qua rồi, đừng để ý đến cậu ta.” Bây giờ anh mới là chân thật, thuộc về em, Tịch Tịch.”

Anh tham lam hương thơm nhàn nhạt của cô, môi mỏng khẽ hôn lên môi cô, “Tịch Tịch, đừng để người khác vào mắt, chỉ nhìn anh thôi.”
Kiều Tịch cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên cô thấy có người ăn dấm của chính mình, “Nhưng anh ấy bị bệnh, anh ấy xuyên qua, rất nhanh phải rời đi, không thể mặc kệ anh ấy được.”

Với cô, họ cùng là một người, cô không thể mặc kệ Lục Hoặc ở khách sạn, anh ấy là vì cô mà xuyên tới.

“Anh biết rõ cơ thể mình, chỉ là cảm lạnh, cho dù em không quan tâm, cũng sẽ rất nhanh khỏi.” Lục Hoặc đặt bàn tay lên eo cô, siết chặt, “Hứa với anh đi?”

Âm cuối của anh cất lên, khiến lòng người căng thẳng.

Kiều Tịch muốn lắc đầu, “Không được, em sẽ đau lòng, anh ấy là anh, anh là anh ấy.”

Lục Hoặc khinh khỉnh, Kiều Tịch là của anh, cho dù đối phương là quá khứ của anh, cũng không được.

Vệ sĩ mang theo túi đồ ăn lớn quay lại, anh ta phát hiện, ngữ khí của Lục Hoặc đã bớt lạnh lùng, còn có thể nghe thấy một hai tiếng cười khẽ, cho nên, thiếu gia và Kiều tiểu thư đã làm lành?
Ngày hôm sau, Kiều Tịch tan học, ngoan ngoãn đến trường Lục Hoặc, chờ anh tan học cùng nhau về biệt thự.

Lục Hoặc sợ cô tới thăm Lục Hoặc nhỏ, anh để cô ở trong biệt thự đến khuya mới cho cô về nhà.

Kiều Tịch dở khóc dở cười, rõ ràng hai người lớn nhỏ cùng là một người, lại bài xích lẫn nhau.

Rời khỏi biệt thự, Kiều Tịch không về nhà ngay, mà để tài xế chở tới khách sạn, cô thật sự không thể mặc kệ Lục Hoặc nhỏ.

Tới khách sạn, màn đêm dày đặc, gần 10 giờ, đã rất khuya rồi.

Kiều Tịch đứng trước cửa phòng bấm chuông, thiếu niên dường như vẫn luôn chờ phía sau cửa, chuông cửa vừa vang, cửa đã mở ra.

“Lục Hoặc?” Kiều Tịch đẩy cửa ra, trong phòng tối om, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng trên xe lăn.

“Vì sao không bật đèn?” Kiều Tịch đóng cửa lại, trong phòng lập tức tối om, cô không nhìn thấy cái gì.
Kiều Tịch nói: “Em bật đèn nhé?”

Cô muốn mò tìm công tắc, nhưng giây tiếp theo, tay cô bị bắt lấy, đối phương dùng sức khiến cô ngã nhào.

Kiều Tịch sợ tới mức hô lên, cả người không kịp phòng bị ngồi lên đùi Lục Hoặc.

Cô gục đầu vào ngực anh, choáng váng.

“Lục Hoặc?”

Tay thiếu niên ôm lấy eo cô, cô cảm thấy tay anh run lên, như khẩn trương, như là cao hứng.

Đầu anh vùi bên cổ cô, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, có chút buồn, như bị ủy khuất: “Tịch Tịch, anh cho rằng em sẽ không đến nữa.”

Anh đợi cả ngày, nhìn bầu trời dần đen lại tới đêm khuya, cô vẫn chưa xuất hiện.

Nếu là cùng một người, tự nhiên hiểu rõ nhau, đối phương không muốn để cô lại gần anh.

Anh sợ hãi, nếu anh biến mất, sẽ không thể nhìn thấy cô.

Thân thể cô gái trong vòng tay mềm mại, hai tay anh siết chặt, muốn chiếm lấy cô.
“Em không phải không tới.” Kiều Tịch muốn đưa tay sờ trán anh, “Bệnh khỏi hẳn chưa?”

Lục Hoặc ngẩng đầu, hạ cằm xuống, “Rồi.”

Trong bóng đêm, vành tai thiếu niên đỏ lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, sau đó cúi đầu xuống, đôi môi vụng về áp lên miệng cô.

Đối với Lục Hoặc nhỏ không có ký ức mà nói, đây là lần đầu tiên, anh xấu hổ như vậy, lông mi không ngừng rung, môi mỏng khẽ run, ngay cả hơi thở cũng rối loạn.

Anh muốn hôn cô.