Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 48



Kiều Tịch cảm thấy mới lạ và thú vị, Lục Hoặc nhỏ bây giờ quả thực rất ngây ngô.



Cô cố ý dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay cậu, giây tiếp theo, tay Lục Hoặc run lên, sau đó gắt gao nắm chặt.



Cậu nhìn về phía cô, trong mắt mang theo vài phần xin tha, cậu thấp giọng kêu cô: “Tịch Tịch.”



Miệng nhỏ của Kiều Tịch mím chặt, con ngươi đen nhánh chứa đầy ý cười.



Bây giờ Lục Hoặc quá đơn thuần, quả thực quá dễ ức hiếp.



Buổi chiều, Kiều Tịch nghe thấy hai bạn nữ phía trước đang nhỏ giọng tám chuyện.



“Vừa rồi hoa khôi trường Trịnh Oánh Oánh tỏ tình với Lý Hạo có thành tích đứng thứ hai toàn khóa.”



“Không phải hôm qua cậu ấy mới nhờ cậu đưa thư tình cho Lục Hoặc à?” Bạn ngồi cùng bàn khϊếp sợ.



“Lục Hoặc từ chối cậu ấy trước mặt nhiều người như vậy, tớ nghe nói lúc Trịnh Oánh Oánh trở về phòng học đã khóc, cậu ấy khẳng định rất buồn, cho nên muốn muốn tìm người đứng thứ hai toàn khóa để trả thù Lục Hoặc.”


“Hoa khôi trường thật sự thích người có thành tích học tập tốt nha, Lý Hạo đồng ý rồi?”



“Khẳng định sẽ đồng ý nha, hai cậu ấy đến với nhau rồi, hoa khôi trường rất đẹp nha, sau khi Lục Hoặc biết tin này chắc chắn sẽ hối hận.” Nói rồi, bạn nữ phía trước còn trộm quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lục Hoặc đang xem sách một cái, cũng không biết đối phương có nghe thấy hay không.



“Có điều, tớ nghe nói, sau khi Trương Đồ biết hoa khôi trường đến với Lý Hạo, cậu ta đã đi cảnh cáo Lý Hạo, bảo đối phương tan học đừng về.”



Bạn nữ ngồi cùng bàn lắc đầu, “Con trai chính là ấu trĩ, động tý là dùng nắm đấm nói chuyện.”



……



Phía sau, Kiều Tịch thu hồi lỗ tai, cô ghé sát vào Lục Hoặc, trực tiếp mở miệng hỏi cậu: “Hoa khôi trường đến với người khác, em hối hận à?”


Bàn tay lật sách của Lục Hoặc ngừng lại, cậu xụ mặt, lắc đầu, cậu nghiêm túc nói với Kiều Tịch, “Em không thích cô ấy.”



Kiều Tịch gật đầu, “Em ấy không đủ xinh đẹp, tính cách cũng không tốt, thành tích học tập cũng không tốt, em không thích em ấy là đúng.”



Nghĩ tới gì đó, ánh mắt Kiều Tịch sáng lên, cô giống như đang có ý đồ xấu gì đó, “Hoặc Hoặc nhỏ, em thích cô gái như thế nào.”



Bây giờ Lục Hoặc tương đối đơn thuần dễ lừa, cô muốn lừa gặt cậu nói ra tiêu chuẩn kén vợ kén chồng.



Đôi mắt cô gái sáng ngời, trong suốt, phảng phất có thể nhìn thấu trái tim con người, cổ của Lục Hoặc đều đỏ rực, cậu vô thức dời ánh mắt, “Không biết.”



“Vậy tức là không có tiêu chuẩn để thích?” Đôi mắt Kiều Tịch ngập tràn ý cười, cũng tốt, không có tiêu chuẩn, tức là Lục Hoặc nhỏ còn chưa nghĩ tới phương diện yêu đương.


Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, nhẹ giọng đáp lời: “Ừ, không có.”



Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu cậu, lá mầm non xanh xanh hiện ra.



Kiều Tịch:……



Lục Hoặc nhỏ đang nói dối! Cậu có tiêu chuẩn để thích!



Vì sao không nói với cô, là vì xấu hổ ngại nói à?



Kiều Tịch cực kỳ buồn bực, cô nhìn đường cong của cậu bắt đầu trở nên cứng rắn, ý thức được Lục Hoặc nhỏ đã trưởng thành.



Cô không nhịn được giáo dục cậu: “Hoặc Hoặc nhỏ, bây giờ em còn nhỏ, phải chuyên chú đi học, không thể yêu sớm, đó là không đúng, học sinh tốt thì trong lòng chỉ nên có học tập.”



Kiều Tịch cũng không biết cô lấy tự tin ở đâu ra, thế mà lại dám giáo dục một học thần, thủ khoa thi đại học.



Bên tai Lục Hoặc ửng đỏ, cậu ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ.”


Lá mầm non lại hiện ra, còn kiêu ngạo lắc lư trái phải.



Kiều Tịch:……



Cô cắn chặt răng, bàn tay duỗi qua, trực tiếp nắm lỗ tai của thiếu niên, cô hung dữ răn dạy bên tai cậu, “Không được yêu sớm, bây giờ em còn nhỏ, không thể thích người khác!”



Ngón tay Kiều Tịch hơi lạnh, cô căn bản không dùng sức véo lỗ tai cậu.



Lỗ tai Lục Hoặc nóng đốt, lại ngoan ngoãn đáp lời: “ n.”



Lá mầm non xanh xanh không ngừng loạng choạng.



Kiều Tịch trừng mắt nhìn Lục Hoặc nhỏ một cái, cậu nhóc này bên ngoài thì nghe lời đồng ý, đáy lòng còn nghĩ chuyện yêu đương!



Quả nhiên, Lục Hoặc đã tới thời kỳ phản nghịch.



Kiều Tịch không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đưa ra yêu cầu, “Nếu sau này em yêu đương, phải lấy chị làm tiêu chuẩn, chỉ có thể đẹp hơn chị, không thể xấu hơn chị.” Cô dỗ cậu, “Em tốt như vậy, đương nhiên chỉ có thể xứng đôi với thứ tốt nhất, chị là tiêu chuẩn thấp nhất.”


Không phải cô quá tự tin, mà giá trị nhan sắc của cô quả thật rất cao, muốn tìm được người đẹp hơn cô, chỉ sợ sẽ rất khó.



Lông mi cong dài của Lục Hoặc khẽ run, cậu nhìn về phía cô, nghiêm túc gật đầu, “Ừ.”



Lúc này đây, lá mầm non không hiện ra.



Kiều Tịch biết, Lục Hoặc đây là đồng ý rồi.



Lúc tan học, Kiều Tịch và Lục Hoặc nhìn thấy Trương Đồ kia và một cậu con trai cao gầy đang đánh nhau ở ngoài cổng trường, đứng bên cạnh là Trịnh Oánh Oánh, đối phương muốn khuyên can, bảo vệ ở cách đó không xa chạy tới, xung quanh có rất nhiều người đang vây xem.



Hiển nhiên, ba người đang trình diễn màn cuộc chiến tình yêu đầy cẩu huyết.



Lúc Lục Hoặc đi ngang qua, cũng không biết có phải bị Lý Hạo thấy được hay không.



Đối phương nói ba hoa: “Đứng nhất toàn khóa và hoa khôi trường, tôi đều cần.”




Kiều Tịch “Phụt” một chút, cười ra tiếng, cậu bạn thật đúng là trẻ trâu.



Cô cười nhéo lỗ tai của Lục Hoặc, nhắc nhở cậu: “Đứng nhất toàn khóa là của em, hoa khôi trường là của đối phương, em không thể ngu ngốc giống bọn họ, không chỉ yêu sớm mà còn đánh nhau.”



Dưới ánh hoàng hôn, trong đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc ngập tràn ý cười, cậu đều nghe Kiều Tịch, “Ừ.”



Lúc về Lục gia, ở ngoài cổng lớn, Kiều Tịch thấy được Triệu Vũ Tích đứng ở ven đường, đối phương còn chưa rời đi, đoán chừng cô ta đang muốn tìm cách tiếp cận Lục Hoặc.



Đối phương thật đúng là bám riết không tha.



Trừ việc Lục Hoặc yêu sớm, Kiều Tịch càng để ý chính là thứ phiền toái Triệu Vũ Tích này.


Cô nói với Lục Hoặc: “Người phụ nữ tối hôm qua kia, sau này chị ta xuất hiện tiếp thì em phải cách xa chị ta ra.”



Cô không biết Triệu Vũ Tích làm sao xuyên qua được, tiếp xúc với Lục Hoặc là có ý đồ gì, nhưng đối phương vẫn luôn biện giải cho mình rằng cô ta tới cứu vớt Lục Hoặc.



Kiều Tịch suy đoán, có phải đối phương có nhiệm vụ giống cô hay không, đều cần hấp thu năng lượng vàng của Lục Hoặc.



Lục Hoặc cũng không quen người tối hôm qua, cậu cảm giác được Tịch Tịch không thích đối phương, “Được, em sẽ tránh xa đối phương.”



Tịch Tịch không thích, cậu đều sẽ tránh xa ra.



Lúc trở về căn phòng nhỏ, Kiều Tịch lại giơ tay kiểm tra độ ấm của trán Lục Hoặc, “Đã không nóng nữa, nhưng em phải uống hết thuốc mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.”


“Được.”



Kiều Tịch tiếp tục dặn dò: “Cũng phải uống nhiều nước ấm.”



“Được.”



Ôi, nhóc con Hoặc thật ngoan.



Kiều Tịch dặn dò mỗi một câu, Lục Hoặc đều sẽ cười gật đầu. Cậu rất kiên nhẫn, cũng sẽ không cảm thấy phiền, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu bị bệnh mà có người quan tâm cậu, lo lắng cho cậu.



Đây là hạnh phúc mà cậu cầu không được.



Kiều Tịch rót một cốc nước ấm cho Lục Hoặc, giám sát cậu uống xong, cô biết cậu không thích uống nước, chờ đến khi cô rời khỏi, cậu khẳng định lại giống nhưu lúc trước như vậy, rất ít uống nước.



Lục Hoặc ngoan ngoãn bưng cái cốc, một ngụm một ngụm uống hết, rõ ràng nước không có bất cứ hương vị gì, thế nhưng lại bị cậu nếm được vài phần ngọt ngào.


Kiều Tịch thấy thời gian còn lại không nhiều lắm, cô cảm thán nói: “Chờ đến khi chị rời khỏi, em lại sẽ quên chị.”



Cô vừa nói xong, cái cốc trong tay Lục Hoặc gần như muốn rơi xuống mặt đất. Trong mắt cậu mang theo sự hoảng loạn, muốn nắm chặt cái gì đó, “Tịch Tịch, không đi.”



Kiều Tịch duỗi tay chỉnh sửa đầu tóc trên trán cậu, “Chị không thuộc về nơi này, chờ đến khi chị rời khỏi, em sẽ quên chị ngay.”



Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc gắt gao nhìn chằm chằm cô, giọng cậu khàn khàn: “Sẽ không quên Tịch Tịch.”



Kiều Tịch hừ một tiếng, đôi mắt nhỏ oán giận nhìn cậu, “Nhưng em chắc chắn sẽ quên nha, em đã quên thật nhiều lần.”



Cô biết không phải cậu sai, là hệ thống xóa sạch ký ức của cậu, nhưng cô vẫn hy vọng cậu sẽ đột nhiên nhớ tới cô.


“Thật xin lỗi.” Trong mắt Lục Hoặc có vài phần cầu xin và khát vọng, “Tịch Tịch có thể không đi không?”



Thứ cậu khát khao không nhiều lắm, rốt cuộc thứ cậu thích khi còn nhỏ, phần lớn chỉ chớp mắt sẽ mất đi. Tịch Tịch đột nhiên xuất hiện, là món quà chỉ thuộc về cậu, cậu khát vọng cô vĩnh viễn ở bên cạnh mình.



Kiều Tịch lắc đầu, cô dỗ dành cậu, “Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”



Lục Hoặc chủ động cầm cổ tay của cô, dần dần nắm chặt, e sợ giây tiếp theo cô sẽ phải biến mất, “Khi nào?”



Kiều Tịch cũng không biết lần tiếp theo gặp cậu là vào lúc cậu mấy tuổi, đột nhiên cô cảm thấy có chút may mắn, mỗi lần Lục Hoặc đều sẽ quên cô, nếu không, cậu vẫn luôn chờ cô, một lần đợi là mấy năm, quá gian nan.


Cô tùy ý thiếu niên gắt gao nắm lấy cổ tay của mình, cô lừa gạt cậu, “Rất nhanh.”



Dù sao chớp mắt cậu sẽ quên cô đi.



Thiếu niên nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn có vài phần cầu xin, “Em sẽ không để mình bị bệnh, em sẽ uống nước ấm, em sẽ không quên chị.”



Tịch Tịch có thể không biến mất không?



Kiều Tịch cười cong mắt, chủ động cúi người qua, ôm lấy Lục Hoặc, “Nhóc con Hoặc thật ngoan.”



Cơ thể của thiếu niên thon chắc lại to rộng, vòng eo thẳng tắp của cậu căng thẳng, cứng đờ.



Ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô gái, mặt cậu bắt đầu nóng lên, trong mắt cậu rất sáng, “Tịch Tịch.”



Tịch Tịch đang ôm cậu.



Khóe môi Lục Hoặc lặng lẽ cong lên, lỗ tai đều đỏ ửng, cậu cảm thấy cơ thể của Tịch Tịch rất mềm, rất mềm, cảm giác hoàn toàn không giống với cơ thể cứng đờ của cậu.


Bên tai, Kiều Tịch thấp giọng nói: “Hoặc Hoặc nhỏ, hẹn gặp lại lần sau.”



Lục Hoặc sửng sốt, cô gái trong ngực dần dần trở nên trong suốt, tay cậu vội vàng ôm lấy cô, gắt gao ôm chặt, ánh sáng trong mắt tan vỡ, “Tịch Tịch.”



Chớp mắt, trong ngực cậu trống rỗng, không có gì cả.



Trước mũi chỉ còn lại mùi hương nhàn nhạt của cô gái.



Triệu Vũ Tích vẫn luôn đứng canh ngoài cửa lớn, sau khi cô ta bị đuổi ra Lục gia vẫn không rời khỏi.



Vốn dĩ Lục Hoặc là người của Lục gia nhưng cậu lại ở trong căn nhà nhỏ hẻo lánh, hiển nhiên cậu không được coi trọng, chịu rất nhiều đau khổ, nhóc đáng thương có bề ngoài lạnh lùng như vậy, thực tế lại yếu ớt, cần sưởi ấm hơn bất cứ ai khác.




Triệu Vũ Tích biết, chỉ cần cô ta kiên trì đi đến bên người Lục Hoặc, bảo vệ cậu, sưởi ấm cậu, Lục Hoặc nhất định sẽ bị cô ta cảm động, thậm chí sinh ra tình cảm với cô ta.



Cô ta đứng canh một ngày, mệt mỏi lại chật vật, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, cô ta cắn chặt răng, tiếp tục chờ đợi, không rời đi.



Lúc này, một chiếc xe từ Lục gia lái ra, xuyên qua cửa sổ xe kéo xuống một nửa, Triệu Vũ Tích liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Hoặc ngồi trong xe.



Cô ta lập tức vực dậy tinh thần, nhanh tìm xe đuổi theo.



Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hoặc từ trên xe xuống, cậu đi vào một cửa hàng.



Kiều Tịch đứng trước màn hình lớn, mày nhíu lại, cô không biết vì sao Lục Hoặc đột nhiên đi cửa hàng xăm hình? Chẳng lẽ lại bởi vì thời kỳ phản nghịch của thiếu niên? Cho nên cậu tính đi xăm mình?


Cô muốn tiếp tục xem nhưng mà màn hình lớn đã đến giờ, trong nháy mắt, màn hình biến mất trước mắt cô.



Kiều Tịch có chút ảo não, cô còn chưa xem đủ nha, cô muốn biết Lục Hoặc đi cửa hàng xăm hình làm gì!



Cô hỏi Bạo Phú, “Lần này tiêu trừ được bao nhiêu năng lượng đen?”



“Chủ nhân, lần này đây tiêu trừ được 10%, bây giờ trên người Lục Hoặc chỉ còn lại 40% năng lượng đen, chủ nhân cố lên!”



Kiều Tịch có chút vui vẻ, cô nhớ rõ lúc trước Bạo Phú từng nói, cô tiêu trừ thêm 20% năng lượng đen nữa thì chân Lục Hoặc có thể động đậy.



Lần này cô tiêu trừ được 10%, tức là, cô hoàn thành thêm nhiệm vụ tiếp theo, tiêu trừ thêm 10% năng lượng đen nữa thì chân của Lục Hoặc có thể động đậy.



Ở nơi Kiều Tịch không nhìn thấy, trong màn hình, nhân viên tiến lên tiếp đãi Lục Hoặc, đối phương hỏi: “Xin hỏi cậu muốn xăm hình gì? Tính toán xăm ở chỗ nào trên cơ thể?”


Nhân viên đưa các kiểu dáng đồ án cho Lục Hoặc chọn lựa.



Trên xe lăn, hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, ký ức trong đầu cậu về Kiều Tịch đang dần dần trở nên mơ hồ.



Nghĩ đến ánh mắt Kiều Tịch đầy ấm ức lại oán giận lên án cậu quên cô, Lục Hoặc vươn tay, chỉ về vị trí ngực mình, “Xăm ở đây.”



Triệu Vũ Tích lặng lẽ đi theo Lục Hoặc, phát hiện cậu đi vào một cửa hàng xăm hình, cô ta xuống xe.



Triệu Vũ Tích đợi ở bên ngoài trong chốc lát rồi mới đi theo vào.



Nhân viên lễ tân hỏi cô ta có yêu cầu gì, Triệu Vũ Tích cầm lấy một tờ giấy trắng ở trên bàn lễ tân, cô ta viết: Thiếu niên ngồi xe lăn đi vào lúc nãy là bạn của tôi.



Nhân viên lễ tân nói: “Cần tôi giúp cô thông báo là cô tìm cậu ấy à?”



Triệu Vũ Tích vội viết: Không cần, cậu ấy tới xăm hình à?


Nhân viên lễ tân gật đầu, “Nơi này của chúng tôi là cửa hàng xăm hình.” Khách hàng tới đây đương nhiên là để xăm hình.



Triệu Vũ Tích rất tò mò, vì sao Lục Hoặc đột nhiên tới xăm hình, cô ta viết: Bạn tôi muốn xăm hình gì?



Nhân viên lễ tân cũng không muốn tiết lộ.



Triệu Vũ Tích nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, cô ta tiếp tục viết: Bạn của tôi chỉ là một học sinh trung học, gia đình quản cậu ấy rất nghiêm, cậu ấy không thể xăm hình lung tung, nếu cậu ấy xăm hình gì quá mức thì tôi phải vào ngăn cản cậu ấy, nếu không để người nhà cậu ấy phát hiện thì chắc chắn sẽ làm loạn lên, cửa hàng của mấy người cũng không muốn xảy ra chuyện gì chứ?



Nhân viên lễ tân tự hỏi trong chốc lát, cô ấy nói: “Cô yên tâm, không phải hình gì quá mức khoa trương, chỉ là một phiên âm.”


Triệu Vũ Tích viết trên tờ giấy trắng: Là cái gì?



Nhân viên lễ tan không giấu giếm gì nữa, cô ấy viết xuống trên tờ giấy trắng: xi



Cô ấy nói với Triệu Vũ Tích, “Chính là phiên âm này.”



Triệu Vũ Tích nhìn chằm chằm phiên âm trên tờ giấy trắng, vẻ mặt cô ta khó tin, ngực lại tràn đầy sự vui sướng, thế mà Lục Hoặc lại xăm tên cô ta lên trên người?



Ngay khi cô ta còn muốn nói gì đó, trong giây phút nhân viên lễ tân xoay người đi thì Triệu Vũ Tích biến mất, con đường đã đóng cửa.



Trong phòng làm việc, thợ xăm hình đeo lên bao tay, chuẩn bị tốt tất cả đạo cụ.



Anh ngồi bên cạnh Lục Hoặc, nhắc nhở: “Lát nữa sẽ có cảm giác đau đớn, mỗi vị trí trên cơ thể sẽ có mức độ đau khác nhau, cậu chọn ngực là nơi có mức độ đau rất cao, lát nữa cậu phải nhịn một chút.”


Lục Hoặc nằm trên ghế tựa, cậu lên tiếng: “Ừ.”



Thợ xăm hình nhìn ra tuổi Lục Hoặc còn nhỏ, anh cười hỏi: “Đây là tên bạn gái?”



Anh tiếp qua rất nhiều khách hàng, học sinh trung học và học sinh cấp 3 tới xăm hình cũng không thiếu, đại đa số đều là xăm một ít hình ảnh liên quan đến cặp đôi, hoặc tên của đối phương vào cánh tay hoặc chân, thậm chí là sườn eo.



Cho nên, đối với yêu cầu của Lục Hoặc, thợ xăm hình cũng nhìn quen không trách.



Mặt Lục Hoặc có chút nóng lên: “Ừ.”



Trên đỉnh đầu, lá mầm non loạng choạng.



“Xăm hình ở chỗ tôi rất hiệu quả, sau khi xăm xong, mấy chục năm sau thậm chí cả đời này, hình xăm trên người cậu sẽ chỉ hơi phai màu, cậu chắc chắn sẽ xăm phiên âm này, không thay đổi? Rốt cuộc sau này xóa hình xăm cũng rất phiền phức.”


Đôi mắt Lục Hoặc đen nhánh, “Không thay đổi.”



Thợ xăm hình gật đầu, “Vậy được.”



Anh bắt đầu làm việc.



Kim xăm từng chút từng chút đâm thủng làn da trên ngực Lục Hoặc, cảm giác đau đớn rậm rạp truyền đến.



Thợ xăm hình nhìn thấy cậu thiếu niên không rên một tiếng, mặt căng cứng, vẻ mặt bình tĩnh, giống như không biết đau, mạnh hơn nhiều so với một số người đàn ông trưởng thành.



Lông mi cong dài hơi rung động, mi mắt rũ xuống che đậy cảm xúc trong mắt Lục Hoặc.



Ngực cậu nóng lên, cảm giác đau đớn làm cậu nhớ kỹ Tịch Tịch.