Sau Khi Sống Lại, Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Chương 48



Khi Niên Bác Văn và Cố Tuyết có mặt ở sân thượng, Cố Hải lập tức trở nên kích động, ông ta toang đứng lên trên lan can hét lớn:

“Đứa con bất hiếu! Tao nuôi này nhiều năm như vậy, thế mà mày lại liên kết với người ngoài vu khống tao. Mày nghĩ rằng Cố Thừa Sâm sẽ cho mày lợi ích khi nó lên nắm quyền sao? Không có chuyện đó đâu. Mày ngu lắm Cố Tuyết, rồi mày sẽ thấy cái giá phải trả khi giao Cố Thị cho thằng đó là gì!”

Lời mắng chửi khiến vài người trong hội đồng quản trị e dè nhìn Cố Tuyết lẫn Cố Thừa Sâm. Họ vẫn nhớ như in những gì diễn ra trong phòng họp, tội danh của Cố Hải rõ như ban ngày, người từ đầu đến cuối làm Cố Thị đi đến bờ vực sụp đổ là ông ta, vậy mà bây giờ, ông ta lại đem toàn bộ tội trạng gán lên đầu con gái và cháu họ.

“Chị, chị mau xin lỗi bố đi. Chị hãy nói là sẽ mở họp cổ đông lần nữa đi! Bố vì đánh mất tâm huyết nên mới hành động dại dột. Chị, chúng ta là người một nhà, chị đừng lúc nào cũng đối địch với bố và mẹ con em chứ? Nếu chị vẫn cay mắt chuyện của em và ạn Trạch Thâm, thì em nhường anh ấy cho chị nhé? Em cam đoan lần này em sẽ không dây dưa với anh ấy nữa đâu. Chị, chị làm ơn khuyên nhủ bố, xin lỗi bố đi mà…”

Cố Nguyệt Sương quỳ sụp xuống đất nắm tay của Cố Tuyết khóc lóc kể lể.

“Cô Cố, chú ý lời nói của cô. Mợ hai là con dây nhà họ Niên, mấy chuyện tình ái do cô sắp đặt nên dẹp sang một bên. Đừng khiến mọi người lại hiểu lầm về mợ hai nữa!”

Hà Hoài trịnh trọng nhất nhở.

Có lẽ vì hắn đi thei Niên Bác Văn đã lâu nên khí thế khi nói chuyện rất đàn áp người khác.

“Tôi… tôi nói sự thật thôi mà… tôi… tôi cũng đâu có bịa chuyện gì đâu…” Cố Nguyệt Sương thút thít, nghẹn giọng: “Tiểu Tuyết, em biết chị hận em, em hoàn toàn không có tư cách cầu xin chị chuyện gì hết. Nhưng bố là bố của chị. Là người góp phần đưa chị đến thế giới này, chị đả kích bố như vậy thì có vui không? Chị, bố thương chị nên mới nhường hết cổ phần cho chị, chị đừng làm chuyện tán tận lương tâm nữa được không?”

Cố Nguyệt Sương tỏ ra hèn mọn cầu xin.

Trên sân thượng đã có trực thăng của đài truyền hình phát sóng trực tiếp tình hình nhảy lầu của Cố Hải, chính vì vậy mà những gì Cố Nguyệt Sương nói nãy giờ đều đang phát trên mạng. Một làn sóng mắng chửi Cố Tuyết không thương tiếc, họ không biết đầu đuôi nhưng lại làm ra vẻ anh hùng chính nghĩa.



“Sương Sương, cọ cầu xin đứa con bất hiếu này làm gì? Nó làm gì biết yêu thương gia đình này mà suy nghĩ lại chứ? Nếu nó biết yêu thương bố thì đã không ủng hộ người ngoài rồi. Đã vậy nó còn tin vào mấy bằng chứng giả muốn ép bố vào tù nữa chứ. Trời ơi, tại sao tôi lại sinh ra đứa con bày chứ! Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt.”

Cố Hải ngồi xổm xuống khóc rống.

Ông ta đã được Cố Nguyệt Sương dạy cách làm sao để khóc trong giống thật nhất, dĩ nhiên là ông ta đang làm rất tốt chuyện đổi trắng thay đen.

“Tiểu Tuyết, mau nói gì với bố con đi. Lẽ nào con muốn nhìn bố con nhảy lầy thật sao? Dì xin con đó, dì quỳ xuống đây cầu xin con, xin con hãy lên tiếng khuyên nhủ ông ấy đừng nhảy.”

Lần này, đến lượt Cao Phương lên sân khấu.

Một nhà ba người này dường như diễn kịch đến ghiền luôn rồi thì phải. Cố Tuyết nhìn mấy người này khóc lóc đến mức chán chường buồn ngủ.

“Chị…”

“Nói đủ rồi? Nếu mấy người cảm thấy mình nói xong rồi thì đến lượt tôi nói nhé!”

Cố Tuyết bình thản bước đến gần Cố Hải.

“Bố, bố luôn bảo con vu oan bố, vậy bố có chứng cứ gì chứng minh con vu oan bố không? Rõ ràng là bố tham ô hối lộ, thục két của Cố Thị mộ khoảng phí lớn, vậy mà bố còn ở đây lớn tiếng nói mình bị oan à? Bố, bố nói được câu oan ức đó không thấy ngượng miệng sao?”



“Con nhỏ bất hiếu, tao thục két công ty lúc nào? Dựa vào mấy tờ giấy mà Cố Thừa Sâm đưa mày lại vội vàng khép tao vô tội chết? Cố Thị là của ông nội mày cho tao, cổ phần trong đó vốn là của tao, nhưng mẹ mày giỏi nịnh hót, bố tao mới đem hơn phân nửa cổ phần giao cho mẹ mày, để mẹ mày tha hồ chèn ép tao. Giờ lại đến lượt mày, mày và mẹ mày là đồ không có nhân tính!”

Cố Hải quát lớn.

Nói xong ông ta lại ngồi sụp xuống, từng hành động của ông ta khiến những người có mặt, và những ai đang theo dõi qua phát sóng trực tiếp giật mình. Dù gì Cố Hải cũng là một người bước vào tuổi xế chiều. Ở cái tuổi này nếu không có sự nghiệp rực rỡ thì cũng phải được con cháu chăm lo, dưỡng lão.

Bây giờ ông ta lại mang sinh mệnh của mình ra đặt cược, dù sự thật của chuyện này là gì, thì Cố Tuyết vẫn bị mọi người lên án.

Đây mới là bước đầu tiên trong kế hoạch Cao Phương đã vạch ra cho Cố Hải.

“Nếu bố làm được việc thì ông nội đã không giao cổ phần cho mẹ. Bố nói bố bị oan, vậy cơ ngơi do bố tạo dựng là thế nào? Tiền để xây nhà, để tiêu nhà từ đâu mà có? Bố đừng nói với con là tiền đó từ lợi nhuận của Cố Thị nha! Nếu bố khăng khăng khẳng định thì con sẽ mang bảng lương của bố và tiền xây nhà đưa cho cảnh sát đối chiếu đó.”

Cố Tuyết mỉm cười đáp.

“Mày, mày… có phải mày muốn ép tao vào chỗ chết thì mới hài lòng không? Mày… mày có tin là tao sẽ nhảy xuống đây không?”

Cố Hải thẹn quá hóa giận nói.

Chỗ này là tầng ba mươi, từ đây nhảy xuống dưới đó chỉ có chết. Thật ra ông ta vẫn chưa muốn chết đâu, nhưng nếu không làm vậy thì làm sao ép buộc Cố Tuyết thỏa hiệp.

“Vậy bố nhảy đi! Nhưngc người muốn nhảy lầu thường mong bản thân sẽ được chú ý. Nếu bố có gan làm thật thì đã nhảy rồi. Chứ không phải là ở đây, cùng mẹ con bọn họ ràng buộc đạo đức của tôi! Bố, bố đừng quên rằng trước giờ bố chỉ xem trọng Cố Nguyệt Sương, bố chưa từng quan tâm gì đến tôi, trừ khi bố có chuyện gì đó liên quan đến lợi ích muốn tôi giúp bố. Bố muốn mọi người mắng chửi tôi đúng không? Vậy thì bố cứ làm đi, tội chứng tôi giao cho cảnh sát rồi, có tội hay không thì vài ngày nữa bố sẽ biết. Bố cũng đừng nghĩ bố chết rồi là xong chuyện. Mẹ con cô ta vẫn còn sống, hai người đó sẽ phải thay bố ngồi tù và trả nợ!”