Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 173: Ngoại truyện 3 (Phần 1)



“Với niềm vui to lớn nhất, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, hai người đã kết thành bạn đời!”

Hội trường hôn lễ vang lên tiếng hoan hô rầm trời, trên mặt Bạch Tiêu hiện lên nụ cười nhẹ, anh vỗ tay, dưới ống tay áo rơi xuống, là dấu ấn đỏ tươi do bị trói.

Tiệc rượu bắt đầu sau khi nghi thức kết hôn kết thúc, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười tươi tắn, đến cả Bạch Sùng Đức cũng tràn ngập ý cười trong mắt.

“Tốt thật.” Triệu Minh Nguyệt một tay ôm bé con, nhìn đôi phu phu đang đứng chụp hình cách đó không xa, vui đến mức không nhịn được phải lau khóe mắt: “Cứ như đang nằm mơ vậy, một năm trước, em chưa từng nghĩ tới một ngày mình có thể tham dự hôn lễ của Sênh Sênh, còn có thể bồng cháu ngoại nữa.”

“Mẹ.” Bạch Tiêu cười cười đưa khăn giấy cho bà: “Hôm nay là ngày vui mà, mẹ đừng khóc.”
Triệu Minh Nguyệt khụt khịt, nhận khăn giấy lau khóe mắt mình, dường như bà nghĩ tới đó nên ngoái đầu nhìn về phía Bạch Tiêu.

“Còn con thì sao?”

“Con sao ạ?” Bạch Tiêu chưa kịp phản ứng lại.

“Em trai con cũng đã kết hôn sinh con rồi đó.” Triệu Minh Nguyệt trách cứ trừng Bạch Tiêu một cái, sau khi cẩn thận liếc Bạch Sùng Đức, bà nhìn về phía Bạch Tiêu, nhỏ giọng nói: “Con và Hạc Minh Sơn kia sao rồi?”

Bạch Tiêu mím môi, cố ra vẻ tự nhiên cười cười, nói: “Con và anh ấy rất tốt.”

“Aiz.” Triệu Minh Nguyệt ôm bé con thở dài: “Con cũng đừng trách ba mẹ, thủ đoạn năm đó của gia tộc Wilson quả thật quá bỉ ổi...”

Ánh mắt Bạch Tiêu tối lại, hơi liếc nhìn Bạch Sùng Đức.

“Nhưng mà, nếu Hạc Minh Sơn đó thật sự thật lòng thật dạ, mẹ.” Triệu Minh Nguyệt lại thở dài: “Mẹ cũng hy vọng con có thể hạnh phúc.”
“Mẹ.” Bạch Tiêu không khỏi ôm tay Triệu Minh Nguyệt, trong mắt là sự cảm kích nồng đậm.

“Nhưng con cũng biết đó, nếu con khăng khăng muốn ở cạnh Hạc Minh Sơn, sợ là đến cuối cùng một chút cổ phần của Bách Thụy con cũng không được, mẹ... đến lúc đó mẹ sẽ bồi thường cho con thứ khác.” Triệu Minh Nguyệt cúi đầu, có hơi áy náy.

“Mẹ, con chưa bao giờ tính sẽ kế thừa Bách Thụy cả.” Bạch Tiêu cười, nhìn về phía đôi chồng chồng đang bị khách khứa vây quanh.

“Mặc dù An Nhu không am hiểu quản lý công ty, nhưng con tin rằng thực lực của Mạc Thịnh Hoan mạnh hơn con nhiều.”

“Thịnh Hoan làm việc ở Bách Thụy cũng được một khoảng thời gian rồi.” hình như Triệu Minh Nguyệt nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, bà nhịn không được mà nở nụ cười.

“An Nhu còn sợ rằng Thịnh Hoan sẽ không quen, khoảng thời gian trước vẫn luôn canh cánh trong lòng, còn dẫn mẹ đi thăm Thịnh Hoan nữa chứ.”
“An Nhu không biết Mạc Thịnh Hoan còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của nó, chỉ là khi ở trước mặt thằng bé, Mạc Thịnh Hoan tỏ ra yếu đuối một chút mà thôi, loại kỹ xảo này, trước đây ba con cũng dùng.”

“Lúc đó ba mẹ mới quen biết nhau chưa bao lâu, Bạch Sùng Đức làm bộ không biết lái xe đạp, mẹ là một cô gái yếu đuối, phí sức chín trâu hai hổ đèo ông ấy, chân đau muốn chết, ông ấy còn giả vờ ngồi không vững, ra vẻ bất đắc dĩ ôm eo mẹ nữa chứ.”

“Lúc đó mẹ còn nghĩ rằng, không hổ danh là con nhà giàu, đến cả xe đạp cũng không biết lái, kết quả là, năm sau mẹ đến nhà ông ấy, vừa bước vào phòng liền nhìn thấy ảnh chụp ông ấy cùng lái xe đạp đi chơi với bạn bè thời đại học.”

Triệu Minh Nguyệt nhìn đôi chồng chồng cách đó không xa, không khỏi cười tươi: “Đàn ông ấy mà, thỉnh thoảng biết tỏ ra yếu ớt một chút, kết quả quả thật rất tốt.”
Bạch Tiêu cười khổ, vô thức ngoái đầu nhìn cửa một cái.

“Đúng rồi, con còn chưa nói với mẹ tại sao năm ngoái con lại không nghe điện thoại đó.” Triệu Minh Nguyệt quay đầu muốn tính nợ cũ.

“Lúc đó con ra ngoài chơi, điện thoại hết pin ạ.” Bạch Tiêu cười nhẹ.

“Hết pin từ sáng đến tối luôn hả?” Triệu Minh Nguyệt nhướng mày nhìn Bạch Tiêu, ý muốn tìm được dấu vết nói dối trên mặt con trai mình.

“Bọn con ra ngoài từ ngày hôm trước, ở bên ngoài một ngày, trên đường về nhà lại bị kẹt xe, đợi đến lúc về đến nhà đã buồn ngủ không chịu nổi rồi, lên giường là ngủ ngay.” Bạch Tiêu hơi bất đắc dĩ: “Con và Minh Sơn đi chúc Tết, không ngờ rằng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến ba mẹ lo lắng nhiều rồi.”

Triệu Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn Bạch Tiêu chằm chằm, thật sự không nhìn ra được sơ hở vết nào cả.
Không còn cách nào khác, dù sao Bạch Tiêu cũng học tâm lý học, cho nên khống chế biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể đều rất tốt.

“Nếu đã không có chuyện gì thì mẹ cũng yên tâm rồi.” Triệu Minh Nguyệt có hơi chần chờ, sau khi suy ngẫm một lúc, bà ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi Bạch Tiêu:

“Con và Minh Sơn vẫn ổn chứ?”

“Chúng con vẫn luôn rất tốt mà mẹ.” Bạch Tiêu cười cười chỉ vào mắt mình.

“Mẹ, mẹ đã từng nói, yêu một người có thể nhìn được qua ánh mắt, vậy có lẽ mẹ cũng có thể nhìn ra được con vẫn còn yêu Hạc Minh Sơn chứ.”

Triệu Minh Nguyệt nhìn vào mắt con trai thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài.

“Lần này không dễ gì mới về được, con định ở mấy ngày?”

“Không được đâu mẹ, con còn có chuyện ở Mỹ nữa.” Bạch Tiêu lắc đầu từ chối.

“Vậy Hạc Minh Sơn thì sao? Em trai con kết hôn, cậu ta cũng không thèm đến nhìn một cái sao?” Triệu Minh Nguyệt càng nghĩ càng thấy không đúng.
“Vẫn là vì thân phận của anh ấy mẹ ạ.” Bạch Tiêu thở dài: “Anh ấy không muốn làm mẹ mất vui.”

Triệu Minh Nguyệt hơi nhíu mày, cảm giác nghi ngờ trong lòng khó có thể tiêu tan.

Một bên khác, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan cuối cùng cũng chụp ảnh xong, đều tới đây kính rượu, sau khi Bạch Sùng Đức và Triệu Minh Nguyệt đều đã uống rượu mừng thì đến lượt Bạch Tiêu.

“Anh Bạch Tiêu, em mời anh.” An Nhu tươi cười sáng lạn, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy hạnh phúc.

“Chúc hai đứa bạc đầu giai lão, vạn sự như ý.” Bạch Tiêu bưng chung rượu, tươi cười uống một hơi cạn sach.

Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh bưng khay rượu, yên lặng rót rượu vào ly rượu đã cạn.

“Mạc Thịnh Hoan, phải đối xử tốt với em trai tôi đó nhé.” Bạch Tiêu nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Nếu anh dám bắt nạt em trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Mạc Thịnh Hoan nâng mắt, đôi mắt đen như mực đầy vẻ thản nhiên: “Không có chuyện đó đâu.”

Bạch Tiêu cười cười ngồi xuống, nhưng anh ta phát hiện ánh mắt Mạc Thịnh Hoan vẫn không dời đi.

Bạch Tiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan khẽ nhấc mắt, lẳng lặng nhìn về phía cửa, ngay sau đó liền dời mắt, đi tới bàn khác cùng với An Nhu.

Bạch Tiêu nhìn theo ánh mắt của Mạc Thịnh Hoan liền phát hiện một vệ sĩ mặc vest đen, không biết từ khi nào đã đứng trước cửa sảnh tiệc.

“Mẹ.” Bạch Tiêu kiềm chế cảm xúc, cười nhẹ đứng dậy: “Con vào nhà vệ sinh một chút.”

“Đi đi.” Triệu Minh Nguyệt cúi đầu chọc Tịch Tịch, trong mắt đầy ý cười.

Bạch Tiêu đi về phía nhà vệ sinh, cuối cùng quay đầu nhìn người thân của mình một cái.

An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đang chúc rượu, Triệu Minh Nguyệt đang bế bé con chơi vui quên trời quên đất, còn Bạch Sùng Đức...
Bạch Tiêu nhìn Bạch Sùng Đức vừa mới cuống quýt dời mắt, nhịn được mà bật cười, anh lắng lặng nâng tay vẫy chào mấy người.

Bạch Tiêu đi vào nhà vệ sinh, cúi người rửa tay, lúc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vệ sĩ kia đang đứng sau lưng mình.

“Cậu Bạch, có thể đi rồi chứ?” Vệ sĩ mặt không cảm xúc nói.

“Vội cái gì?” Bạch Tiêu thản nhiên đi tới trước máy sấy tay, giơ tay ra.

“Hạc Minh Sơn ở trong tay các người, tôi có chạy trời cũng không khỏi nắng.”

Vệ sĩ kia im lặng, quan sát cửa nhà vệ sinh qua gương.

“Anh làm thuộc hạ của Idle cũng lâu rồi đúng không?” Bạch Tiêu bình tĩnh nói: “Tôi lại không ngờ rằng bên cạnh Idle còn có cao thủ như anh.”

Vệ sĩ không nói không rằng, đứng im như tượng.

“Anh đang rất căng thẳng” Bạch Tiêu ngoái đầu, phân biệt ngôn ngữ cơ thể của vệ sĩ: “Bình thường ở trong trang viên của Idle, bắp thịt anh không căng cứng như thế, là vì anh đã phát hiện gì sao?”
Vệ sĩ vẫn giữ im lặng.

“Mà anh vừa mới xuất hiện, bạn đời của em trai tôi đã phát hiện ra anh luôn đấy.” Bạch Tiêu hứng thú nhìn vệ sĩ: “Anh vẫn chưa đủ chuyên nghiệp đâu nha.”

Sau khi im lặng hồi lâu, vệ sĩ nói ngắn gọn.

“Anh ta rất mạnh.”

“Vậy xem ra ánh mắt anh chẳng ra làm sao cả.” Bạch Tiêu cười nhẹ: “Trước kia cậu ấy là bệnh nhân tự kỷ đấy, cho tới giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh. Ý của anh là, anh đánh không lại cậu ấy sao?”

“Phép khích tướng không có tác dụng gì với tôi đâu.” Vệ sĩ lạnh lùng trả lời: “Xin anh nhanh lên.”

“Lần này tôi về, Idle vẫn sẽ nhất tôi trong trang viên của hắn ta, dùng Hạc Minh Sơn để uy hϊếp tôi, đúng không?” Bạch Tiêu từ từ thở dài.

Những gì trước đây Bạch Sùng Đức nói đều đúng cả.

Gia tộc Wilson, thật sự là loại người nào cũng có cả.
Mẹ nuôi của Hạc Minh Sơn, phu nhân nhà Wilson đã từng luôn hiếm muộn không con, dưới tình thế bất đắc dĩ, hai vợ chồng đã nhận nuôi Hạc Minh Sơn.

Nhưng một năm sau khi nhận nuôi Hạc Minh Sơn, phu nhân Wilson phát hiện mình đã mang thai, mang thai chín tháng mười ngày, sinh ra được một bé trai tóc vàng, chính là Idle.

Em trai của Hạc Minh Sơn, con trai ruột nhà Wilson ngậm thìa vàng mà lớn, được nuông chiều đến tận trời.

Hắn ta là người đầu tiên phát hiện ra chuyện tình của Hạc Minh Sơn và Bạch Tiêu, cũng là hắn ta giả vờ như một đóa sen trắng bệnh tật đáng thương, trở thành bệnh nhân của Bạch Tiêu.

Từ sau khi có giấy phép chứng chỉ hành nghề bác sĩ tâm lý, Bạch Tiêu liền giúp đỡ một số bạn bè trên mạng có vấn đề về tâm lý, Bạch Tiêu cũng gặp được Idle trên mạng, hơn nữa phát hiện... bệnh của thằng nhóc này cũng không nhẹ.
Từ trên mạng tới ngoài đời, bây giờ nghĩ lại, Bạch Tiêu vẫn cảm thấy thật nực cười.

Bản thân mình lại tin tất cả những gì tên lừa gạt kia nói, thân thế bi thảm, anh trai tâm cơ hơn người, ba mẹ thiên vị, cuộc sống khó khăn muôn bề, khiến hắn ta mắc chứng lo âu và trầm cảm nghiêm trọng.

Bạch Tiêu cố gắng hết sức mình, thậm chí còn vì hắn ta mà nhờ thầy Moise chỉ dạy, tự bỏ tiền túi mua thuốc cho hắn ta, kịp thời khơi thông tâm lý cho hắn ta, đủ các cách trị liệu khác nhau, nuôi dưỡng sở thích cho hắn ta.

Bệnh của hắn ta lúc tốt lúc xấu, Bạch Tiêu lo lắng cho hắn ta từng giây từng phút, mãi cho đến buổi tiệc rượu kia, Bạch Tiêu mới nhìn rõ bộ mặt của hắn ta.

Quý công tử tinh xảo trò chuyện vui vẻ giữa đám khách mời, tự tin tùy ý trước mặt ba mẹ, chói lòa đến lúa måt.
Tất cả mọi người đều khen ngợi, tán dương hắn ta, Bạch Tiêu đứng giữa đám đông, từ xa kính hắn ta một ly, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đi thẳng.

Sau này, Bạch Tiêu mới biết được từ lời Hạc Minh Sơn, Idle có lòng đố kỵ rất mạnh, theo nguyên tắc của hắn ta, Hạc Minh Sơn chỉ có thể dùng những thứ hắn ta không thèm, là rác rưởi còn thừa lại.

Rất có thể Idle đã phát hiện ra chuyện hai người yêu nhau nên mới cố ý giả bệnh tiếp cận Bạch Tiêu, muốn khiến Bạch Tiêu yêu hắn ta, sau đó sẽ vứt bỏ Bạch Tiêu.

Như thế, Hạc Minh Sơn liền có được Bạch Tiêu lần nữa, nhặt ‘rác mà Idle không thèm.

Ngay khoảnh khắc biết được sự thật, Bạch Tiêu liền cảm thấy thật ghê tom.

Bạch Tiêu block tất cả các phương thức liên lạc của Idle, nhưng Bạch Tiêu chẳng thể ngờ được rằng, cậu chủ nhỏ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, muốn gì được nấy cuối cùng vẫn tìm được hai người.
Lúc đó Bạch Tiêu vốn muốn đưa Hạc Minh Sơn về nước Hoa, chính thức ra mắt ba mẹ, còn tính sau này hai người sẽ định cư ở nước Hoa luôn, nhưng trong nhà vệ sinh ở sân bay, Bạch Tiêu nhìn con dao đặt trên cổ Hạc Minh Sơn, đã lựa chọn giơ tay chịu trói.

Idle giấu Hạc Minh Sơn đi, chỉ khi Bạch Tiêu nghe lời hắn ta, khiến hắn ta vui vẻ, Bạch Tiêu mới có thể gặp Hạc Minh Sơn một thoáng qua video.

Điện thoại của Bạch Tiêu bình thường cũng bị Idle giữ, căn bản không cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài.

Cơ hội về nước Hoa lần này cũng là nhờ Bạch Tiêu trăm cay nghìn đắng mới có được.

Idle phái thuộc hạ mình tin tưởng nhất đi theo Bạch Tiêu, nếu Bạch Tiêu không trở về đúng giờ, hoặc là nói tình hình hiện tại của mình cho vợ chồng nhà họ Bạch thì có lẽ ngày hôm sau sẽ nhận được một bộ phận thân thể Hạc Minh Sơn ngay.
“Không cần phải căng thẳng.” Bạch Tiêu nhìn đôi tay đã bị gió nóng sấy khô của mình, cười cười đầy ôn hòa với vệ sĩ: “Chúng ta đi thôi.”