Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 24



Sư Hòa cất phần bột phấn cuối cùng vào trong bình sứ trắng, sau đó buông ống tay áo xoay người lại: “Trông sắc mặt điện hạ rất xấu.”

Mộ Tương mím môi, loáng thoáng còn nhớ cảm giác đau đớn chua xót trong giấc mơ.

Thấy Mộ Tương không đáp lời, Sư Hòa bèn đi tới cầm cổ tay hắn, nhưng còn chưa kịp bắt mạch, y đã bị Mộ Tương hất mạnh ra: “Đừng chạm vào ta.”

Sư Hòa khẽ run lên, tay dừng giữa không trung một lúc lâu: “Là ta đã mạo phạm.”

Mộ Tương nói xong liền hối hận, lẽ ra hắn không nên áp đặt nguồn gốc nỗi đau trong mơ lên Sư Hòa: “Ta…”

“Nếu điện hạ có gì khó chịu thì nhớ gọi thái y.” Sư Hòa đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, ngữ khí bình đạm.

Mộ Tương hơi hé miệng, muốn giải thích hành vi ban nãy của mình, nhưng lại không biết nói từ đâu.

Không rõ cố ý hay vô tình, hôm nay Sư Hòa mặc trường bào nửa cao cổ, vừa vặn che khuất vị trí vết thương trên cổ do Mộ Tương cắn.

Còn bàn tay bị Mộ Tương hất văng phải góc bàn vẫn chưa khỏi hẳn, gần như có thể thấy vết vảy kết trên mu bàn tay, cực kỳ nhức mắt.

Mộ Tương im lặng hồi lâu rồi đi ra cửa. Bước được vài bước, hắn nói với Sư Hòa phía sau: “Buổi tối cô sẽ tới dùng bữa.”

Sư Hòa: “Được.”

Mộ Tương trở lại Ngự Thư Phòng, song hắn không lòng dạ nào phê chữa tấu chương, chỉ cảm thấy mỗi dòng chữ trên tấu chương đều thấp thoáng bóng dáng của Sư Hòa.

Hắn gọi Thượng Hỉ: “Đi đưa ít kim sang dược tốt nhất cho Quốc sư đại nhân đi.”

Tại sao vẫn đang kết vảy, quá chậm. Sau đó hắn nói thêm: “Ngươi đích thân đi.”

“Dạ.” Không phải Thượng Hỉ không nhìn thấy vết thương trên tay Quốc sư, nhưng không ngờ đây là do bệ hạ nhà gã gây ra.

Suốt buổi trưa, Mộ Tương đều ở trong trạng thái lơ đãng, cho đến khi hắn trông thấy bút tích quen thuộc trên tấu chương —— là sổ con Sư Hòa cáo lên về việc Vu Thư Mẫn vọng nghị Thánh thượng.

Lần đầu tiên trái tim Mộ Tương đau xót.

Vu Thư Mẫn là đứa con nhỏ nhất Vu gia, cũng là vị bướng bỉnh nhất.

Thuở nhỏ, đa số đãi ngộ bất công mà Mộ Tương nhận được đều đến từ vị tiểu công tử Vu gia này, biểu ca trên danh nghĩa của hắn.

Vu Thư Mẫn dẫn đầu cô lập hắn, vào mùa đông dội nước lạnh lên đệm chăn của hắn, cắt giảm y phục của hắn thành rách rưới nát vụn, đi tiểu vào thức ăn của hắn rồi hỏi hắn có ăn không.

Mộ Tương đã trải qua quá khứ, nay hắn cũng đã có khả năng trả thù, nhưng mãi chưa làm. Ngoài việc tạm thời không tìm được lý do thích hợp thì cũng là vì Vu gia bây giờ. Còn Vu Thư Mẫn hiện chẳng qua chỉ là một con kiến mà hắn có thể bóp ch3t bất cứ lúc nào thôi, không đáng tốn nhiều tâm tư.

Sư Hòa cho hắn một cái cớ có thể lập tức động Vu gia, song nếu nghĩ theo hướng khác, lúc trước sở dĩ hắn sẽ bị đưa đến Vu gia, cũng là bởi Sư Hòa.

“Bệ hạ ——”

“Bệ hạ?”

“…” Mộ Tương lấy lại tinh thần, nhìn sang Thượng Hỉ, “Đưa đi chưa?”

“Bẩm bệ hạ, đã đưa đến rồi.” Thượng Hỉ bưng một chén dược thiện lên rồi dùng ngân châm thử trước, “Là Quốc sư đại nhân bảo nô tài bê tới, nói nếu điện hạ không khoẻ thì mau chóng dùng.”

Mộ Tương nhìn chén dược thiện một hồi lâu, cuối cùng vẫn uống một hơi cạn sạch.

Hắn không có gì khó chịu, chỉ là vì giấc mộng kia làm xáo trộn tâm thần không yên mà thôi.

Hắn cảm thấy trước nay mình đã nằm mơ về Sư Hòa không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhớ rõ tất cả nội dung, thay vì nói là mộng, nó càng giống như quá khứ khắc khổ khắc sâu trong lòng.

“Bữa tối chuẩn bị nhiều chút.”

Mộ Tương đọc một ít tên thức ăn, Thượng Hỉ ghi nhớ từng món một.

Đúng lúc này, người tú tài tạm thay chức Thượng thư kia tiến đến yết kiến, Mộ Tương tuyên triệu, không bao lâu sau đã gặp một người có diện mạo tuấn tú, tuổi trông không lớn, khoảng hai sáu hai bảy.

Hắn tiến lên quỳ rạp trên đất: “Thần Chu Thuần Vinh tham kiến bệ hạ!”

Mộ Tương rũ mắt nhìn hắn: “Ngươi có biết tại sao mình vào kinh lần này không?”

“Thần có biết một chút, kính xin bệ hạ chỉ điểm.”

“Công Bộ suốt ba triều đại đều mang họ Giang, cô muốn thay máu mới.” Mộ Tương vào thẳng bằng một búa tạ, “Ngươi có nắm chắc không?”

Chu Thuần Vinh cũng không kinh ngạc, đối đáp khéo léo đưa đẩy: “Thần chắc chắn sẽ làm hết sức, quyết không phụ sự phó thác của bệ hạ!”

“Đứng dậy đi.”

Hiện tại Công Bộ hệt như cuộc đời nhiều thêm một miếng thịt thối to, bỏ miếng thịt thối đi thì cơ thể sẽ bệnh nặng một hồi hoặc là gãy tay gãy chân, nhưng nếu không loại bỏ miếng thịt thối này thì về lâu về dài, sớm muộn cũng dẫn đến đại họa.

Chu Thuần Vinh hiển nhiên cực kỳ quen thuộc triều chính đương thời của Đại Tương, bất luận Mộ Tương nói gì hắn cũng có thể đáp trôi chảy. Quan trọng nhất là hắn vô cùng thấu hiểu dân tình, nhậm chức ngoài kinh ba năm cũng đã gặt hái được nhiều thành tựu, rất được lòng dân.

Mộ Tương đã sớm tìm người điều tra hắn, sinh ra nhà nghèo, không thầy không phái, sử dụng người như thế sẽ càng thuận tay hơn.

Hai người vẫn luôn trò chuyện tới khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Chu Thuần Vinh mạnh dạn nói một câu: “Bệ hạ không giống những gì thần nghe thấy trên đường vào kinh.”

Mộ Tương liếc nhìn hắn: “Có gì không giống?”

Chu Thuần Vinh tài tình tránh né chuyện bá tánh đánh giá Mộ Tương thế nào, mà là kể cách mình nhìn nhận Mộ Tương: “Không sợ bệ hạ chê cười, thần có biết một ít phong thuỷ thuật pháp.”

“Nói xem.”

“Thần vừa thấy bệ hạ, đã thấy trên thân bệ hạ có quấn đại công đức.” Chu Thuần Vinh kính cẩn nói, gương mặt còn lộ vẻ kinh ngạc cảm thán.

“Công đức?” Mộ Tương nhai nát hai từ này, sự tán thưởng dành cho Chu Thuần Vinh tức khắc giảm bớt, cũng là loại người thích nịnh hót thôi.

Hai chữ công đức này đặt trên người Sư Hòa thì còn có chuyện để nói, nếu đặt ở trên người hắn thì chỉ có thể nói là vô căn cứ.

Vì thế vốn định phong Chu Thuần vinh làm Công Bộ Hữu thị lang, nhưng hiện tại trực tiếp giáng xuống một bậc, dùng trước một tháng rồi tính tiếp.

Khi bước ra khỏi ngạch cửa, Chu Thuần Vinh còn chưa hiểu được lý do tại sao lại vô duyên vô cớ thay đổi chức vị, hắn đã nói sai câu nào rồi?

Xem ra tuy không thể tin hết mọi lời đồn, nhưng có một ít cũng không phải giả. Mặc dù có đại công đức trong người, nhưng vẫn là bậc đế vương quân tâm khó dò.



Mộ Tương nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, biết không có thể tiếp tục kéo dài, mới bắt đầu khởi hành đi cung Vị Ương.

Sư Hòa đã chờ trước bàn từ sớm, như thể đang đợi hắn tiến đến. Khi thấy vò rượu trong lòng hắn, ánh mắt y thoáng ngưng đọng: “Tại sao hôm nay điện hạ muốn uống rượu?”

“Sợ là về sau không còn cơ hội.” Mộ Tương đặt vò rượu lên bàn, sau đó cho cung nữ thử độc lui xuống, “Còn chưa gặp Quốc sư đại nhân say rượu bao giờ.”

Sư Hòa nhìn bóng lưng cung nữ thử độc: “Điện hạ sau này…”

Mộ Tương chặn lời y: “Ai dám đùa nghịch độc vật trước Quốc sư chứ?”

Sư Hòa không nói thêm gì mà giúp hắn mở vò rượu ra, rót đầy hai chiếc ly trước bọn họ.

Mộ Tương và Sư Hòa cụng ly, uống sạch ly rượu đầu tiên rồi hỏi: “Quốc sư bách độc bất xâm, sẽ không phải là nghìn ly không say chứ?”

Sư Hòa khẽ lắc đầu đáp: “Không biết.”

Mộ Tương hơi kinh ngạc: “Trước đây Quốc sư chưa từng uống say à?”

Sư Hòa dừng một chút nói: “Quá khứ chưa từng uống rượu.”

Mộ Tương ngẩn ra: “Ngày ấy trong yến hội, là lần đầu tiên của ngươi?”

Sư Hòa lại rót đầy ly cho Mộ Tương ngầm thừa nhận điều này.

Mộ Tương một mình uống cạn ly rượu thứ hai, mượn cánh tay áo rộng để che giấu vẻ mặt của mình.

Chẳng trách.

Hôm ấy rõ ràng thức ăn bàn bọn họ bị người ta hạ thuốc, nhưng Sư Hòa đã không phát hiện ra và ngăn cản y. Sau đó y tiến hành hướng dẫn hắn tự giải quyết khi ngâm thuốc tắm, ngôn từ quả thật có hơi khác ngày thường.

Nhớ tới ngày đó hành vi va va chạm chạm ngây thơ vô tri như trẻ con ngay trước mặt Sư Hòa, Mộ Tương chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, dường như bên tai truyền đến tiếng thở d0c không biết xấu hổ của chính mình ngày hôm đó.

Nhất định là do rượu quá mạnh.

Hắn cố hết sức giữ sắc mặt bình tĩnh: “Vò rượu này là cô tiện lấy từ Đông Cung tới.”

Sư Hòa ừ một tiếng: “Ta biết.”

Mộ Tương cũng không bất ngờ: “Đại Tương còn có chuyện gì mà Quốc sư đại nhân không biết sao?”

Sư Hòa: “Nhiều lắm.”

Mộ Tương yên lặng nhìn y rất lâu: “Tương truyền vò rượu này là do hoàng huynh chôn vào mùa đông năm ấy nhặt được Thường Thanh, nói là chờ tương lai Thường Thanh cưới vợ sẽ đào ra, đáng tiếc đã bị cô lấy đi rồi.”

Hắn không đợi Sư Hòa mở miệng mà nói tiếp luôn: “Vào cái tuổi giống Thường Thanh, cô bị Mộ Hoài Hà giam cầm trong hoang điện, không có người để nói chuyện, giống một con dã quỷ lẻ loi không nhà để về.”

Sư Hòa nhíu mày rồi nhanh chóng buông ra: “Điện hạ muốn bất luận bồi thường gì thì đều có thể đưa ra.”

“Bồi thường? Cô muốn ngươi vĩnh viễn ở lại cung Vị Ương, Quốc sư bằng lòng không?”

Thấy Sư Hòa không lên tiếng, Mộ Tương gắp cho y miếng cá rồi tiếp tục: “Vậy nếu cô muốn mạng của ngươi thì sao, có cho không?”

Bầu không khí nhất thời yên tĩnh, song Sư Hòa vẫn bình tĩnh, đưa miếng cá trong bát lên miệng: “E là mạng của ta không giao cho điện hạ được.”

Mộ Tương giễu cợt: “Này cũng không được kia cũng không được, ngươi còn nói bồi thường gì với cô nữa?”

Sư Hòa: “…”

Mộ Tương rót đầy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, ngữ khí không hề gai góc như trước: “Ta biết, kể cả không có câu nói lúc trước của ngươi, ta cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.”

Sinh ở hoàng gia, tự nhiên không có thân tình gì đáng nói.

Mộ Hoài Hà thiên vị yêu thích trưởng tử, và nghe nói mẹ ruột Mộ Ngọc ch3t vì mẫu hậu của Mộ Tương. Tuy không có tuyên bố xác thực, nhưng Mộ Tương sau đó có điều tra chuyện này, đúng thật là mẫu hậu hắn ở sau lưng quạt gió thêm củi.

Cho nên kể cả ban đầu Sư Hòa không nói gì, hắn và Mộ Ngọc cũng không có khả năng hòa thuận tôn kính lẫn nhau. Hai người hoặc là tranh đấu đối lập, hoặc là một người im lặng không nói, không tranh giành, có lẽ còn sống tốt hơn chút.

Tửu lượng của Mộ Tương không tốt, uống mấy ly đã hơi say: “Chắc Quốc sư không biết, điện phụ lúc trước cô sống cách điện Thiên Cơ cực gần. Trong mấy năm không có ai trò chuyện cùng, cô đều vượt qua bằng tiếng đàn điện Thiên Cơ.”

Sư Hòa lạnh nhạt nói: “Vị cầm sư kia vẫn ở trong điện Thiên Cơ, nếu điện hạ thích ——”

Y hơi ngừng lại, còn chưa nói xong đã bị Mộ Tương cắt ngang: “Cô không thích. Điều cô yêu không phải tiếng đàn, là ——”

Mộ Tương chợt sững sờ, kinh hoảng trước uất hận đong đầy và những lời sắp buột miệng thốt ra.

Điều cô yêu không phải tiếng đàn, là ngươi.

Hắn ngơ ngác nhìn bàn tay run rẩy của mình. Phiền muộn chua xót vô cớ và niềm an ủi mấy ngày nay đột nhiên có ngọn nguồn.

Vì yêu thích, nên muốn Sư Hòa ở lại cung Vị Ương bầu bạn với mình cả đời này.

Vì yêu thích, nên mới không muốn bất luận kẻ nào tới gần Sư Hòa, tiếp xúc với Sư Hòa, nhưng bản thân lại tham lam độ ấm của y.

Hắn rung động với một người, không chỉ là Quốc sư Đại Tương, mà còn là một nam nhân.

Trong lòng dường như có sóng to gió lớn cuồn cuộn, nhưng cũng không quá bất ngờ, tất cả đã sớm có đáp án, chỉ là hắn vẫn luôn cố chấp che mắt mình trong bóng tối thôi.

Giọng Sư Hòa thức tỉnh hắn: “Nếu điện hạ cảm thấy khó chịu ——”

Khi thấy Mộ Tương vội vàng nuốt xuống một hớp rượu mạnh và ho dữ dội, Sư Hòa nuốt nửa câu sau về. Y đứng dậy đi tới cạnh Mộ Tương, vỗ lưng Mộ Tương giúp thuận khí: “Điện hạ nên uống chậm chút.”

Sắc mặt Mộ Tương trắng bệch, thần kinh khắp người căng chặt, chỉ cảm thấy con đường phía trước xa vời, không biết nên đi về đâu.

Hắn vừa ý là một nam nhân, là người sắp phải rời đi.

Hắn phải làm sao bây giờ?

Mộ Tương biết rất rõ mình không giữ được Sư Hòa.

Trong những ngày bên nhau, hắn ít nhiều cũng rõ rằng Sư Hòa không quan tâm nhiều đến sự sống hay cái chết của Mộ Ngọc.

Khi lợi thế duy nhất đã đánh mất sức nặng, Mộ Tương không biết mình phải lấy gì để giữ Sư Hòa ở lại.

“Uống rượu tự nhiên phải thoải mái chút.” Mộ Tương giả vờ lơ đãng tránh khỏi tay Sư Hòa, “Lại đến.”

Rượu hết lượt này đến lượt khác, cái vò nhanh chóng cạn đáy.

Sư Hòa say sớm hơn Mộ Tương, hơi dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Mộ Tương lại càng uống càng tỉnh táo, cũng cách Sư Hòa ngày càng gần.

Gió đêm mát mẻ ùa qua khung cửa sổ, vén lên vài sợi tóc của Sư Hòa.

Mộ Tương cẩn thận vươn tay đẩy vạt áo Sư Hòa ra, muốn xem tình huống vết thương bị hắn cắn —— vẫn nhìn thấy dấu răng rõ ràng, tím xanh ghê người, miệng vết thương cũng chưa hoàn toàn khép lại.

Hắn thẫn thờ ngắm nghía, khắc họa tỉ mỉ từng tấc trên khuôn mặt Sư Hòa, từ lông mày đến sống mũi, đến đôi môi mỏng hồng hào…

Trong những giấc mộng kiều diễm vào ban đêm trước đó, khuôn mặt của người quấn quít với hắn đột nhiên hiện rõ, như thể bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Hóa ra thân thể đã đưa ra câu trả lời trước một bước.

Mộ Tương dường như bị mê hoặc, từ từ cúi người đến gần Sư Hòa, khi có thể nghe thấy hơi thở càng lúc càng nhẹ hơn ngày thường của đối phương cũng không dừng lại…

Sư Hòa không biết đã mở mắt từ bao giờ, hơi nghiêng đầu tránh né nụ hôn của hắn.

Mộ Tương rơi xuống khoảng không, chạm phải vành tai Sư Hòa.

“Điện hạ say rồi.”

Mộ Tương ngơ ngác nhìn Sư Hòa đứng dậy, rót cho hắn tách trà.

Cơn gió đêm thổi qua từ cửa sổ khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo, đồng thời nó cũng triệt để dập tắt sự khô nóng trong lòng hắn.

Điên rồi.

Cũng quá hoang đường.

Mộ Tương nhắm mắt uống hết nước trà.

Giấc mơ đẫm máu vào buổi chiều cũng có thể là một lời tiên tiên đoán.

Chung quy có vài người và việc vẫn đừng nên cưỡng cầu, nếu không cuối cùng sẽ chỉ có thể rơi vào kết cục không được chết tử tế.

Sư Hòa hơi vịn ghế dựa: “Nếu điện hạ mệt mỏi ——”

Mộ Tương ngắt lời y: “Cô về Dưỡng Tâm Điện.”

Mộ Tương quay lưng lại và nói: “Cô tất phải làm quen với thời gian không có mặt Quốc sư. Dù sao từng đêm sau này, đều là như thế.”

Phía sau truyền đến một tiếng than khẽ: “Điện hạ ——”

“Ta biết Quốc sư đại nhân lo dân lo nước, lần này rời khỏi có lẽ có liên quan tới Nam Vực…” Mộ Tương thở dài nhẹ bẫng, “Ở lại thêm một tháng đi.”

“Chỉ cần một tháng, cô sẽ thả ngươi rời đi.”