Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 228



Edit + beta: Iris

Khi Đào Mộ và đội trưởng quân đội cùng với đội ngũ biên kịch chạy đến sân huấn luyện, Cổ Ngọc Chương đã quỳ —— Ý trên mặt chữ. Quỳ một gối xuống đất, nôn thốc nôn tháo.

Đồng chí binh vương ngơ ngác đứng bên cạnh, tay chân hơi luống cuống. Hắn cũng không ngờ người thách đấu mình, chỉ tập xà đơn mà cũng có thể nôn thành như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt chết chóc của đội trưởng quân đội trừng qua đây, đồng chí binh vương ngại ngùng sờ mũi, nhỏ giọng giải thích: “Tôi cũng không ngờ…” Người này lại ngoan cố như vậy.

Đào Mộ nhìn Cổ Ngọc Chương quỳ gối ở đó nôn đến tối tăm mặt mày, không nói nên lời tiến lên, vỗ vỗ vai đối phương: “Cậu không sao chứ?”

Cổ Ngọc Chương đầu váng mắt hoa lắc đầu, vẫn không quên giải thích cho mình: “Tôi không sao. Chỉ là tiểu não của tôi không phát triển lắm, tính cân bằng không tốt, bình thường ngồi xe đều mắc ói.”

Vậy cậu còn tập xà đơn với người ta làm chi!

Đào Mộ càng cạn lời, cảm thấy Cổ Ngọc Chương không phải là tiểu não không phát triển lắm, mà sợ là đại não cũng chưa phát dục xong.

Đội trưởng quân đội thấy thế, nhanh chóng kêu người nâng cáng đưa Cổ Ngọc Chương đến phòng y tế, lại chỉ vào bãi nôn dưới đất rồi nói với binh vương: “Do cậu gây ra, cậu tự thu dọn đi.”

Đồng chí binh vương vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ “Tôi trêu ai chọc ai”, nhưng cũng không nói gì, vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi dọn. Khi liên đội của bọn họ chọn ra binh vương đến tham gia khảo hạch bộ đội đặc chủng, thậm chí còn phải ngồi xổm trong hầm chứa phân để huấn luyện. Đối với hắn, trường hợp này chả tính là gì.

Ngược lại Đào Mộ thấy hơi băn khoăn, ngăn đồng chí binh vương quét tước dọn dẹp, thay vào đó buộc các diễn viên khác trong dàn diễn viên dọn dẹp sạch sẽ. Có vài diễn viên không phục, ồn ào nói dựa vào cái gì. Đào Mộ cười lạnh một tiếng, trực tiếp đáp trả: “Tôi thấy các cậu đứng một bên xem rất nhập tâm, còn chưa chính thức quay phim đã nhập diễn như vậy, nếu tôi không sắp xếp suất diễn cho các cậu, chẳng phải sẽ phụ lòng cảm giác nhập tâm của các cậu sao?”

Thấy nam chính Đào Mộ kiêm nhà chế tác và nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim thật sự tức giận. Lúc này các diễn viên mới giật mình hiểu ra, các sinh viên Yến Ảnh cùng đậu phỏng vấn với Cổ Ngọc Chương xấu hổ giải thích: “Cũng không phải chúng tôi cố ý gây chuyện. Sau khi chúng tôi đậu phỏng vấn, về trường xin nghỉ. Có vài bạn học nói chúng tôi là phản đồ, nói rất khó nghe.” Bọn họ cũng rất tức giận. Kết quả vừa đến quân đội lại nghe thấy lão binh xem thường bọn họ, cho nên Cổ Ngọc Chương mới bùng nổ.

Nghe lời giải thích này, Đào Mộ không nói gì. Khi cậu phỏng vấn casting đã nhắc nhở những sinh viên Yến Ảnh đó, bọn họ cũng đều biết sau khi phỏng vấn thành công sẽ phải đối mặt với những gì. Mọi người đều là người trưởng thành, có năng lực gánh vác hậu quả cho lựa chọn của bản thân. Cũng đâu thể vừa muốn có cơ hội, vừa không muốn gánh chịu những lời chỉ trích, thậm chí còn vì thế giận chó đánh mèo người khác.

Một giáo viên trong đội ngũ biên kịch khẽ cười một tiếng, mở miệng giải vây: “Nếu đặt tình huống này vào bộ phim, đây chính là kịch bản vả mặt điển hình, muốn được khen thì phải bị chê trước!”

Đáng tiếc người nào đó không có mệnh nam chính, vì vậy đã nôn trước con đường nhấp nhô!

Nếu là trong tiểu thuyết mạng, đây chính là nam chính “ngầu không quá ba giây” bình dân nhất. Ánh mắt các biên kịch xuất thân từ tiểu thuyết gia internet sáng rực, lén làm mặt quỷ.

Giải quyết xong vụ ồn ào ở sân huấn luyện, Đào Mộ lại cùng đội trưởng quân đội đến phòng y tế thăm Cổ Ngọc Chương.

Bác sĩ cho Cổ Ngọc Chương uống thuốc, Cổ Ngọc Chương đã khỏe hơn một chút, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy Đào Mộ và đội trưởng quân đội đến thăm mình, còn hơi ngại ngùng.

“Gây thêm rắc rối cho mọi người rồi.” Cổ Ngọc Chương áy náy nói: “Đã cược thì phải chịu thua. Tôi nhất định sẽ thực hiện đánh cược.”

“Không cần. Không cần.” Đội trưởng quân đội xua tay: “Các cậu đến để trải nghiệm sinh hoạt. Sao có thể giặt quần áo cho binh lính.”

Dù sao Cổ Ngọc Chương cũng là diễn viên, đến quân đội là để đóng phim, cũng không phải binh lính của bọn họ. Đội trưởng quân đội lo Cổ Ngọc Chương sẽ nói bậy khi phóng viên phỏng vấn. Việc liên quan đến hình ảnh của quân đội, đội trưởng quân đội không dám sơ sẩy.

Thật ra Đào Mộ thấy không sao cả: “Đã cược thì phải chịu thua mà. Cậu ấy là người trưởng thành, không thể nào cược xong không chịu nhận thua. Đội trưởng ngài không cần ngăn cậu ấy. Vả lại ngài yên tâm, nếu chuyện này khống chế tốt, chúng ta có thể đưa vào phần tuyên truyền ngoài lề.”

Đào Mộ hơi dừng lại một chút rồi cười nói: “Tuyên truyền ngoài lề nhất định sẽ giao cho quân đội xét duyệt trước khi đăng lên web bullet screen.”

Nghe Đào Mộ nói vậy, đội trưởng quân đội tức khắc yên tâm. Liên đội rất bận, đội trưởng quân đội an ủi Cổ Ngọc Chương vài câu liền đứng dậy rời đi.

Tức khắc, phòng y tế chỉ còn lại Đào Mộ và Cổ Ngọc Chương. Đào Mộ nhìn vẻ mặt uể oải sắc mặt trắng bệch của Cổ Ngọc Chương, mở miệng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào, ngày mai có thể huấn luyện bình thường không?”

Cổ Ngọc Chương gật đầu, lại xin lỗi lần nữa, cũng kiểm điểm sâu sắc về hành vi của mình: “Tôi không nên mang những cảm xúc xấu vào công việc. Không nên giận chó đánh mèo đồng chí sĩ quan kia.”

“Cậu biết là tốt.” Đào Mộ cũng không an ủi Cổ Ngọc Chương, mà là phân tích lý trí: “Cậu muốn làm diễn viên, muốn ở trong cái giới này lâu dài thì phải quản lý tốt cảm xúc của mình. Ngay thẳng không phải là chuyện xấu, nhưng cậu phải ngay thẳng đúng nơi. Thử nghĩ xem, nếu cậu không quản lý tốt cảm xúc của mình, nhà làm phim sao có thể chọn một diễn viên cảm xúc không đạt đóng nhân vật quan trọng? Công ty quản lý cũng không có khả năng nâng một minh tinh có cảm xúc cực đoan.”

Xét đến con đường minh tinh của Cổ Ngọc Chương trong tương lai, Đào Mộ nói chuyện hơi giật gân.

Nhưng trong giai đoạn này, Cổ Ngọc Chương thật sự nghe lọt tai. Sau khi im lặng một lúc lâu, Cổ Ngọc Chương kiên định nói: “Tôi sẽ sửa.”

Đào Mộ vỗ vỗ vai Cổ Ngọc Chương: “Biểu hiện tốt lắm. Bắt đầu từ ngày mai, đội ngũ chế tác 《 Binh vương 》 cũng sẽ tiến vào quân đội. Mặc dù bọn họ không tham gia huấn luyện, nhưng sẽ luôn quay video huấn luyện của các cậu, cũng sẽ quay một số video tư liệu sống huấn luyện quy mô lớn, sẽ được đưa vào chỉnh sửa hậu kỳ. Nếu trong quá trình quay video, video có giá trị thì chúng tôi sẽ đưa vào trong tuyên truyền ngoài lề. Hơn nữa, đội ngũ biên kịch cũng sẽ dựa vào biểu hiện của các cậu để hoàn thiện chi tiết kịch bản và giả thiết nhân vật. Do đó, nếu cậu thật sự muốn nổi tiếng, hãy cố gắng thể hiện bản thân. Đợi đến sau này cậu nổi tiếng chỉ trong một lần, cậu sẽ biết, những người nói mát trước mặt cậu căn bản không đáng nhắc tới.”

Đánh một bạt tai rồi cho quả táo ngọt là thủ đoạn Đào Mộ thường sử dung. Cổ Ngọc Chương nghe xong, cảm thấy Đào Mộ là một sếp tổng mà lại có tâm sự với hắn, cảm động đến nước mắt lưng tròng, hận không thể lập tức ký hợp đồng với công ty điện ảnh của Đào Mộ.

Nhưng Cổ Ngọc Chương biết tình trạng hiện giờ của mình là gì. Hắn chỉ là sinh viên năm nhất Yến Ảnh mà thôi. Chưa từng quay một bộ phim truyền hình nào, cũng không có chút giá trị thương mại nào. Nếu bây giờ muốn ký hợp đồng với công ty điện ảnh của Đào Mộ, giống như đang xin Đào Mộ bố thí cho hắn vậy.

Thế là Cổ Ngọc Chương lặng lẽ hạ quyết tâm, hắn phải biểu hiện thật tốt trong lúc quay phim. Đến khi hắn nổi tiếng nhờ vào nhân vật này rồi mới nhắc đến chuyện ký hợp đồng với Đào Mộ.

Cổ Ngọc Chương hắn không phải là người vong ân phụ nghĩa!

Bởi vì có đoạn nhạc đệm là Cổ Ngọc Chương —— Mặc dù nổi lên chút phong ba, nhưng người xưa có câu không đánh không quen, sau khi cùng nhau dọn dẹp bãi nôn trên sân huấn luyện, quan hệ giữa diễn viên đoàn phim và binh lính quân đội ngược lại trở nên thân hơn.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, diễn viên đoàn phim đi theo các tướng sĩ, cùng tiến hành huấn luyện gian khổ —— thật sự vô cùng gian khổ. Cường độ huấn luyện vất vả hơn huấn luyện quân sự đại học gấp mười vạn lần. Ngay cả Đào Mộ xuất thân từ võ thế, tố chất thân thể rất tốt, trước đó không lâu còn tham gia huấn luyện cảnh sát Hương Thành, ngày đầu tiên huấn luyện thiếu điều muốn quỳ tại chỗ. Nằm trên giường không động đậy nổi. Đến sáng ngày thứ ba, tay chân đau ê ẩm* đến mức có thể vắt ra nước chanh.

*Đau ê ẩm (酸): từ này còn có nghĩa là chua, nên mới nói là vắt ra nước chanh.

Đào Mộ đã như vậy, càng đừng nói tới các diễn viên khác trong tổ. Ngay ngày hôm đó, có vài người không chịu nổi, cáu kỉnh trực tiếp rời đi. Đào Mộ cũng không ngăn cản, thậm chí còn cho xe đưa người đến ga tàu hỏa. Cứ như vậy trong hơn nửa tháng sau, ngày nào cũng có diễn viên không chịu đựng nổi rời đi giữa đường, đến cuối cùng 52 diễn viên đậu casting chỉ còn lại 17 người, trong đó có 11 diễn viên nam và 6 diễn viên nữ, kể cả những diễn viên nghiệp dư do đoàn nghệ thuật lựa chọn.

Đến tận thời điểm này, các diễn viên mới xem như hoàn thành huấn luyện tân binh. Tiếp theo là phân đến những liên đội khác nhau để học những tri thức khác nhau dựa theo suất diễn nhân vật khác nhau. Trong đó, Đào Mộ sắm vai nam chính, do là sinh viên chuyên ngành thông tin truyền thông nên được phân vào liên đội thông tin.

Chử Toại An, Đỗ Khang, Ôn Bảo, Cổ Ngọc Chương và các vai phụ khác cũng được phân đến thực tập ở các liên đội. Sau khi thực tập được một tháng, do cốt truyện sau này còn có nội dung tuyển chọn gia nhập bộ đội đặc chủng, các vai phụ quan trọng còn phải đến đại đội đặc chủng để trải nghiệm sinh hoạt. Chỉ là không cần thiết phải huấn luyện cùng bộ đội đặc chủng, có thể diễn giống đôi chút là được.

Nhưng dù vậy, có thể thấy trước là huấn luyện sau này sẽ càng ngày càng nặng, càng ngày càng khổ hơn. Vì vậy, những người không chịu đựng được và rời đi trước sẽ chỉ cảm thấy may mắn. Về phần sự may mắn đó có còn ở lại với bọn họ sau khi bộ phim được phát sóng hay không thì vẫn chưa rõ.

Còn ở bên ngoài giới, theo như những diễn viên rời đi giữa chừng truyền miệng nhau, những khó khăn mà đoàn phim 《 Binh vương 》 gặp phải khi huấn luyện ở quân đội cũng trở nên quỷ quái trong miệng những kẻ bỏ cuộc đó. Càng ngày càng có nhiều truyền thông và khán giả bắt đầu tò mò rốt cuộc bộ phim này sẽ quay thế nào. Trong số đó, Đào Mộ nổi tiếng nhất là được tất cả các fan và truyền thông đau lòng nhất. Và loại cảm giác đau lòng này nháy mắt đạt đến đỉnh điểm vào nửa tháng sau, khoảnh khắc mà Đào Mộ, người được xưng là dù có phơi nắng thế nào cũng sẽ không rám nắng xuất hiện trước ống kính —— thế  mà bức ảnh với hai tông màu tối lại xuất hiện trên trang nhất tuần báo giải trí lớn.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Mộ đen ròiiii 🥲

Mấy nay bận học quá, kéo chương lâu quá trời, truyện cũng không có miếng drama để mình ráng lết.

P/s: Đếm ngược những ngày sắp hết truyện. 293 chương + 3 PN. Còn 68 chương nữa.

Nãy lỡ lướt phiên ngoại và lỡ thấy xì poi rất thú dị về Thẩm gia, giờ ngứa mỏ quá :)))