Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 107



—“Đừng sợ.”—

Yến Tương Lan hoàn toàn tan vỡ, ôm chặt Thịnh Tiêu khóc xé lòng, sau khi khóc xong thì mệt lả thiếp đi.

Thịnh Tiêu nhấc tay giúp y lau sạch nước mắt, lặng lẽ nhìn khuôn mặt bị quá khứ hành hạ đến suy sụp của y, lần đầu tiên biết được cảm giác bất lực là gì.

Hắn không thể giúp Yến Tương Lan san sẻ đau khổ, cũng không thể kéo y ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng.

Yến Tương Lan đã ngủ nhưng Thịnh Tiêu không dám đi đâu, kêu Đông Dung lấy đèn Tê Giác tới.

Nhạc Chính Trấm bấm quyết hiện hình tiến vào trong hành giới, hắn nhìn Yến Tương Lan đang ngủ mà còn rơi lệ với ánh mắt phức tạp, im lặng một hồi lâu mới nói: “Ta sẽ tới đây ngay.”

“Không cần.” Thịnh Tiêu nói nhỏ: “Đưa pháp quyết khởi động trận pháp ‘Đọa mộng’ cho ta là được.”

Trận pháp ‘Đọa mộng’ thường hay được Dược Tông dùng để trấn an tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma, và còn dùng để trừ tâm ma của họ, nhưng chưa bao giờ có tiền lệ để người ngoài tiến vào trong mộng cảnh.

“Chờ ta đến.” Nhạc Chính Trấm lạnh lùng nói: “Nếu ngươi tiến vào ‘Đọa mộng’ mà không có ai ở ngoài đánh thức ngươi, không chừng Thần thức sẽ hoàn toàn ngủ say, cuối cùng giống như Tương Lan không thể thoát ra.”

Thịnh Tiêu nói: “Sẽ không, đưa pháp quyết vào mộng cho ta.”

Trên mặt Nhạc Chính Trấm viết đầy lời chửi thề, có lẽ muốn há miệng mắng Thịnh Tiêu bờm đầu nhưng lại lo lắng sẽ đánh thức Yến Tương Lan, đành phải nghiến răng nghiến lợi bấm bụng nói pháp quyết cho hắn.

Sau khi Thịnh Tiêu lấy được pháp quyết, lập tức giơ tay muốn dập tắt đèn Tê Giác.

“Đợi xíu coi!” Nhạc Chính Trấm ngăn hắn lại, chần chừ hồi lâu mới ngập ngừng nói ra: “Một khi nhận ra Tương Lan trong mộng có dấu hiệu tan vỡ, phải lập tức rút Thần hồn ra khỏi ‘Đọa mộng’ ngay.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.

Nhạc Chính Trấm hằn học bổ sung thêm: “…Thần hồn rời khỏi thân thể sẽ trở nên rất yếu ớt, nếu Thần hồn của ngươi bị thương nặng e là chỉ thần tiên mới cứu nổi— Đừng ỷ vào tu vi Đại thừa kỳ của mình mà muốn làm gì thì làm.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, dời mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Biết, cảm ơn.”

Nhạc Chính Trấm giật mình, nhạy bén phát hiện ra cục đá họ Thịnh này hình như không còn giống cái vẻ mặt lạnh lòng lạnh khó ưa như trước nữa.

Hắn định nói gì đó nhưng Thịnh Tiêu không thèm chớp mắt lập tức phất tay dập tắt đèn Tê Giác.

Nhạc Chính Trấm: “…”

Không giống cái cù loi, chó làm gì bỏ được thói ăn cứt!

Tác phong làm việc của Thịnh Tiêu nào tới giờ đều mạnh mẽ vang dội, sau khi có được pháp quyết tiến vào ‘Đọa mộng’, không hề do dự nửa giây, hắn nhanh chóng lấy ra trận pháp đã được chuẩn bị kỹ, lặng lẽ bày ra bên trong hành giới.

Linh lực của trận pháp ngoằn ngoèo phức tạp bỗng chốc sáng lên, làm cho Yến Tương Lan đang ngủ phải nhíu mày lại.

Thịnh Tiêu tháo hoa tai của y xuống, rồi lấy tay che mắt y lại để y được ngủ ngon hơn.

Rất nhanh sau đó, trận pháp ‘Đọa mộng’ trên mặt đất bỗng thò ra vô số cánh tay xương khô trông chẳng khác gì ác quỷ dưới địa ngục, từ từ bò tới giường ngủ của Yến Tương Lan.

Yến Tương Lan lờ mờ nhận ra bầu không khí xung quanh trở nên kỳ lạ, y lắc đầu nguầy nguậy, trong cổ họng phát ra tiếng kháng cự nghẹn ngào.

Thịnh Tiêu tàn nhẫn hạ quyết tâm, truyền thẳng linh lực vào trong trận pháp để khởi động nhanh hơn, vô số xương cánh tay đồng loạt giương nanh múa vuốt tấn công Yến Tương Lan, tựa như cố gắng lôi kéo Thần hồn ra khỏi cơ thể gầy yếu đó rồi chui nhanh vào lại trong lòng đất..

Vẻ mặt nhíu mày khó chịu của Yến Tương Lan thoáng chốc không còn, trông như đã biến thành một con rối vô hồn.

Khoảnh khắc trận pháp khởi động, Thịnh Tiêu nhắm mắt đọc ra pháp quyết mà Nhạc Chính Trấm đã nói cho hắn biết, đám xương tay còn chưa rút về hẳn lại lao tới cuốn lấy hắn.

Thịnh Tiêu im lặng ngồi xếp bằng ở yên đó, tùy ý để đám xương tay kéo hắn vào trong ác mộng.

Ác mộng của Yến Tương Lan.

Thịnh Tiêu biết được năm đó cả nhà Yến Tương Lan bị Hề Trạch giết hại như thế nào qua lời kể của Uyển phu nhân, cứ nghĩ ‘Đọa mộng’ sẽ tái hiện lại ảo cảnh về thời khắc đáng sợ nhất trong quá khứ của Yến Tương Lan— Cũng chính là năm đó cha mẹ y bị giết hại.

Nhưng sau khi trời đất quay cuồng một trận, Thần hồn của Thịnh Tiêu nhẹ nhàng đáp xuống một nơi ở sâu trong núi.

Đó là Yến Ôn Sơn.

Lúc này Thịnh Tiêu trong dáng vẻ của thiếu niên mới mười hai tuổi, toàn thân áo trắng đang đứng trên bậc thang, hắn ngửa đầu nhìn nắng chiều thì biết đây không phải là mộng cảnh vào đêm mưa định mệnh gây ra nỗi sợ hãi cho Yến Linh.

Thịnh Tiêu kiên nhẫn đứng chờ một lúc, loáng thoáng nghe thấy chỗ rừng rậm ở khúc quẹo phía dưới phát ra tiếng động sột soạt khá ồn.

Bất thình lình, một bóng áo vàng từ trong bụi cỏ xông ra, còn bồng theo một con mèo nhỏ đen thui thùi lùi trong lòng.

Là Yến Linh.

Yến Linh năm chín tuổi là độ tuổi bị mèo chê chó ghét, bộ đồ màu vàng ấm áp do chạy nhảy hồi lâu nên bị dính đầy bụi bẩn, ống tay áo còn bị cành cây chìa ra làm rách một đường, cậu đứng trên bậc thang ngoắc tay với bên dưới, vẻ mặt hồn nhiên ngây ngô không biết lo nghĩ là gì của trẻ thơ.

“A Nguyệt! Mau tới đây!”

Mỗi lần lên núi là cậu đều bỏ lại Yến Nguyệt ở phía sau một khoảng cách khá dài.

Yến Linh ngồi trên bậc thang chờ mãi mà không thấy Yến Nguyệt theo kịp, đành phải ôm mèo cười hi hi ha ha chạy trước, cậu giống như một làn gió xuân tinh nghịch, nơi nào cậu đi qua đều là mùa xuân ấm áp.

Thịnh Tiêu ngơ ngác nhìn cậu.

Thì ra thuở thiếu thời của Yến Linh… Là như thế này.

Yến Linh vui vẻ chạy lên mười mấy bậc thang đá, khi vô tình chạy sượt qua vai của Thịnh Tiêu dường như có cảm ứng, cậu chạy lên khoảng mấy bậc liền quay đầu nghi ngờ nhìn lại.

Thịnh Tiêu sửng sốt, ánh mắt của cả hai nhìn thẳng vào nhau.

Không ai dám mạo hiểm tự tiện xông vào ‘Đọa mộng’ của tu sĩ, chắc chắn ngay cả Nhạc Chính Trấm cũng không biết Yến Linh trong ảo cảnh có thể nhìn thấy Thịnh Tiêu.

“Ngươi…” Yến Linh tò mò nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên ‘À’ một tiếng, cười he he nói: “Ta nhớ ra ngươi, tiết khất xảo hôm qua ngươi cho ta miếng bánh hoa quế nè!”

Thịnh Tiêu im lặng.

Quả nhiên Yến Linh có thể thấy hắn.

Hôm qua là tiết khất xảo, vậy hôm nay là ngày tám tháng bảy.

Cách tháng tám còn rất nhiều ngày.

Yến Linh ôm mèo chạy lại, có lẽ cậu từ nhỏ đã thấp bé, lúc này đứng trên một bậc thang mới có thể đối mặt với Thịnh Tiêu.

Cậu âm thầm nhón chân, nhíu mày nói: “Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ ngươi cũng trốn nhà đi chơi?”

Thịnh Tiêu không nói gì.

Hắn đã quên mất tiết khất xảo năm đó mình đã từng gặp gỡ Yến Linh, càng không nhớ trước năm mười hai tuổi bản thân thật ra là người như thế nào, tất cả những sự việc diễn ra trước khi vào Thân Thiên Xá giống như bị phủ một lớp bụi dày, có cố gắng nhớ lại cũng không được..

Cũng may Yến Linh rất xởi lởi, Thịnh Tiêu không đáp lại nhưng cậu vẫn có thể tía lia không ngớt: “Chúng ta đang đi chơi, ngươi có muốn đi chơi cùng không? Chời ơi, A Nguyệt ngốc quá đi, chơi với nó không có cảm giác thắng lợi gì hết. Bây giờ ngươi phải về nhà liền sao?”

Thịnh Tiêu lắc đầu.

“Vậy ngươi đi chơi với ta đi.” Yến Linh cầm măng cụt của mèo mun ịn lên vai Thịnh Tiêu, sau đó xoay người chỉ lên đỉnh núi Yến Ôn Sơn, cười nói: “Chúng ta thi coi ai lên đỉnh trước, được không?” (ừ thì lên đỉnh =)))

Hồi còn nhỏ, Yến Linh thích nhất là thi leo núi, dù có thắng Yến Nguyệt bị bệnh quanh năm suốt tháng vẫn rất lấy làm tự hào.

Thịnh Tiêu mím môi, không biết có nên đồng ý không.

Nhưng hắn nhớ ra dù có làm bất kỳ chuyện gì trong ‘Đọa mộng’ cũng không thể thay đổi quá khứ, vì vậy đành phải gật đầu đồng ý.

Yến Tương Lan thấy vậy vui vẻ nhảy cẫng lên, để mèo đen nằm trên cổ mình— Con mèo ngoan thấy thương, lập tức bấu măng cụt vào cổ áo Yến Linh, ngoan ngoãn làm khăn choàng hình mèo cho cậu, còn nũng nịu meo một tiếng.

Yến Tương Lan vỗ ngực, đắc ý nói: “Ta nhường ngươi đi trước mười bậc!”

Thịnh Tiêu gật đầu, cất bước thong thả vượt qua Yến Tương Lan đi lên trước mười bậc thang.

Yến Tương Lan làm tư thế chuẩn bị, nói: “Xuất phát!”

Vừa dứt lời, hai người đồng loạt chạy lên bậc thang đá.

Chỉ là Thịnh Tiêu là tên đầu tồ không hiểu phong tình, dù là người yêu hồi nhỏ cũng không nhường, nói thi chạy là hắn nghiêm tục thi chạy.

Thân hình của Thịnh Tiêu tựa như mũi tên, thoáng cái đã đến đích.

Yến Linh vừa mới chạy chưa được mấy bậc thang: “…”

Yến Linh đần mặt, trợn mắt há miệng nhìn Thịnh Tiêu ở trên cao xa xa nhìn xuống mình, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Một đứa bé choai choai rất lạc quan, phản ứng đầu tiên là: “Hèn gì mỗi lần chạy thua là A Nguyệt đều nước mắt lưng tròng sắp khóc đến nơi.”

Bây giờ người bị thua triệt để lại là cậu, Yến Linh cũng suýt chút nữa tủi thân mà rưng rưng nước mắt.

Có điều Yến Linh rất biết cách điều hòa lại tâm tình, lạc quan hồn nhiên nhấc tay vỗ nhẹ vào má để nuốt nước mắt vào, sau đó hí hửng nhảy cẫng lên reo hò.

“Ca! Ngươi thật lợi hại! Ngươi là tu sĩ hả?!”

Thịnh Tiêu nhìn cậu thở hồng hộc chạy lên, nghĩ ngợi một chút vẫn là đưa tay kéo cậu lên.

Mặt trời ngả về tây, trên Yến Ôn Sơn bắt đầu thắp đèn, Hướng phu nhân đã nấu xong bữa tối, trên ống khói tỏa ra khói mù, trông như hòa vào làm một với áng mây ráng vàng nơi chân trời.

Yến Linh nắm tay Thịnh Tiêu, cố hết sức lực leo lên bậc thang cuối cùng.

Đây là sự mở đầu cho cơn sợ hãi về sau của Yến Tương Lan, cũng không có gặp nguy hiểm gì, mà là vì dù y có cố gắng thế nào cũng không thể quay lại quá khứ êm đềm này.

Cha mẹ vẫn ẩn cư ở Yến Ôn Sơn trải qua cuộc sống yên bình, Yến Linh hồi bé tí có bạn chơi cùng, không buồn không lo không bị bất kỳ chuyện gì làm vướng bận.

Đối với Yến Tương Lan của hiện tại mà nói, chỉ cần nhớ lại khoảng thời gian này dù chỉ một chút thôi là đã xé mở vết thương lòng ra rồi.

Một vết thương không bao giờ lành lại.

Khoảnh khắc Yến Linh bước lên bậc thang cuối cùng, tinh tú trên trời bỗng biến mất sạch, xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng mưa rả rích..

Trận mưa định mệnh kia đã bắt đầu đổ xuống.

Yến Linh nhỏ bé ngồi co ro trong động phủ chật hẹp, bịt tai rơi nước mắt, toàn thân vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng.

“Sợ quá…”

Nhưng tiểu Yến Linh nói xong liền hối hận, vì Yến Hàn Thước đã dặn cậu không được sợ hãi.

Cậu không thể sợ.

“Mình không sợ.” Tiểu Yến Linh che mắt lại, giọng nói non nớt run rẩy vang lên: “Mình không hề sợ chút nào, cha mẹ sẽ đến tìm mình, mưa… Mưa sắp tạnh rồi.”

Lúc đó cậu cứ nghĩ mưa sẽ nhanh chóng tạnh.

Trong động phủ chật hẹp, đột nhiên phát ra tiếng quần áo ma sát vào nhau.

‘Phừng’ một tiếng, nghe như là tiếng nến được thắp sáng.

Trong mắt Yến Linh thoáng lên một vệt sáng, cậu lập tức mở mắt ra gọi: “Cha! Mẹ!”

Thịnh Tiêu cầm đèn đến trước mặt cậu, ánh sáng ấm áp trong tay hắn đẩy lùi bóng tối đang bủa vây Yến Linh.

Yến Linh ngơ ngác chớp mắt: “Là ca ư?”

Thịnh Tiêu đặt đèn trên đất, ảnh ngược của ánh nến trong mắt hắn giống như đốm sáng duy nhất trong bóng tối, hắn dịu dàng vuốt gọn lại mái tóc bù xù của Yến Linh, nhẹ nhàng nói.

“Không sao đâu.”

Yến Linh thoáng ngừng thở một giây, vì đây chỉ là Thần hồn của Thịnh Tiêu nên khiến cậu không hơi đâu suy nghĩ tại sao người này lại xuất hiện ở đây, cũng không nghi ngờ tại sao mình lại thân thiết với một người lạ chỉ gặp nhau có hai lần..

Cậu ngẩn ngơ nhìn Thịnh Tiêu, đột nhiên lảo đảo quỳ bò tới, được Thịnh Tiêu dang tay ôm chầm vào lòng.

Tiểu Yến Linh vẫn còn run rẩy, cậu nức nở nói: “Ta sợ, ta sợ.”

“Đừng sợ.”

Thịnh Tiêu nói nhỏ nhẹ.

Hai chữ ‘không sợ’ này nếu nói với Yến Tương Lan đã hai mươi bốn tuổi thì có lẽ chỉ là một câu nói bình thường, nhưng còn với Yến Linh chín tuổi thì lại có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Tiểu Yến Linh dường như muốn trút xả tất cả uất ức và sợ hãi ra ngoài, cậu không muốn chịu đựng nó nữa, òa khóc nức nở đến khàn cả giọng.

===Hết chương 107===